Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường

Chương 169: So tài




Nguyệt Sương chạy thẳng vào phòng tắm, cảm giác xô nước lạnh dội thẳng vào người khiến cho cả thân thể cô run rẩy. Cảm giác buốt lên tận não khiến cho hai hàm răng cô run cầm cập. Cảm giác tức tối vô cùng khó chịu xộc lên tâm trí, nếu tức giận có thể thiêu cháy được thì hiện tại Lâm Thần đã bị cháy thành tro.

Ngâm mình trong làn nước ấm, Nguyệt Sương vô cùng ấm ức, mặt đỏ ửng, đôi lông mày cau lại, môi nhíu chặt, hai hàm răng va chạm nhau kịch liệt giống như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Thần vậy. Hai bàn tay cô thủ thế hình nắm đấm hướng về cửa, cau có nói:

-Chưa bao giờ tôi phải chịu nhục nhã như vậy. Lâm Thiên, tôi sẽ cho anh biết thế nào là trời cao…

Sau một hồi tắm rửa, lúc này Nguyệt Sương mới từ từ đi ra ngoài. Mang trên mình một bộ đồ sơ mi khá là mát mẻ. Thân hình bốc lửa mảnh mai cùng với đôi chân dài trắng nõn là những vũ khí cực kỳ khủng khiếp đối với những nam sinh khác. Có vẻ như Nguyệt Sương muốn phô diễn toàn bộ mị lực của mình dành cho Lâm Thần.

Lúc này, Lâm Thần đang ngồi trên ghế đọc sách, tuy cô ấy có vẻ khá nghịch ngợm nhưng vẫn là học trò của cậu, trách nhiệm của một người thầy là phải dạy dỗ cho cô ấy. Cậu nghe tiếng mở cửa, một mỹ nữ đẹp mê người từ từ bước ra phòng tắm cùng với mái tóc đen óng ả còn ướt và một bộ đồ khá là mát mẻ.

Cứ tưởng anh ta sẽ bị vẻ đẹp của cô thu hút, thậm chí còn đỏ mặt, lúc đó cô sẽ thẳng mặt chửi anh ta và đá anh ta ra khỏi đây. Nhưng không, anh ta chỉ liếc nhìn cô một tý rồi lại quay lại đọc sách giống như coi cô là không khí vậy…

Niềm kiêu hãnh của cô, niềm tự hào bấy lâu nay bởi vẻ đẹp trời phú của cô giống như bị anh ta đánh cho tơi bời. Thậm chí, cô chưa kịp nói gì thì một giọng có vẻ khá lạnh nhạt xuất phát từ anh ta:

-Lần sau cô nhớ mặc đồ cho đúng tác phong học sinh, tôi không quản cô nhưng lúc tôi có ở đây thì cũng phải có quy củ chút…

Nguyệt Sương hết lần này đến lần khác bị Lâm Thần đánh không thương tiếc vào lòng tự trọng của cô. Đôi mắt đầy sự tức giận cùng đôi mi cau có nhìn Lâm Thần nói:

-Anh chỉ là một tên nghèo, việc quái gì anh có thể sai khiến tôi…

Lâm Thần nghe những lời như vậy, cậu gập quấn sách lại, vẻ mặt cậu không chút cảm xúc, nhìn Nguyệt Sương giống như nhìn một bức tượng nói:

-Đúng vậy, bởi vì quá yếu kém nên mới phải dùng những thứ này để có thể tự cho mình là nhất…đúng không nhỉ???

Lời nói giống như mũi dao đâm thẳng vào lòng Nguyệt Sương. Nguyệt Sương cắn răng ken két tức giận :

-Anh nói ai yếu kém…

Lâm Thần vu vơ đáp:

-Tôi không biết. Có vẻ như lời của tôi động trúng tâm ai đó…

Nguyệt Sương điên tiết vô cùng, lời này chẳng khác nào là chính cô nói cô yếu kém. Cô phải cho anh ta biết rằng cô giỏi hơn tất cả mọi người…

Nguyệt Sương cười lạnh nói với Lâm Thần:

-Anh có dám đọ tài với tôi không? Tôi không tin là anh có thể thắng được tôi.

Lâm Thần cũng chẳng quan tâm nói:

-Tại sao tôi phải làm vậy?

Nguyệt Sương khó chịu, cô nhắm mắt nói lớn:

-Nếu anh không làm thì tôi sẽ báo với mẹ tôi…

Lâm Thần nghe câu này giống như đang dồn cậu vào đường cùng. Cậu trở nên nghiêm túc, từng chữ nói:

-Được, tuy nhiên nếu cô thua thì cô phải ngoan ngoãn ngồi học. Còn nếu tôi thua thì tùy cô xử lý…

Nguyệt Sương nghe thấy điều kiện thì vô cùng bất ngờ, cô vội vàng gật đầu:

-Nhất trí…

Cả hai trong lòng đều mừng thầm. Lâm Thần trong lòng cuối cùng cũng có thể ép buộc cô gái này chịu ngồi học với cậu rồi, cũng chẳng thể nói là cậu vi phạm điều lệ được. Còn Nguyệt Sương cũng vui như Lâm Thần, cô sẽ lấy lại danh dự và trả lại hết những gì mà anh ta dám làm với cô…

Nguyệt Sương vào phòng cầm ra hai bộ tranh vẽ, cô đặt trước mặt Lâm Thần một bộ còn cô ở bên cạnh cũng có một bộ. Sau đó cô cao ngạo nói:

-Để tránh nói tôi chơi không đẹp, tôi sẽ dùng môn mà tôi yếu nhất để đấu với anh…


Lâm Thần không nói gì cả, nếu cô ấy chấp nhận thua thiệt tất nhiên là cậu cũng chẳng có vấn đề gì. Nhìn vẻ mặt tự tin của cô ấy mà trong lòng cậu khá là buồn cười.

Nguyệt Sương để ở giữa sàn một lọ hoa, làm tất cả xong cô mới ngồi về chỗ nói:

-Trong vòng nửa tiếng, nếu ai có bức tranh đẹp hơn thì người đó sẽ chiến thắng. Anh có nhất trí không?

Lâm Thần cũng gật đầu nói:

-Không vấn đề. Bắt đầu đi…

Nghe vậy, Nguyệt Sương bắt đầu vẽ. Cô tuy nói là sở trường kém nhất nhưng trong trường cô là người vẽ đẹp nhất. Không một ai có thể vẽ tranh sống động hơn cô cả. Thậm chí mẹ của cô còn khen cô nức nở là đủ hiểu, vậy nên chẳng có lý do gì mà cô lại thua anh ta cả.

Cô rất chăm chú vẽ, cô vừa muốn đánh bại anh ta nhưng cũng muốn cho anh ta phải choáng ngợp trước tài năng của cô. Cô ưa thích việc đánh bại người khác, cảm giác háo thắng của cô lúc này đã đạt đỉnh điểm. Từng nét bút được bàn tay điêu luyện của cô uốn lượn cực kỳ chuyên nghiệp.

Phác họa xong, cô lau mồ hôi trên trán, tuy chỉ là phác họa đơn giản nhưng có thể thấy được cô đầu tư tất cả tâm trí vào bức tranh này như nào. Cô cười nhẹ rồi nhìn sang hướng Lâm Thần để xem anh ta đang làm gì…

Một điều chưa từng xảy ra trước mặt cô, anh ta đang ngồi đọc sách??? Đúng vậy, chính xác là anh ta không hề vẽ tranh. Chiếc bút vẫn còn xếp đó, tờ giấy vẫn trắng tinh thế mà anh ta vẫn ngồi đọc sách. Chẳng lẽ anh ta không biết vẽ tranh???

Nguyệt Sương lúc này chỉ nghĩ như thế, chắc chắn là anh ta biết là không thể thắng được nên mới làm vậy. Lúc này đã qua nửa thời gian mà anh ta vẫn chưa động bút, có vẻ như chiến thắng đã nằm trọn trong tay cô rồi…

Nguyệt Sương nhìn Lâm Thần, trong lòng cười lạnh:

-Haha… kẻ yếu vẫn mãi là kẻ yếu… Anh đừng nghĩ là anh có thể làm được gì… tất cả đều phải bại dưới tay tôi mà thôi…

Nguyệt Sương nghĩ xong, cô lại bắt đầu vẽ tiếp. Lần này cô sẽ vẽ nét cùng với tô màu. Bởi vì tâm tình thoải mái nên cô làm có vẻ khá là mềm mại, bức tranh bắt đầu hình thành. Từng ngòi bút dưới tay cô giống như đang nhảy múa, sống động lạ thường. Bông hoa, nụ hoa rồi cuống hoa cuối cùng là bình hoa, từng chi tiết được cô chỉnh tỉ mỉ không một chút sai sót. Màu cô chọn cũng là màu tươi và chân thật nhất, những bông hoa đó giống như được hồi sinh lại ngay trong tranh… thậm chí có phần nên thơ hơn…

Trong lúc cô đang vẽ, Lâm Thần lúc này mới gập quyển sách lại, trong miệng thì thầm:

-Cũng đến lúc vẽ rồi...

Nhìn Nguyệt Sương đang từ từ chăm chút, có vẻ như cô ấy đang rất muốn chiến thắng cậu. Vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy khiến cho Lâm Thần khá buồn cười, nếu cô ấy có thể giữ vẻ mặt như này thì đâu đến nỗi mẹ cô phải tuyển cậu.

Suy nghĩ một hồi, tuy có vẻ đau lòng nhưng Nguyệt Sương đang phải đối đầu với một “quái vật”. Nguyệt Sương không hề biết bức tranh mà từ bé Lâm Thần vẽ thậm chí sống động hơn cả ảnh chụp. Đến cả Tiểu Ngọc còn phải đắm chìm trong đó thì cũng đủ hiểu trình độ của Lâm Thần.

Lâm Thần chỉ dùng đúng bút chì, nếu từng ngòi bút của Nguyệt Sương giống như nhảy múa thì đối với Lâm Thần nó chẳng khác gì đang diễn ảo thuật. Chỉ trong thời gian ngắn mà bình hoa đã xuất hiện ngay trong tranh. Thậm chí từng bông hoa trong tranh khi nhìn vào giống như nó đang đung đưa…

Ấy vậy mà Nguyệt Sương không hề biết là Lâm Thần đã vẽ xong bức tranh chỉ trong thời gian vô cùng ngắn… Đây chẳng khác gì một chiếc chùy đập nát mọi sự tự tin của cô ấy cả…