Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 173: Linh Nhi tìm đến




Tên đại ca thấy Lâm Thần nói như vậy, trong đầu hắn có một dự cảm xấu. Tên nam sinh này chắc chắn không phải là Lâm Thiên, không thể nào mà một thằng ngu ngơ như cậu ta lại có thể thay đổi một cách không thể tưởng tượng nổi như vậy được.

Mang trong mình một vẻ mặt lo âu, tên đại ca lúc này cũng không quan tâm đến tự trọng của mình, hắn quỳ xuống chân của Lâm Thần, miệng be bét máu nhưng vẫn nghẹn ngào nói:

-Xin anh..xin anh tha cho em…em biết sai…em biết sai rồi…chúng em hứa là sẽ trả lại toàn bộ tiền mà chúng em đã lấy của anh.

Lâm Thần thấy tên đại ca đó tỏ vẻ khẩn thiết như vậy, cậu cũng thở dài một hơi…

Cái thở dài của Lâm Thần khiến cho tên đó giống như nhặt được bảo bối vậy. Hắn cố gắng nịnh nọt:

-Chúng em có tiền, bây giờ chúng em sẽ về lấy để trả cho anh…

Tuy nhiên, đúng lúc này Lâm Thần lại nói một câu khiến cho cả ba tên đều chết tâm:

-Tôi không thiếu tiền, các người cứ chuẩn bị đi làm công để trả nợ đi…

Ngay sau câu nói của Lâm Thần, một chiếc xe màu đen chạy đến trước ngõ mà Lâm Thần đang đứng. Trên xe từ từ bước xuống một người trung niên, đôi tay vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn cùng một vết sẹo khiến cho ai nhìn cũng biết là người này từng thuộc một băng đảng xã hội đen..

Ba tên côn đồ nhìn thấy người bước xuống, mắt bọn họ trợn lên giống như không thể tin được. Đây chính là Lão Tam từng làm mưa làm gió trong giới giang hồ… có tin rằng lão đó vì không muốn chém giết nên đã gác đao rời đi. Ai có thể ngờ được bọn họ lại có thể gặp được người đó ở đây.

Lão Tam đi đến trước mắt Lâm Thần, vẻ mặt từ dữ tợn chuyển sang vui vẻ vỗ lấy vai của Lâm Thần trông vô cùng thân thiết.

-Haha… tôi không ngờ cậu ngoài việc uống rượu giỏi mà thậm chí đánh nhau cũng giỏi đấy chứ. Thật tiếc cho cậu khi ngày xưa không lăn lộn cùng tôi.

Lâm Thần phất phất tay tỏ vẻ không quan tâm khi nghe lời khen của Lão Tam. Cậu chỉ tay vào ba tên đang run rẩy trên mặt đất rồi nói:

-Ba tên này còn nợ tôi một trăm triệu. Ông có việc gì cứ ném cho bọn họ làm để trừ lương… Cho bọn họ không cần phải ở nơi đầu đường xó chợ nữa.

Tên đại ca là người có vẻ mặt hốt hoảng nhất. Nghe Lâm Thần nói tuy có vẻ rất “nhân đạo” nhưng hắn biết Lâm Thần đây chính là muốn bọn họ lao động khổ sai để trả nợ. Chưa bao giờ hắn phải làm bất cứ việc gì nặng cả, vì thế nên cái hình phạt của cậu ta dành cho hắn chẳng khác nào bản án tử cả.

Lão Tam còn ở đây nên hắn không dám hành động lỗ mãng, nếu hắn chỉ cần dám làm vậy thì nơi tiếp đến của hắn chính là nhà xác. Vì thế nên hắn tỏ ra vô cùng ân hận.

-Xin…xin các anh…em còn mẹ già và con nhỏ…xin các anh…

Chưa kịp nói hết, Lão Tam đã vỗ vỗ vai của hắn, một giọng nói vô cùng “ngọt” của lão khiến cho tên đại ca đó phải sợ hãi đến không dám nói ra:

-Tôi sẽ chăm sóc cho mấy người thật tốt…

Lâm Thần nghe xong câu đó, cậu gật đầu cười nhẹ rồi từ từ rời đi. Lúc này, tương lai của mấy tên côn đồ đó đã chính thức chấm hết.

Từ từ đi ra khỏi ngõ cụt, Lâm Thần bỗng chốc thấy nhẹ nhõm hẳn. Đây là lần đầu tiên cậu trở nên đáng sợ như vậy, không biết là tại sao nhưng chính cậu cũng cảm thấy mình đang dần thay đổi.

Hít một hơi thật sâu, lúc này không phải là lúc nói chuyện linh tinh. Cậu cố gắng chỉnh lại trang phục rồi từ từ bước vào công ty.

Vừa đặt chân vào công ty, có rất nhiều ánh mắt khinh thường không hề ngần ngại ngắm thẳng vào cậu. Lâm Thần cũng chẳng quan tâm, bây giờ việc nên làm của cậu chính là cần hoàn thành xong công việc hôm nay… Bỏ qua hết tất cả ánh mắt, cậu ung dung đi vào chỗ làm của chính mình.

Nhìn chỗ làm của cậu ta có vẻ khá là bẩn, giống như không có ai quét dọn. Lâm Thần lấy chiếc khăn ở đằng sau lau chùi một chút… Cậu vừa lau một chút thì có một thanh niên mặc chiếc áo màu xanh đi đến trước mặt cậu, vẻ mặt cậu ta khá là khó chịu nói:


-Mấy ngày nay cậu đi đâu? Bao nhiêu công việc thế mà cậu vẫn còn nghỉ? Nếu không làm được thì nộp đơn xin nghỉ đi, đừng ở chỗ này cho chật đất.

Nói xong, cậu ta quăng một chồng văn bản trước mặt Lâm Thần, sau đó khinh thường nói:

-Chỗ này là công việc cậu ngày hôm nay. Nếu hôm nay không làm xong thì đừng có nghĩ tháng này nhận lương.

Lâm Thần cũng chẳng nói gì, lúc này cậu đang trong vai Lâm Thiên. Thế nên cậu chỉ gật đầu nhận lấy chồng văn bản. Tên áo xanh đó vẻ mặt vô cùng khinh thường cậu rồi rời đi…

Lâm Thần cầm từng tờ giấy rồi đọc qua. Công việc của cậu lúc này chủ yếu là nhập thông tin trong tờ giấy lên máy tính. Một công việc nghe có vẻ dễ nhưng để làm hết được chỗ này thì làm trong một ngày là điều không thể. Sở dĩ cậu không có dị nghị gì là do cậu cũng muốn tìm hiểu chút về công ty. Mà công việc này chính là cách nhanh nhất để có thể nắm bắt được… Cậu ngồi một mình cùng chiếc máy tính, từ từ nhập số liệu lên máy.

Trong lúc cậu đang làm, cậu nghe từ bên tai có hai cô gái nói chuyện với nhau. Mà điều làm cậu chú ý lại chính là những người trong cuộc nói chuyện này.

Cô gái tóc đỏ tỏ vẻ khá tò mò, cô che miệng lại nói nhỏ với cô gái bên cạnh:

-Cô nói cái gì? Hôm nay công ty chúng ta có khách quý hay sao? Tại sao tôi lại không biết?

Cô gái bên cạnh cười nhẹ giống như đang chê cô tóc đỏ không cập nhật thông tin, sau đó cô ấy nói:

-Cô không biết là đúng. Tôi nói cái này cô đừng giật mình nha…Người đến đây có quan hệ với “vị tiểu thư” đó…

Cô gái tóc đỏ dường như hiểu ra điều gì đó. Vẻ mặt cô vô cùng hoảng hốt nói:

-Vị tiểu thư đó??? Chẳng lẽ…

Cô gái bên cạnh gật đầu. Điều này làm cho cô gái tóc đỏ tỏ ra vô cùng bất ngờ, trong lời nói tiếp theo của cô ấy tràn ngập rõ sự ngưỡng mộ:

-Vị tiểu thư đang sở hữu cả thành phố này tại sao lại đến đây vậy. Chẳng lẽ công ty của chúng ta được trời phù hộ sao.

Lâm Thần chỉ nghe được đến đó thì trong lòng cậu cũng có chút lo lắng. Cậu không thể ngờ rằng Linh Nhi lại có thể tìm đến đây nhanh như vậy…