Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 214: Bị nhốt - Ngoại truyện P8




Linh Nhi nhíu mày, dáng vẻ suy tư. Trong đầu cô đang tự hỏi: Tại sao cô ta lại đến đây? Cô ta với mình đâu có gặp nhau bao giờ...

Ở trên lớp, cô chưa bao giờ tiếp xúc với Tô Nhan. Cô chỉ nghe rằng Tô Nhan ngoài là giáo viên thì cô ấy cũng là một vị chủ tịch lớn, quyền lực mạnh vô cùng không thua kém gì cô cả. Chính vì thế, cô không muốn động chạm gì tới cô ấy, miễn cho sau này hai người đụng độ nhau trên thương trường.

Nếu là những người khác thì cô sẵn sàng đuổi họ đi, riêng Tô Nhan thì đó là một điều khó. Cô ấy đến nhà làm khách, nếu như đuổi đi thì chắc chắn sau này cả hai nhà sẽ thành kẻ thù với nhau. Cô không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà lại phải đối mặt với rắc rối lớn như vậy.

Tuy rằng không hề muốn nhưng vẫn phải tiếp ả ta. Vì vậy, cô thay một bộ đồ khác, ăn mặc gọn gàng chút rồi mới từ từ đi ra phòng khách.

Ngay khi ra phòng khách, một cô gái với thân hình nóng bỏng xuất hiện trước mặt cô. Khuôn mặt kiều mị, thân hình nóng bỏng, ngực tấn công mông phòng thủ... toàn là những thứ khiến cho một người nhỏ nhắn như cô phải ghen tỵ.

Thậm chí, bộ đồ giáo viên bó sát trên người cô ta càng làm cho thân hình đó trở nên nổi bật. Nhìn lại bản thân mình, bộ ngực nhỏ nhắn không thể làm cho quần áo căng tròn như Tô Nhan... Tại sao cùng là một người mà độ lớn lại khác nhau như vậy.

Hay là... do có người khác xoa bóp nên mới được như vậy?

Linh Nhi trong lòng nghĩ thầm. Chắc chắn ả ta phải làm cái gì đó thì mới có thể sở hữu bộ ngực khủng như vậy. Nếu như thế, chỉ càn mình cũng được “xoa bóp” thì ngực mình cũng sẽ lớn hay sao.

“ Tý nữa, mình nhất định phải bắt anh ấy xoa bóp cho mình mới được” Linh Nhi dự tính cùng với nụ cười thích thú.

Tô Nhan thấy Linh Nhi nhìn chằm chằm vào mình, cô không tự chủ run rẩy một cái. Rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, ho một tiếng cùng giọng nói nghiêm túc:

“ Linh Nhi...em ra đây cô nói chút chuyện!”

Linh Nhi bừng tỉnh. Nhìn thấy cô ta ngồi uống trà một cách thanh thản vậy, hàm răng cô cắn chặt. Đây chẳng khác gì là đang khoe mẽ cái thân thể kia cả. Thật là đáng ghét!

Tức giận không thể làm được gì, cô đành nhịn trong lòng, vẻ mặt ngoan ngoãn từ từ đi đến đối diện Tô Nhan, từ từ ngồi vào ghế.

Tô Nhan cảm nhận được vẻ mặt tươi sáng của Linh Nhi. Trong lòng cô có chút nghi vấn. Tại sao em ấy lại nghỉ học? Nhìn vẻ mặt tràn đầy sức sống như kia mà...

Tuy nhiên, cô vẫn không nói thẳng suy nghĩ của mình, ánh mắt như có như không chú ý đến từng nét mặt của em ấy và dò hỏi:

“ Cô đến đây có phải làm phiền em rồi không?”

“Không...cô đến là niềm vui của em chứ!” Linh Nhi gượng cười nói.

Nếu như tức giận có thể làm đau một người thì chắc chắn lúc này Tô Nhan đã chết rồi. Tuy nhiên, cô vẫn phải giả bộ là một học sinh ngoan để tránh cô ta nghi ngờ.

Tô Nhan thấy Linh Nhi còn có vẻ mặt vui cười. Trong lòng cô chỉ biết thở dài, chẳng lẽ cô ấy không biết rằng bạn trai mình bị mất tích sao.

Cô uống một ly trà, vẻ mặt trầm tư nói:

“ Tại sao em lại nghỉ học. Trông em có vẻ không có bệnh tật lắm?”

Linh Nhi nghe vậy, cô liền bày ra bộ dáng đáng thương, vẻ mặt u sầu nói:

“ Em...em rất xin lỗi cô vì đã không nói với cô. Nhà em có chuyện gấp sắp phải chuyển đi, vì vậy nên...”

Thấy Linh Nhi đáng thương như vậy, cô cũng không nói nhiều chuyện này nữa, cô cũng không ngờ là lại có chuyện này. Vậy nên cô cũng có chút áy náy nói:

“ Xin lỗi vì đã hỏi em câu hỏi như vậy?”

Linh Nhi rơm rớm nước mắt, nhìn Tô Nhan với ánh mắt ngây thơ nói:

“ Em rất buồn vì không được quay trở về trường nữa. Em...em...”

Bộ dáng đáng thương của Linh Nhi khiến cho Tô Nhan chạnh lòng. Chẳng lẽ mọi suy đoán của cô là sai, việc Lâm Thần mất tích với em ấy không trùng hợp tới nhau. Nhất là khi cô nghe thấy lời hỏi han cùng biểu cảm lo lắng của em ấy:

“ Vậy, anh Lâm Thần của em còn học ở trường không cô? Mấy ngày hôm nay, em không thấy anh ấy nói chuyện với em?”

Tô Nhan giả vờ mỉm cười, xoa xoa đầu của Linh Nhi, nghiêm túc nói:

“ Lâm Thần hả, cậu ta vẫn học đều. Tuy nhiên, cô không muốn hai em còn sớm như vậy mà đã yêu nhau. Điều này là điều không tốt!”

Tô Nhan giống như một nhà tâm lý học giảng giải cho Linh Nhi. Nhìn Linh Nhi đang chăm chú nghe từng lời, cô càng tin chắc rằng việc này không hề liên quan.

Tuy nhiên, cô không biết rằng Linh Nhi lại có suy nghĩ rất khác những gì cô tưởng tượng.

“ Cô là cái thá gì mà sờ đầu của tôi. Đôi bàn tay bẩn thỉu... Chỉ có anh ấy mới có quyền được đặt tay lên đầu của tôi mà thôi!”

“ Ha...bây giờ cô còn quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi nữa. Cô thực sự rảnh lắm sao? Chuyện tôi yêu ai liên quan gì tới cô?”

“ Thật là đáng ghét, sao cô cứ ở đây hoài vậy. Mau mau cút về nơi của cô đi. Anh ấy hiện tại đang còn chờ đợi những món ăn tôi sắp làm này.”

Tô Nhan dĩ nhiên không nghe được tiếng lòng đó của Linh Nhi. Lúc này, cô lại cảm thấy đáng thương cho em ấy. Thậm chí, cô còn không dám nói cho em ấy chuyện của Lâm Thần, vì cô cảm thấy nếu em ấy biết thì chắc chắn sẽ không thể chịu nổi cú sốc này.

Dặn dò Linh Nhi một lúc, trong lúc đó, tiếng chuông điện thoại cô vang lên. Cô mới nói với Linh Nhi:

“ Cô có cuộc điện thoại. Em cứ đi nghỉ ngơi trước đi.”


“ Dạ...” Linh Nhi cũng không ý kiến, cúi đầu lễ phép nói.

Sau đó, cô ấy từ từ đi vào trong phòng. Tô Nhan cũng không để ý cô ấy, trực tiếp cầm điện thoại đi ra ngoài.

Trong một căn phòng nhỏ ở cuối nhà, nơi mà tất cả những người hầu ở đây đều không dám bước vào. Đơn giản là vì chính Linh Nhi là người nói ra điều luật này. Trông qua thì nó rất bình thường nhưng điều đáng sợ lại nằm ở bên trong.

Đúng vậy! Trong căn phòng đó đang nhốt một cậu con trai. Một điều mà không ai có thể tưởng tượng nổi...

Lâm Thần, người mà nổi tiếng toàn trường chỉ vì tỏ tình được với nữ thần, giờ đây cậu lại bị nhốt ở trong chính căn phòng tối tăm này. Nơi có lẽ đến chỉnh bản thân cậu cũng không biết là nó tồn tại.

Trong phòng, đâu đâu cũng là ảnh của cô ấy cùng ảnh của cậu. Trên tường, trên giường, chỉ cần là ảnh âu yếm là cô ấy sẽ dán khắp nơi đây. Trông căn phòng chẳng khác gì một thư viện ảnh thu nhỏ cả.

Những bộ quần áo mà cô ấy mặc đều đang ở đây cùng với mùi hương quen thuộc. Cậu đâu phải là cái tủ quần áo chứ...

Hơi thở gấp gáp, biều cảm đau khổ là những gì người ngoài có thể thấy lúc này. Từ sau khi ngất, cậu đã bị cô ấy nhốt ở đây suốt một tuần...

Nếu tra tấn bằng đòn roi thì cũng thôi đi, đây cô ấy rất biết chơi bài tâm lý với cậu. Nhốt cậu trong căn phòng này, bàn chân bị một sợi dây cột dài nối vào giường. Cậu giống như trở nên cách biệt khỏi xã hội ngoài kia.

Lúc đầu, cậu phản kháng kịch liệt, nhưng chỉ cần nổi nóng với cô ấy là y như rằng cậu sẽ bị điện giật. Cái thứ chết tiệt gắn trên cổ của cậu chính là một cái kích điện từ xa. Và cậu không biết cách để tháo nó ra, dù cho dùng bất cứ cách nào.

Có thể đến đây, mọi người nghĩ rằng mọi chuyện đều yên ổn. Nhưng không ! Linh Nhi thâm sâu hơn cậu nghĩ rất nhiều.

Cô ấy thường xuyên cho cậu ăn một số món kỳ lạ. Lúc đầu, cậu nhất quyết không ăn... mà chính điều đó khiến cho cậu càng trở nên thảm hại.

Cậu chỉ nhớ lúc đó, cầm trên tay thìa súp,cô ấy cười khúc khích giống như đang trêu đùa cậu cùng với giọng nói rất bình tĩnh khi cậu ngoảnh mặt từ chối:

“ Anh nhất quyết không ăn ư! Được thôi!”

Và rồi kết quả là tất cả những bữa ăn khác, cô ấy đều mớm cho cậu bằng miệng. Đúng vậy, là bằng miệng. Một việc làm mà cho đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy hối hận khi nghĩ lại.

Nếu cậu chống đối, kết quả là sẽ bị cái thứ trên cổ làm cho cậu tê cứng. Lúc đó, Linh Nhi có thể làm bất kỳ điều gì cô ấy thích. Và rồi, cậu đã được Linh Nhi “chăm sóc” tận tình. Càng ăn, cậu càng cảm thấy trong lòng mình giống như có một cỗ lửa đang âm ỉ chờ ngày bùng phát.

Khi đó, cậu cũng không nghĩ gì nhiều. Vì cậu ăn xong không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Tuy nhiên, càng về sau, cậu càng cảm thấy nóng ran.

Khi đó, cậu mới nhận ra được vấn đề. Tất cả những món đó đều là những thứ.... giúp tăng cường sinh lý. Cộng thêm những hành động thân mật của cô ấy. Cậu đã suy đoán được kế hoạch này.

Cô ấy chính là muốn để cậu nhảy vào “ăn” cô ấy. Đây mới chính là ý đồ từ ban đầu.

Cái suy nghĩ của Lâm Thần trùng khớp với ý nghĩ của cô. Đối với cô, việc anh ấy nhảy vào “ăn” cô với việc cô ăn anh ấy là hai việc vô cùng khác nhau.

Cô tin chắc, chỉ cần anh ấy dám vồ vào, cô sẽ có đủ các cách để khiến anh ấy không thể nào thoát khỏi bàn tay cô. Khi đó, cô muốn làm gì anh ấy cũng không có muộn mà.

Với vẻ đẹp của anh ấy, đến cả bản thân cô cũng bị hút hồn thì chắc chắn những cô gái khác cũng sẽ bị như vậy. Cô đang dự tính, sau khi anh ấy làm chuyện đó với cô thì cả hai sẽ cùng chuyển sang nước ngoài sinh sống. Lúc đó, anh ấy sẽ chẳng còn cách nào để có thể chạy trốn được nữa. Một kế hoạch hoàn hảo.

Nghĩ lại một tuần “chăm sóc” anh ấy, miệng của cô không tự chủ liếm môi một cái. Cảm giác ngon ngọt cùng với mùi hương quyến rũ đúng là khiến cho cô không thể quên được mà.

Mà thôi, bây giờ còn nhiều thời gian, cô lúc này phải đi “âu yếm” anh ấy thôi. Nghĩ như thế, cô vừa đi vừa hát lẩm nhẩm trong đầu.

P/S: 2k từ rồi, nên dừng một chút nhỉ.