Khuôn mặt Lâm Thần lộ ra, tuy nhiên hiện tại đây không phải là điều quan trọng. Tiểu Ngọc nhanh chân lấy ra dụng cụ cá nhân, bàn tay của Lâm Thần nhanh chóng được Tiểu Ngọc sát khuẩn rồi băng bó.
Nhìn bàn tay săn chắc có vết xước cùng với máu chảy ra, trong thân tâm của Tiểu Ngọc tràn ngập sự đau xót. Tại sao, tại sao những cô gái đó lại có thể tàn ác như này. Tại sao không thể dùng cách bình thường để tiếp cận anh ấy, cớ sao lại phải truy đuổi tận cùng như vậy.
Lúc này, Tiểu Ngọc mới hiểu ra một điều. Nổi tiếng chẳng sung sướng gì, thậm chí nó còn gây ra đau khổ cho mình. Chính cảm giác này đã khiến cho tâm hồn của cô có một chuyển biến mới.
Sau khi băng bó vế thương xong, tuy trán của cô đổ đầy mồ hôi nhưng tâm trạng cô rất vui, cô vui vì cuối cùng cũng có thể giúp lại được anh ấy. Niềm vui to hơn nữa là cô đã gặp lại được ân nhân cuộc đời mình.
Sau mười năm phút, ánh mắt Lâm Thần từ từ mở, cậu cứ tưởng là mình hiện tại đang nằm dưới đất, ai ngờ hiện tại cậu đang nằm trên giường. Một điều kỳ lạ là phòng này rất quen, có vẻ như là phòng em gái cậu.
Tiểu Ngọc ngồi cạnh, khi thấy Lâm Thần mở mắt, cô vội vàng chạy đến giường, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng hỏi:
-Anh...anh còn thấy đau không...
Vẻ mặt vừa lo lắng vừa xấu hổ của Tiểu Ngọc khiến cho Lâm Thần suýt phì cười. Cậu nhìn hai tay cậu đã được băng bó một cách cẩn thận, trong lòng cậu cảm kích em ấy vạn phần. Tuy nhiên, nhìn phòng xung quanh thì cậu biết đây chính là phòng em gái cậu. Chẳng lẽ cô gái đang đứng trước mặt cậu lại chính là em gái của cậu.
Để chắc chắn, Lâm Thần cố gắng hỏi:
-Anh không sao... mà em tên gì vậy???
Tiểu Ngọc cũng không hề ngần ngại mà đáp:
-Em..em tên Tiểu Ngọc...
Từ câu trả lời, lúc này cậu mới chắc chắn em ấy chính là em gái cậu. Thật may, cậu không ngờ mình lại có thể cứu được em gái cậu. Nhìn dáng vẻ này với cái giọng đanh đá lúc nói chuyện của điện thoại thì cậu cũng chẳng tin đây cùng một người đâu.
Tuy cậu rất muốn nói cho em gái cậu biết rằng cậu là anh trai nhưng lý trí cậu lại muốn cho em gái cậu một bất ngờ nho nhỏ. Cậu nhìn Tiểu Ngọc đang xấu hổ nhìn xuống đất, bàn tay tuy băng bó nhưng vẫn cố gắng đặt lên vai của Tiểu Ngọc rồi nói bằng giọng chân thành:
-Anh cảm ơn em vì đã cứu anh một mạng...
Hành động cùng lời nói giống như một cái chùy đánh thẳng vào trái tim Tiểu Ngọc.
Lâm Thần không hề biết cậu đang ở vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Tiểu Ngọc. Hành động đó chẳng khác nào đang dụ dỗ cô ấy cả.
Tiểu Ngọc được món quà lớn như vậy, cô đỏ mặt giống như trái ớt, miệng lắp bắp nói:
-Em...em...không có gì đâu anh....
Sau đó, Tiểu Ngọc chạy thẳng ra ngoài phòng, để lại Lâm Thần chỉ biết mỉm cười nhẹ.
Ra ngoài bàn, thức ăn vẫn còn khá nhiều, bố mẹ cô dường như đã cùng nhau đi ra ngoài, Tiểu Ngọc ngây thơ lấy luôn bát súp trên bàn rồi đi vào lại trong phòng.
Cô phải nhanh chóng đưa thức ăn đến cho anh ấy để làm cho anh ấy mau khỏi, rất nhanh bát súp của Lâm Thần làm lại đưa đến trước mặt chính chủ.
Thấy Lâm Thần ngây người, Tiểu Ngọc vui vẻ nói:
-Đây là bát súp do anh trai đáng ghét của em làm. Anh ăn đi cho nóng ạ...
Tiểu Ngọc nói như vậy khiến cho Lâm Thần trầm mặc. Tiểu Ngọc lại không dám nhìn Lâm Thần vì cô sợ vẻ mặt si mê của cô lại khiến cho anh ấy hoảng sợ. Chính vì thế cô không thể nhìn được vẻ mặt của Lâm Thần.
Lâm Thần lắc đầu, không ngờ em ấy lại ghét mình đến như vậy. Cậu giả vờ không biết dò hỏi:
-Tại sao anh trai em lại đáng ghét, anh ấy đã làm gì sai vậy?
Tiểu Ngọc tuy trong lòng có cảm giác là lạ nhưng cô vẫn trả lời thật lòng:
-Anh ấy không làm gì sai nhưng em vẫn ghét... Lũ con trai ai cũng xấu xa cả...
Thấy Lâm Thần cười nhẹ, cô nhanh chóng xấu hổ biện minh:
-Em..em không có ý vậy... anh là ngoại lệ...
Tiểu Ngọc lần đầu thấy nói chuyện với một người con trai mà cô lại cảm thấy dễ chịu như này. Thậm chí, trong thâm tâm cô ước ao cuộc trò chuyện này không bao giờ kết thúc. Tuy anh ấy là thần tượng của biết bao nữ sinh nhưng cô lại không thấy một chút lòng tự cao nào từ anh ấy cả, giống như tất cả sự nổi tiếng kia chỉ là thứ bỏ đi vậy. Cô phải quyết tâm giữ anh ấy lại để có thể dạy dỗ tên anh trai đáng ghét kia, cô sẽ cho anh ta biết sự chênh lệch giữa trời với đất..
Lâm Thần chỉ biết lắc đầu, đúng là một đứa em gái láu cá mà. Cậu vẫn giả vờ cùng nhau trò chuyện vui vẻ với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc nói rất nhiều thứ, em ấy còn kể cho cậu về sự nổi tiếng của cậu đối với đám bạn. Có vẻ như sự nổi tiếng của cậu khiến cho Tiểu Ngọc cảm thấy rất hãnh diện. Nếu Tiểu Ngọc mà cầm được điện thoại của cậu thì chắc sẽ ngất lên ngất xuống ý chứ...
Trong lúc khoe, Tiểu Ngọc nói nhẹ một câu:
-Tên anh trai cũng đầy thư tình như này, chẳng biết phải cặn bã như nào mới có thể được nhiều cô gái không có mắt theo đuổi... Hừ thật là ấu trĩ
Thật sự, thật sự Tiểu Ngọc hiện tại cảm thấy rất thoải mái, rất an toàn. Cô không ngờ mình lại được anh ấy trò chuyện lâu như vậy. Tuy không thể khoe cho bạn bè nhưng đối với cô như này là quá hạnh phúc.
Một hồi trò chuyện không ngừng nghỉ, à nói đúng hơn thì là Tiểu Ngọc nói còn Lâm Thần nghe, một tiếng chuông cửa vang lên trong nhà.
Tiểu Ngọc lúc này mới vui vẻ nói với Lâm Thần:
-Ba mẹ em về, để em mở cửa chút nha...
Lâm Thần gật đầu, Tiểu Ngọc nhẹ nhàng đi ra cửa. Cô không hề biết Lâm Thần cũng đi phía sau cô.
Tiểu Ngọc vừa mở cửa thì cả Lâm Thần và Tiểu Ngọc cùng nói:
-Mừng ba và mẹ về....
Tiểu Ngọc do nói to nên cũng không để ý giọng Lâm Thần phía sau. Ba và mẹ đi vào, mẹ của Tiểu Ngọc cười nhẹ đi đến trước mặt Tiểu Ngọc, day day má nói:
-Con hãy đối xử thật tốt với anh trai con nhé... ba mẹ thấy hai đứa có vẻ rất hợp nhau đó...
Tiểu Ngọc nghe đến anh trai, vẻ mặt cô xám xịt lại kêu:
-Không...con không thích hắn ta...
Vẻ mặt dỗi hờn khiến cho mẹ Tiểu Ngọc thở dài, vẻ mặt bà thông cảm nhìn Lâm Thần nói:
-Con mong thông cảm cho em gái con, nó còn nhỏ nên hơi khó tính...
Tiểu Ngọc cảm giác lạnh gáy, anh trai cô về lúc nào mà cô không biết. Một cảm giác sợ sệt tràn ngập trong lòng cô. Càng khiến cho cô vẻ mặt tái nhợt hơn là đằng sau, thần tượng trong lòng cô đang cúi chào lễ phép nói:
-Dạ, thưa mẹ, con không để ý đâu...
Tiểu Ngọc vẻ mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy đến nỗi phải quỵ xuống. Không, không thể nào! Tâm trạng của Tiểu Ngọc đang cực kỳ bối rối và hốt hoảng...
“Anh...anh ấy là...là anh trai mình....Không...mình không tin” suy nghĩ của Tiểu Ngọc hiện tại chỉ như vậy. Tất cả những lời nói xấu vưa nãy anh ấy đều nghe thấy hết sao...tại sao...tại sao anh ấy lại im lặng như vậy...Tại sao mình lại nói nặng lời như vậy...
Thấy Tiểu Ngọc ngồi quỵ xuống, Lâm Thần cố gắng đến gần nhưng bị Tiểu Ngọc dùng chân đẩy ra, miệng gào thét:
-Anh...anh tránh xa tôi ra...
Nói xong, Tiểu Ngọc chạy thẳng vào phòng rồi đóng sập cửa lại, vừa chạy cô vừa khóc trong im lặng...
Lâm Thần chỉ biết lặng im nhìn Tiểu Ngọc, vẻ mặt cậu chỉ có sự buồn tủi tột cùng.
P/S: Dừng nha các độc giả, dài quá thì mất hay hehe