Lâm Thần cảm giác miệng của mình đang cầu cứu chính cậu. Cảm giác đau nhoi nhói vẫn còn le lói trong miệng cậu. Linh Nhi nhìn bên ngoài chỉ là một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, tuy nhiên chỉ Lâm Thần mới biết rằng cô nàng này đáng sợ đến nhường nào.
Linh Nhi nhìn Lâm Thần một cách nghiêm túc, cô ánh mắt lạnh như băng nhìn vào lũ hâm mộ cô đang reo hò trên ti vi giống như cực kỳ sùng bái:
-Linh Nhi! Linh Nhi...
Càng nhìn, Linh Nhi càng đáng sợ, miệng thì thầm:
-Lũ sâu bọ đáng ghét, dám làm anh ấy hiểu lầm.... các người...
Lâm Thần nhìn Linh Nhi tỏ vẻ như vậy. Trong lòng cậu có dự cảm chẳng lành. Cộng thêm cậu biết Linh Nhi là một cô gái cực kỳ khác thường, vì vậy nên phản xạ cậu rất nhanh đã nắm lấy vai của Linh Nhi rồi nói thẳng với cô ấy:
-Tôi tin cô...Những người đó tôi không để ý đâu.. Vậy nên...
Thật sự cứ mỗi lần đụng chạm tới thân thể của Linh Nhi là y như rằng đầu cậu có cảm giác vô cùng tội lỗi. Tuy cậu ấy biết là dáng người cô ấy có vẻ trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của cô ấy, nhưng dù vậy trong lòng cậu luôn coi cô ấy như “em gái” hơn là một cô gái chân chính.
Linh Nhi khuôn mặt lạnh như băng quay sang nhìn Lâm Thần, hai bàn tay ấm áp của anh ấy chạm vào vai cô khiến cho cơ thể cô như có một dòng điện chạy qua. Tuy nhiên, khi cô nghe câu nói của Lâm Thần, ánh mắt cô kiên định hỏi lại:
-Thật không? Nếu anh cần em sẽ xử tất cả lũ kia cho anh xem...
Lâm Thần trong lòng run sợ, đám người kia đâu có làm hại ai đâu mà cô ấy lại thù mấy người đó. Cậu thừa biết sức hút của cô ấy, nếu Linh Nhi mà không có ai hâm mộ thì đó mới là chuyện lạ đó. Việc cô ấy tức giận chỉ vì những người ấy hô hào tên cô làm cho Lâm Thần không biết phải nói gì cả.
Nhìn ánh mắt đẹp long lanh nhìn cậu, Lâm Thần gật đầu tỏ vẻ chân thành...
Linh Nhi lúc này mới cầm điều khiển ti vi và tắt đi, thậm chí cô ấy còn chẳng rời khỏi người Lâm Thần. Điều này khiến cho Lâm Thần không dám cựa quậy mạnh, cậu còn chẳng dám nhắc nhở cô ấy, nhìn vẻ mặt lạnh như băng là cậu biết tâm trạng cô ấy đang hỏng bét đến nhường nào...
Linh Nhi tắt xong, quay lại nhìn Lâm Thần, vẻ mặt xinh đẹp không cảm xúc khiến cho Lâm Thần không dám nhúc nhích. Bàn tay mềm mại sờ nhẹ má của Lâm Thần. Miệng nhỏ nhắn nói:
-Em xin lỗi vì đã để anh chứng kiến cảnh này. Chắc anh thất vọng vì em lắm đúng không???
Lâm Thần nghe những lời này mà trong lòng có chút cảm động. Tuy nhiên, cậu thừa biết là mình không được trả lời làm trái ý muốn của Linh Nhi. Cảm giác đau rát vẫn còn ở lưỡi cậu chính là bằng chứng. Vậy nên cậu chỉ dám nói:
-Không! Trái lại tôi còn rất ngưỡng mộ là đằng khác...
Linh Nhi nghe vậy, ánh mắt cô có chút ướt át, đôi môi nhẹ nhàng mấp môi:
-Vậy...anh chứng minh đi... Hãy chứng minh là anh tin em đi....
Lâm Thần trong lòng chỉ muốn gào lên : “Tôi chứng minh thế quái nào được???” Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng cậu biết Linh Nhi muốn gì. Nhìn dáng vẻ đợi chờ kia là cô ấy đang muốn cậu chứng minh “tình yêu nồng thắm” dành cho cô ấy.
Lâm Thần lại lần nữa trở lên căng thẳng. Thế quái nào hiện tại cậu vẫn phải bị ép làm chuyện này. Nhìn tâm trạng Linh Nhi là cậu biết dù thế nào thì cậu vẫn phải làm. Nếu không làm thì chắc chắn Linh Nhi sẽ cho cậu hối hận...
Tâm trạng day dứt khiến cho Lâm Thần không dám cử động. Linh Nhi lúc đầu thì vẻ mặt có vẻ chờ mong. Càng ngày, thời gian càng dài, vẻ mặt Linh Nhi càng ngày càng khó coi, cô ấy biết là anh ấy không dám làm, vì vậy cô tức giận nói:
-Được, hóa ra là anh lừa dối em...
Ngay lúc này, Lâm Thần rất nhanh đã làm một động tác khiến cậu cực kỳ khó xử. Cậu ngồi dậy ôm chặt thân thể Linh Nhi, động tác nhanh tới nỗi mà Linh Nhi còn chưa kịp suy nghĩ điều gì cả. Rất nhanh thì thân thể cô ấy được Lâm Thần ôm gọn trong lòng.
Linh Nhi thân thể giống như mềm nhũn. Đây là lần đầu cô bị ôm chặt, cảm giác này khiến cho tâm trí cô không còn nghĩ gì khác. (edit: xong đó cả hai lao vào nhau, hehe...)
Lâm Thần ôm chặt Linh Nhi, tâm trí đang cố gắng chịu đựng sự cám giỗ. Tuy nhiên thân thể của Linh Nhi quá ư là mềm mại, vẻ đẹp của cô ấy có thể khiến cho bất cứ ai cũng phải ngắm nhìn thêm một chút. Linh Nhi còn giống như không kháng cự, ôm chặt cậu càng khiến cho Lâm Thần sắp mất trí...
Càng ngày, tâm trí Lâm Thần càng bị bào mòn bởi vẻ đẹp và sự quyến rũ của Linh Nhi. Cậu trong đầu chỉ muốn làm trò đồi bại với cô nàng này mà thôi. Cảm giác như nếu không làm thì cậu sẽ không thể làm gì khác được. Vẻ mặt cậu bắt đầu đỏ lên, ánh mắt hiện rõ sự thèm khát tột cùng.
Lúc lâu sau, Linh Nhi bị Lâm Thần dùng tay dí chặt trên ghế sofa, hơi thở cậu cực kỳ gấp gáp, đôi môi cậu ấy run rẩy nói:
-Cô biết cô đang “chơi với lửa” không???
Linh Nhi bị đè, tuy nhiên cô lại cười lạnh, khiêu khích nói:
-Đúng rồi, em đang chơi với lửa đó. Anh làm gì được em nào???
Lúc này, Linh Nhi tiện thể quăng một lọ thuốc nhỏ nhỏ đã hết từ túi áo ra đằng sau. Vẻ mặt cô có chút cười khinh Lâm Thần, tuy nhiên xen lẫn vào đó chính là sự chờ mong.
Cô tuy biết là mình đang “khống chế” anh ấy, tuy nhiên đây cũng chính là sự trừng phạt mà anh ấy đã nợ cô bấy lâu. Cô biết là mình không thể giữ được anh ấy, tuy nhiên nếu anh ấy làm “chuyện đó” với cô thì chắc chắn anh ấy sẽ thuộc về cô. Anh ấy sẽ dành tất cả tâm trí cho cô. Cô cũng đã chuẩn bị cả một căn biệt thự hạng sang ở nước ngoài để làm nơi cho anh ấy ở, cô sẽ cho anh ấy thêm một công ty để anh ấy có thể thử cảm giác.(edit: Phú bà, hãy bao nuôi tôi!!!). Tất cả mọi thứ cô đều chuẩn bị sẵn rồi, cô chỉ còn một bước cuối cùng mà thôi. Khi đó, anh ấy sẽ mãi mãi thuộc về cô...
Lâm Thần mất trí, khi nghe lời khiêu khích của Linh Nhi thì càng mất trí hơn. Nhìn vẻ mặt cười nhẹ đẹp đến điên người của Linh Nhi càng khiến bản năng cậu bùng cháy. Tuy nhiên, một chút lý trí vẫn còn, cậu thở hồng hộc nói:
-Cô là tiểu thư danh giá, cô làm vậy chẳng lẽ không biết hậu quả sao...
Linh Nhi nghe vậy, cô trầm giọng nói:
-Đúng, em biết anh là một người yếu kém nên mới dám làm vậy. Rồi sao?? Anh có dám làm gì em...
Đáp trả lại lời nói của Linh Nhi là một nụ hôn nồng cháy. Linh Nhi chỉ còn phát ra tiếng “ư..ư” , tuy nhiên lúc sau thì giống như cam chịu số phận. Hai tay của Lâm Thần đang đấu tranh lẫn nhau, dường như một chút lý trí thật sự vẫn còn sót lại.
Tác giả said: Tác bận quá nên không có time, mong độc giả thông cảm...