Cũng như những lần được cho kẹo hay được chiều chuộng, Tiểu Ngọc ôm chặt eo của Lâm Thần tỏ vẻ phấn khích nói:
-Anh trai của em là nhất...
Giọng nói bộc lộ niềm vui khiến cho Lâm Thần cũng không hề suy nghĩ gì cả. Tuy cách ôm này có vẻ sai sai nhưng chỉ cần em ấy vui là cậu cũng vui rồi. Lâm Thần cũng chỉ mỉm cười xoa đầu em ấy...giống như bao lần vậy. Chắc có lẽ đây giống như phản xạ của cậu, xoa đầu em ấy cho cậu một cảm giác thoải mái, nhất là khi em ấy vui vẻ như vậy. Thân cậu là anh trai thì chỉ cần em ấy vui là được rồi.
Lâm Thần không hề biết là Tiểu Ngọc đang ra sức dùng mũi hít. Đây chính là đặc quyền của cô, vừa được ngửi mùi của anh ấy lại còn được xoa đầu nữa. Đối với cô thì đây chính là hạnh phúc. Hạnh phúc muốn làm cô tan chảy ra...
Lâm Thần cảm nhận được em gái cậu ôm cậu ngày càng chặt, vậy nên cậu phải đẩy em ấy ra, nói sang chuyện khác:
-Có cần anh mua quần áo đẹp không? Anh mua cho...
Tiểu Ngọc nghe vậy, cô định từ chối nhưng đột nhiên cô nghĩ lại. Rồi đột nhiên Tiểu Ngọc mắt sáng nói:
-Có anh....em muốn...
Lâm Thần thấy em gái cậu xúc động không nói lên lời. Cậu trấn an rồi nói:
-Để anh thay đồ một chút nhé...
Nói xong, Lâm Thần đi vào trong phòng. Tiểu Ngọc lúc này mới tỏ vẻ bình tĩnh. Kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, nếu nhiều người nói cô và anh ấy đẹp đôi thì cô tin anh Lâm Thần chắc chắn sẽ có chút đao dộng. Ông cha ta có câu “ Nước chảy đá mòn”, cô tin là anh ấy chắc chắn sẽ dao động trước tất cả vẻ đẹp, tính cách của cô. Và điều quan trọng hơn là cô không muốn ai đến trước, vì vậy cô cần cho anh Lâm Thần biết là em gái anh ấy “xứng đôi” như thế nào.
Tiểu Ngọc nghĩ đến tên nhà giàu đó, trong lòng cô kinh tởm đến tột cùng. Chỉ so về nhan sắc thì tên đó chỉ đáng xách dép với vẻ đẹp “kinh hồn” của anh trai cô mà thôi. Cô tin chỉ cần anh trai cô xuất hiện là chắc chắn sẽ làm cả hội trường kinh hôn, vì vậy cô đang tìm cách để anh trai cô có thể xuất hiện với bộ mặt thật sự chứ không phải hóa trang như hiện tại.
Rất may cho cô là anh ấy chỉ đeo một chiếc mặt nạ một nửa mặt. Tuy đã che đi như vậy nhưng điều này lại làm cho Lâm Thần có cảm giác huyền bí hơn. Ai nhìn cũng sẽ biết đây là một “mỹ nam”. Lâm Thần bước ra rồi nói với Tiểu Ngọc:]
-Đi thôi em...
Tiểu Ngọc thấy anh mình như vậy, cô trong lòng nhẹ nhõm vài phần. Như này là quá tốt rồi, cô đang tìm cách thì anh ấy đã giúp cô rồi. Tiểu Ngọc vui vẻ nói vâng và ôm chặt tay của Lâm Thần.
Trong suốt quá trình đi, cô cảm thấy rất vui, cô và anh ấy giống như cặp tình nhân vậy. Chỉ cần cô nói gì là anh ấy sẽ chiều cô hết mức. Tuy nhiên cô không muốn anh ấy tốn tiền nhiều, cô không muốn anh ấy phải chịu khổ như ngày xưa. Có một số món cô nói dối là được khuyến mãi, thực ra tiền đó là do cô tự chi trả.
Mọi ánh nhìn đều hướng vào cô và anh ấy, tuy nhiên cô cũng có kinh nghiệm nên cô và anh Lâm Thần đều né qua được.
Tiểu Ngọc còn chu đáo đến mức mua cho Lâm Thần một bộ đồ, mặc cho Lâm Thần ra sức ngăn cản. Tuy nhiên cuối cùng cậu vẫn phải chịu thua em ấy. Em ấy chơi bài dỗi nên cậu cũng không còn cách nào khác, ai biểu cậu là anh trai em ấy @@.
Đi đến một cửa hàng làm tóc, bởi vì trong này toàn là nữ giới nên Tiểu Ngọc nhắc anh trai cô:
-Anh cứ đi dạo quanh đây đi, lúc nào xong em sẽ quay lại...
Tiểu Ngọc nói như vậy là có lý do cả, anh trai của cô quá mức hút người, cộng thêm việc cô không muốn hình ảnh xấu xí lúc cô đang uốn tóc bị anh ấy nhìn thấy, vì vậy cô mới “bất đắc dĩ” làm như vậy. Ánh mắt của Tiểu Ngọc giống như không nỡ rời xa Lâm Thần vậy.
Lâm Thần cũng là một con người thông minh, nhìn trong quán toàn là nữ giới nên cậu hiểu ý của Tiểu Ngọc. Lâm Thần trấn an Tiểu Ngọc:
-Em cứ thoải mái đi, anh sẽ đợi em ở công viên..
Sau khi chia tay với Tiểu Ngọc, Lâm Thần đi đến chỗ công viên gần đó. Một mình đi đến công viên, cậu lại nhớ lại ký ức cũ, tuy nó là công viên khác nhưng đối với cậu thì những kỷ niệm đó còn như y nguyên.
Lâm Thần giống như người mất hồn đi vào công viên đó. Lâm Thần sống lại trong ký ức cũ, thời điểm mà đánh cờ cùng vị tiểu thư đó. Thật là hoài niệm... lúc đó thực sự cậu rất vui khi có một người bạn chơi cờ cùng.
Lâm Thần do quá nhập tâm nên khi cậu đi qua chỗ bàn của một ông lão, cậu đã tự tay cầm một con đen đặt vào. Lúc này Lâm Thần mới tỉnh ngộ, cậu hốt hoảng nhìn ông lão đang há mồm nhìn cậu tỏ vẻ ăn năn nói:
-Cháu xin lỗi ông, cháu không để ý...
Ông ấy giống như không nghe được lời nói của Lâm Thần, ông đi đến bắt tay cậu và nói:
-Cảm ơn cậu, thực sự nước cờ này ta nghĩ khá lâu mà chưa có cách giải. Thật sự hôm nay ta mới được mở rộng tầm mắt...
Lâm Thần cũng không ngờ ông ấy không trách mình, trái lại còn khen mình. Cậu cung kính đỡ lấy ông lão đó, mặt vô tội nói:
-Cháu chỉ ăn may đặt thôi ông, ông đừng làm quá lên...
Lão đó cũng là một vị quái vật, ông chỉ cần nhìn động tác vừa nãy là ông có thể nhận ra được cậu thanh niên này là một “cao thủ” trong giới cờ. Động tác đặt cờ như vậy thì không thể là “gà mờ’ được.
Ông lão không thể để cậu thanh niên này rời đi được. Ông đang vặn óc suy nghĩ cả năm trời để giải được thế cờ này. Ông đã từng đánh cờ với người giỏi nhất trong thế cờ đạo để so đo cao thấp, nhưng một điều lạ là khi đến nước cờ này, nước cờ mà chính ông và những người khác trong giới cờ đều cho rằng đã thua. Ai ai cũng nghĩ như vậy và chính ông cũng vậy, nước cờ đó thật sự là bên đen đã nắm chắc thua rồi. Tuy nhiên, cô ấy chỉ mỉm cười nhẹ, đứng dậy và nói:
-Cờ đen còn cơ hội thắng. Tôi tin sẽ có người giải được...
Nói xong, cô ấy rời đi và không quay trở về. Ông không biết cô ấy là ai vì cô ấy đã che mặt, nhưng chỉ lời nói đó đã làm cho cả giới cờ chấn động.
Ai ai cũng tìm cách giải, nghiên cứu vô số các cách nhưng không thể nào tìm ra được. Mọi người đầu tiên cũng hoài nghi, nhưng người nói ra là cao thủ trong giới cờ thì không ai có thể không tin được chứ.
Ông cũng là tín đồ nên ông tin lời cô ấy nói. Suốt cả chục năm, ông cũng đã tìm cách giải nhưng thực sự ông không thể tìm được. Cứ tưởng sẽ bế tắc thì bỗng dưng có một người đã chỉ cho ông nước giải.
Lúc cậu thanh niên này đặt cờ xuống, ông mới hoảng hồn vì chỗ đó lại đơn giản như vậy. Tất cả mọi người đều bị đánh lừa. Chỗ đó thoáng nhìn qua thì sẽ thấy nó chẳng có gì đặc biệt nhưng khi cậu ấy đặt vào thì thực sự nó đã làm thay đổi thế cờ. Quân trắng vì vậy mà thua sạch không còn gì cả. Thật là ảo diệu.
Ông tuy là dân cờ nhưng mắt ông cũng có chút nhìn tướng người. Tuy cậu ấy đeo mặt nạ nhưng ông tin chắc rằng cậu ấy là một “soái ca”. Nghĩ đến lời cháu gái suốt ngày léo nhéo nói, ông hỏi đùa:
-Cậu có phải tên Lâm Thần không vậy???
Lâm Thần vừa nghe vậy, cậu khá là bất ngờ khi ông ấy biết tên cậu. Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên nói:
-Vâng, cháu tên Lâm Thần. Tại sao ông lại biết tên cháu...
Ông ấy nghe Lâm Thần trả lời vậy. Ông cười với Lâm Thần nói:
-Không có gì. Cháu gái ta suốt ngày nhắc tới cậu ý mà...
Lâm Thần nghe vậy thì cậu cũng bớt lo lắng. Cậu chỉ sợ Linh Nhi đến tận đây mà thôi.
Ông lão cũng không cò keo chuyện này nhiều. Ông gạ Lâm Thần chơi cùng ông vài ván cờ. Gặp được cao thủ khiến ông vô cùng hào hứng...
Thấy lão có ý muốn chơi cờ cùng cậu. Lâm Thần hiện tại cũng rảnh nên đáp ứng với ông chơi vài ván.
Sự việc sau đó là một cái tát vào niềm tự trọng của lão, Lâm Thần rất nhanh đã cho ông lão đó biết đâu mới là cao thủ thực sự. Thân là một cao thủ lâu năm như lão mà lại bị Lâm Thần đánh cho thua thảm hại, mà thua liên tục không thể nào thắng...
Nước đánh của Lâm Thần quá cao thâm, nhìn bàn cờ đừng tưởng đã chiếm thế thượng phong là thắng. Một con cờ Lâm Thần đặt xuống đã làm cho ông thua luôn từ lúc chiếm thượng phong. Thật là quái vật..
Thảo nào cháu gái ông ca ngợi cậu ấy như thần. Tuy không nói một chút gì về cờ nhưng chỉ việc cháu gái khó tính của ông nói như vậy là ông biết Lâm Thần không hề đơn giản...Cậu ấy nhìn thoáng qua ông tin là dưới hai mươi tuổi, vậy mà trình chơi cờ đã cao siêu như vậy. Nếu ông không chứng kiến tận mắt thì cũng chẳng tin đâu...
Tuy thua thảm hại nhưng ông không hề buồn. Đây chính là cơ hội để ông nâng cao trình độ. Có lúc ông nhận ra Lâm Thần đang nhường, lúc đó ông chỉ nhắc nhở cậu ấy đánh nghiêm túc, không nên nhường ông. Ông tự tin sau trận này thì trình chơi cờ của ông sẽ vượt mặt mấy lão già kia, lúc đó xem biểu cảm của họ như thế nào...
Suốt một tiếng, Lâm Thần đã dạy cho ông rất nhiều điều. Cho đến khi Tiểu Ngọc chạy ra gọi Lâm Thần thì ông mới nuối tiếc nói với Lâm Thần:
-Cậu có ở gần đây không, lúc nào rảnh có thể đến tìm ta.
Nói xong, ông ấy đưa cho Lâm Thần một danh thiếp. Lâm Thần cung kính nhận lấy rồi nói:
-Vâng, lúc nào cháu rảnh thì cháu sẽ đến...
Rất nhanh, một trai một gái rời đi trong sự nuối tiếc của lão giả đó. Chỉ với vài phút ngắn ngủi nhưng cậu ấy đã cho ông rất nhiều bất ngờ. Một cao thủ như vậy ông lại không hề biết, thảo nào cháu gái ông nói cậu ấy rất khiêm tốn. Chính ông cũng không tin lời cháu gái ông nhưng hiện tại ông cũng phải tin...
Lão già ngồi ngâm cứu lại ký ức vừa nãy đánh cờ với Lâm Thần. Có lẽ ông sau vụ này thì trình chơi cờ của ông sẽ rất cao.
Sau một hồi lâu, một chiếc xe ô tô màu trắng chạy tới, ở sau xe chạy ra là một cô gái nhỏ nhắn. Cô ấy chỉ cần nhìn là tất cả mọi con trai sẽ muốn nhìn lâu hơn, vẻ mặt dễ thương cộng thêm làn da trắng nõn. Một vẻ đẹp của sự dễ thương và ngây thơ sẽ đập chết trái tim của những chàng trai khó tính...
Ông lão không hề để ý cho đến khi cô ấy dùng tay lắc nhẹ vai ông. Lúc này ông mới tỉnh hồn nhận ra cháu mình. Lúc này ông mới cười nói:
-Ô, Ngọc Băng đó à. Cháu của ta lại biết dậy sớm cơ à... ( Ngọc Băng là nhân vật trong mấy chap đầu nha, ae không biết thì có thể đọc lại)
Ngọc Băng nghe vậy. Cô bĩu môi nói:
-Cháu lúc nào chả dậy sớm. Ông cứ nói thế...
Ông lão nghe vậy, cười một tiếng. Ông nhéo má Ngọc Băng, nói đùa:
-Bao giờ kiếm cho ta cháu rể để ta xem mặt nào... Cháu của ta hiện tại ta đã lớn rồi đó...
Ngọc Băng nghe vậy thì nghĩ tới Lâm Thần. Cô đỏ mặt dùng tay gõ nhẹ vào vai ông, tức giận nói:
-Ông thật là đáng ghét...không thương đứa cháu này...
Ông ấy nhìn Ngọc Băng như vậy, trong lòng thở dài. Lúc ông sang thăm Ngọc Băng thì Ngọc Băng chỉ ôm khư khư trong phòng và khóc. Ông hỏi ra là do bố mẹ cô ấy nhốt không cho cô ấy đi đâu cả. Vì vậy nên ông mới nhất quyết bắt bố mẹ Ngọc Băng phải nhả. Tuy nhiên, cháu gái của ông lại muốn đi theo ông một thời gian. Vậy nên ông đã nói một trận để cho cháu gái của ông ra ngoài.
Ông chỉ nghe bố mẹ Ngọc Băng nói rằng Ngọc Băng đã chọc phải một thế lực kinh khủng, vì vậy mới nhốt con bé lại. Tuy vậy nhưng ông không sợ, cháu gái của ông thì ông sẽ bảo vệ... Vì vậy nên Ngọc Băng mới xuất hiện như vậy.
Ngọc Băng nói chuyện với ông khá vui vẻ. Đột nhiên, Ngọc Băng cảm nhận được tâm trạng ông vui hơn thường ngày, cô hỏi:
-Ông hôm nay có chuyện gì mà vui vậy ông???
Ông lão nghe vậy mới nhớ ra chuyện của ông, ông tỏ vẻ khá vui vẻ nói:
-À, không có gì đâu. Vừa nãy có một cậu thanh niên dạy ông chơi cờ ý mà...
Ngọc Băng nghe vậy. Cô nói đùa:
-Ông chơi cờ giỏi như vậy thì cần gì ai dạy đâu ông?
Lúc này lão mới nhận ra điều quan trọng, lão nói với Ngọc Băng:
-Cậu ấy hình như tên là Lâm Thần...
Ngọc Băng nghe vậy, bàn cờ cô đang dọn đột nhiên bị rơi xuống, khiến cho quân cờ văng vào chân lão. Hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống từ Ngọc Băng...