Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 177: Tái đấu




1 Đề cử = 1 chương nha các đạo hữu.@@

Nguyệt Sương vô cùng tự tin nhìn Lâm Thần, cô lúc này trong lòng đang cười thầm cho Lâm Thần. Nấu ăn là sở trường mạnh nhất của cô, nếu như lần trước là do cô chủ quan chọn môn mà mình không hề mạnh, cuối cùng để cho anh ta chiến thắng thì lần này cô sẽ rút kinh nghiệm. Cô sẽ đánh bại anh ta để cho anh ta phải quỳ dưới chân cô.

Lâm Thần cũng khá bất ngờ khi một vị tiểu thư như Nguyệt Sương lại có thể thi nấu ăn với cậu. Nhìn dáng vẻ tự tin của cô ấy, cậu có cảm giác rằng cô ấy rất giỏi trong việc bếp núc. Đây là một điều khiến cho Lâm Thần cũng phải dành vài lời khen cho cô ấy:

-Em cũng biết nấu ăn cơ à, chắc chắn em sau này sẽ là một người vợ tốt. (Bởi vì đang là thầy trò nên tác sẽ xưng hô như vậy)

Nguyệt Sương bị Lâm Thần trêu ghẹo như vậy, mặt cô đỏ lên. Đây là lần đầu tiên cô bị một người con trai xa lạ trêu đùa, cô phình cái má lên trông vô cùng đáng yêu nhằm biểu hiện sự tức giận, sau đó cô ấy chỉ vào Lâm Thần lắp bắp nói:

-Anh…anh nói cái gì… tôi…tôi còn lâu mới như vậy…

Lâm Thần cũng biết là mình đang trêu đùa, ai bảo cô ấy tỏ vẻ dễ thương làm gì. Cậu ho một cái rồi nói nhằm đổi chủ đề:

-Được rồi, vậy quy định thi đấu là như nào, thầy cũng không có nhiều thời gian lắm đâu.

Nguyệt Sương bị lời của Lâm Thần nói làm cho cô không còn suy nghĩ tới chuyện vừa nãy. Cái giọng điệu thách thức đó khiến cho bản năng háo thắng của cô trỗi dậy, lúc này trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc chiến thắng anh ta. Cô không thể chờ được cảnh anh ta bị cô đánh bại, cảm giác đó chắc chắn thật là sung sướng.

Nguyệt Sương cười như không cười, cô dẫn Lâm Thần đến một chiếc bàn. Nơi đây chứa tất cả những thứ cần thiết để nấu ăn. Đằng sau đó là một cái siêu thị thực phẩm mini. Từng nồi niêu xoong chảo đều được chế tác bằng chất liệu tinh xảo, đến từng thứ nhỏ nhất như găng tay, đũa, dao…. Đều được sắp xếp ngay ngắn một cách đầy đủ. Đây chẳng khác nào thiên đường cho những đầu bếp mới tập luyện.

Lâm Thần nhìn sơ qua một lúc, trong lòng cậu có chút háo hức. Bản thân cậu cũng là một người thích nấu ăn, chính vì thế khi nhìn thấy cảnh này thì tay chân cậu có chút ngứa, giống như muốn chế biến những món ăn ngon vậy.

Lâm Thần cố gắng áp chế cái cảm giác đó, nói với Nguyệt Sương:

-Vậy quy tắc là như nào…

Nguyệt Sương chỉ tay vào đồng hồ, nói:

-Quy tắc rất đơn giản. Đồng hồ kia chính là đồng hồ hẹn giờ, mỗi lần bấm nó sẽ có ba mươi phút trước khi kêu. Trong khoảng thời gian đó thì mỗi người phải nấu ra một món ăn mà người đó cho là ngon nhất, đẹp nhất. Sau đó cả hai sẽ nếm thử món ăn của nhau, nếu một trong hai người không đồng ý với ý kiến người còn lại thì sẽ nhờ người thứ ba ra phân xử… Anh hiểu luật rồi chứ…

Lâm Thần mỉm cười một cách bí mật, thời gian nhiều như vậy cậu sẽ cố gắng làm nhiều món hơn. Đối với cậu chỉ cần bảy phút là đủ để làm món ăn ngon rồi chứ không cần nhiều như vậy. Chiến thắng này cậu phải dành lấy, cách nhanh nhất để cô ấy nghe lời là phải làm cho cô ấy thất bại trước cậu, khi đó thì việc dạy học sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Lâm Thần lúc này mới gật đầu đồng ý nói:

-Bắt đầu đi…

Nguyệt Sương nghe vậy, cô bấm một chiếc điều khiển. Đồng hồ rung lên một hồi, sau đó cả hai người từ từ đi lấy nguyên liệu trong siêu thị mini đó.

Nguyệt Sương cầm lấy chiếc giỏ đi nhanh vào trong khu gian hàng. Cô trong đầu lúc này nghĩ ra một món, đó chính là món thịt bò. Đây cũng chính là món mà cô luôn tự hào về chính bản thân mình, kể cả mẹ cô cũng đã từng công nhận độ thơn ngon của món ăn thì cô cũng đủ hiểu trình độ nấu ăn của mình như nào. Cộng thêm việc đêm qua cô đã tập tành nấu rất nhiều nên cô lúc này vô cùng tự tin chọn món khó như vậy.

Tuy nhiên, để món ăn đạt độ ngon hoàn hảo thì cô cần phải chọn nguyên liệu vô cùng tỉ mỉ. Chỉ cần một chút hư hỏng trong nguyên liệu cũng có thể phá hỏng món ăn. Cô lúc này nhất định phải căng não để tìm nguyên liệu, không thể để một chút sai sót nhỏ nhất dẫn đến việc mình thua cuộc được.

Trong lòng Nguyệt Sương đang khá căng não, cô nhặt lên từng nguyên liệu rồi dùng đôi mắt long lanh của mình để dò xét từng khía cạnh. Một mẩu lá héo, thậm chí là một vết sẹo bé tý thì cô cũng không lấy. Từng chút, từng chút một, cô chọn ra những nguyên liệu hoàn hảo, đẹp mắt nhất để có thể chế biến.

Sau một lúc, giỏ hàng của cô cũng có chút nguyên liệu, cô lúc này mới gật đầu rồi dùng khăn tay lau mồ hôi trán. Tuy chỉ là chọn những vật phẩm đơn giản nhưng để chúng hoàn hảo là một điều vô cùng khó khăn, một tiểu thư như cô lấy được chút này cũng là tốt lắm rồi. Nguyệt Sương nghĩ như vậy rồi quay sang nhìn Lâm Thần.

Lại là một điều khiến cho Nguyệt Sương không dám tin vào mắt mình. Lúc nào cũng như vậy, khi mà cô đang tự cho mình là giỏi thì Lâm Thần sẽ ở đằng sau đập nát bét cái tự tin đó của cô. Khi mà cô đang tự hào mình chọn được những đồ hoàn hảo như vậy trong thời gian nhanh thì Lâm Thần đã chứa đầy giỏ hàng rồi. Điều đáng sợ nhất là anh ta chỉ cần liếc nhìn qua là có thể chọn ra những đồ hoàn hảo chẳng kém gì đồ cô chọn cả, thậm chí có một số cái anh ta chọn còn đẹp hơn của cô. Đây giống như một đả kích vô cùng lớn đối với một cô gái, hàm răng cô nghiến chặt kêu ra những tiếng “két…két” nhỏ cùng với biểu cảm không mấy dễ chịu đối với Lâm Thần.

Lúc này, trong lòng Nguyệt Sương rất khó chịu nhưng vẫn tự trấn an bản thân mình. Tuy là Lâm Thần đã dẫn trước cô một bước nhưng dường như vậy là chưa đủ. Cô không tin là anh ta có thể nấu ăn ngon hơn cô, với cả anh ta lấy nhiều như vậy để làm gì, điều này là không cần thiết lắm. Thậm chí nhìn mấy thứ nguyên liệu anh ta lấy thì cô cũng không biết là anh ta nấu món gì. Cô tin chắc rằng anh ta chỉ chọn linh tinh mà thôi…

Nghĩ như thế, Nguyệt Sương dần lấy lại cảm xúc vừa nãy. Cô cũng bắt đầu bình tĩnh chọn tiếp một số nguyên liệu, cô nhất định phải khiến anh ta nói thua trước mặt cô. Ánh mắt của Nguyệt Sương bắt đầu trở nên sắc bén, vẻ mặt cô cũng có vẻ càng nghiêm túc.

Trong lúc Nguyệt Sương đang dở việc chọn đồ thì Lâm Thần đã lấy xong đủ các thứ. Cậu cũng biết nguyên liệu sẽ ảnh hưởng tới chất lượng món ăn nên khi cậu chọn thì cậu cũng đã dò xét từng nguyên liệu. Với kinh nghiệm nấu ăn thượng thừa của cậu thì việc chọn nguyên liệu trong một lần liếc mắt là một điều vô cùng bình thường. Đó cũng là lý do mà cậu có thể được chào đón ở nhà hàng năm sao ngay từ khi còn bé…

Lúc này, Lâm Thần bắt đầu đeo găng tay, chuẩn bị cho công đoạn tiếp theo…