Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao

Chương 8: Rời phủ




Chap 8: Rời phủ
---------------------


Khương Cẩm có hơi chần chờ một chút, nhưng mà rất nhanh nàng đã phát hiện chuyện này căn bản không phải chính mình có thể chọn lựa.
Chưa nói đến hiện giờ nàng không có át chủ bài nào để áp chế Vương thị. Thì rất nhanh bà ta đã sai người đem quần áo của nàng gói vào tay nảy ném tới trứơc mặt.


"Có chịu đi không? Không đi, ta đành phải gọi người thỉnh ngươi đi rồi!"
Vương thị đặc biệt tăng thêm sự thâm độc ở chữ thỉnh này, không nghĩ cũng biết, cái việc thỉnh này không phải thỉnh bình thường đâu.
Trong lòng Khương Cẩm cũng hiểu rõ, tình huống trước mắt này bất luận thế nào nàng cũng phải chấp nhận cái cục nghẹn này. Nhưng mà khi nghĩ đến Liễu Diệp, nàng lại trở nên kiên cường, "Cái khác ta có thể tạm thời mặc kệ, nhưng mà khế ước bán thân của Liễu Diệp đâu ?"


"Khế ước gì? À, ngươi đang nói đến cái con nha hoàn xấu xí của ngươi sao?"
Vương thị làm sao có thể để ý đến một nha hoàn như Liễu Diệp được, đã sớm quên mất nàng ta rồi. Nhưng mà Khương Cẩm thì trong lòng rõ ràng, với tình hình như thế này Liễu Diệp khẳng định không thể sống nổi trong phủ. Nàng cho dù không cần gì cả, nhất định cũng phải lấy được khế ước bán thân của Liễu Diệp. 
Editor:Lily073
Vương thị lại cảm thấy không tìm ra nhược điểm của Khương Cẩm, bất quá, chuyện này cũng có thể dùng để uy hiếp nàng 
"Khế ước ta có thể giao cho ngươi, nhưng mà...."
"Nhưng mà cái gì?" Khương Cẩm hít sâu một hơi, sự vô sỉ của Vương thị vô sỉ, hoặc là nói sự vô sỉ của Định Nam Hầu phủ thật sự là vượt quá sự tưởng tượng của nàng.
"Lập tức cầm của hồi môn cùng mấy bộ đồ rách của ngươi cút khỏi phủ cho ta!"
Khương Cẩm mím môi, đang định đáp ứng thì phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của Liễu Diệp.
"Ta đã là một phế nhân, A Cẩm, cô không cần quan tâm đến ta!"
Nghe âm thanh suy yếu của nàng ta, Khương Cẩm không hiểu tại sao đột nhiên mũi lại đau xót, nước mắt xém chút nữa trào ra.
Nhưng mà Khương Cẩm không muốn tỏ ra yếu thế ở trước mặt Vương thị, cho nên mạnh mẽ xua tan đi sự xúc động, quay đầu lại nhìn Liễu Diệp nói "Hà tất phải nói những lời ủ rũ như vậy, bất quá chỉ là bị thương ngoài da một chút mà thôi. Sau khi ra phủ chúng ta tìm một đại phu chữa trị, rất nhanh sẽ khỏe lại."
Nói xong, Khương Cẩm liếc mắt nhìn Vương thị thật sâu.
"Ta đồng ý, mang khế ước ra đây!"
Vương thị vừa thoáng nhìn thấy hàn quang trong đôi mắt của nàng, không biết tại sao vô thức lui lại một bước. Bất quá bà ta cũng thật nhanh phản ứng lại, hiện tại bên cạnh toàn là nhân, còn sợ gì Khương thị nữa?
Chỉ là nghĩ đến chuyện mất mặt xảy ra tối hôm qua, bị kinh hách lớn như vậy, bà ta rốt cuộc cũng có chút chột dạ.
"Đã có người đi lấy rồi, ngươi gấp cái gì?"
Chỉ qua một lát, quả nhiên có người cầm khế ước bán thân của Liễu Diệp lại đây, còn cố tình khinh bỉ ném xuống đất.


Vương thị không bỏ qua cơ hội nhục nhã nàng, cười nhạo nói, "Ở trên trước mặt đó, ngươi mau nhặt đi"
Khương Cẩm hít sâu một hơi, nhìn những người đang có mặt ở đây, trong lòng nảy sinh hận ý, chậm rãi nhặt lên.
Trước nay mười năm Hà Đông mười năm Hà Tây (Ly: ý nói thời gian trôi qua bãi bể hóa nương dâu ý), chớ khinh thiếu niên nghèo! Nàng không tin, Định Nam Hầu phủ luôn có thể là người cười cuối cùng.
Quách Tử Nghi năm đó 7 con trai, 8 con rể, toàn là có địa vị, cuối cùng thì như thế nào? Ai cũng nghĩ rể sâu mãi không đứt, nhưng cũng có ngày suy tàn. Định Nam Hầu phủ này còn chưa bằng Quách Tử Nghi đâu! Huống chi, cho dù nàng là nử tử ở xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ, cũng không có nghĩa là nàng không làm được gì!


Thấy Khương Cẩm khom lưng cúi đầu, Liễu Diệp ô ô khóc lên, rồi lại như cố kiềm nén không dám lớn tiếng, thập phần thê lương.
Mà Vương thị cũng thấy Khương Cẩm khom lưng cúi đầu giống như vậy, lại cảm thấy cục tức này rốt cuộc cũng nuốt trôi, bà ta không màn hình tượng, cười ha ha lên.
Khương Cẩm nhặt khế ước lên, tay đỡ Liễu Diệp, liếc nhìn thoáng qua Vương thị thật sâu, cuối cùng vẫn không nói gì nữa. Vương thị cười quá sớm rồi, bây giờ đã là gì đâu?
Khương Cẩm cũng ít nhiều nghe về thế cục trên triều đình hiện giờ, toàn long đoạt đích vốn dĩ chính là một lần không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục. Nàng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Dù hiện tại thân phận của nàng thấp kém như ruồi muỗi, nhưng chỉ cần có tâm, mười năm, hai mươi năm, chắc chắn có một ngày nàng sẽ làm được. 
Khương Cẩm trong lòng trầm mặc, không nói câu nào. Liễu Diệp lại cực kỳ thương tâm nằm ở  đầu vai của nàng, nước mắt nháy mắt đã dính ướt quần áo Khương Cẩm.
"Nếu, nếu không phải bởi vì ta......"
Khương Cẩm lại cười vỗ vỗ nàng, "Muội không cần nghĩ như vậy, nói đến cùng vẫn là do Vương thị."
"Được, không nói chuyện đó nữa, ta đỡ muội đi, kế tiếp chính là cuộc sống mới của chúng ta, phải nên cao hứng mới đúng."
Ít nhất không cần bị cưỡng chế ăn chay, chỉ là Khương Cẩm vẫn có chút tiếc hận cho mình cùng Cẩm nương phải sao chép kinh văn 4 năm trời, không nhiều không ít vừa đủ 1 phòng kinh thư, quá tiện nghi cho Định Nam Hầu phủ rồi!


Bất quá Vương thị cũng không nhàn rỗi, bà ta vốn dĩ tưởng có thể cười sung sướng một cái, không ngờ ngoài cửa đến bẩm báo nói Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử cùng nhau viếng thăm. Cho dù hầu phủ cũng là phú quý, nhưng vẫn phải cẩn thận hầu hạ long tôn hoàng tử, phụ tử Định Nam Hầu lại đi vắng, Vương thị cũng chỉ có thể căng da đầu ra nghênh đón.


Lúc này Khương Cẩm cũng đã đi đến cửa Định Nam Hầu phủ, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn không đi bằng cửa chính. Khương Cẩm một bên đỡ Liễu Diệp, một bên còn vác theo hành lý, ít nhiều có chút khó khăn, lúc vượt qua ngạch cửa còn bị lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Mấy tên sai vặt của Hầu phủ còn đứng đó cười ha ha châm chọc mỉa mai hai người.
Tuy rằng Khương Cẩm tinh thần cứng cỏi, lúc này cũng có chút không thể nhịn nổi. Nếu không phải đang mang theo Liễu Diệp, thật sự chỉ hận không thể quay lại dùng một mồi lửa đốt cả cái Định nam hầu phủ này thành tro.


Mà dường như cùng lúc, ở trước cửa chính của hầu phủ, cũng có một đoàn người đang xuống ngựa. Nhìn thần tuấn bảo mã (Ly: như xe BMW bây giờ ý) cùng xe ngựa hoa lệ của bọn họ, cũng biết được bọn người này xuất thân bất phàm, cũng không biết là Vương tôn công tử nhà nào đến Hầu phủ bái phỏng.
Khương Cẩm cũng không phải quan tâm chuyện này, hiện tại nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, không có tâm tình đi xem chuyện náo nhiệt.
Nhưng mà phía đối diện hình như có người phát hiện ra tình hình bên phía Khương Cẩm, rất nhanh đã có một thị vệ tiến lại hỏi
"Chủ nhân nhà ta thấy cô nương hình như đang gặp phiền phức, có muốn chúng ta giúp một tay không?"
Editor:Lily073
Tuy rằng Khương Cẩm kiên cường, nhưng mà tình huống lúc này làm nàng khó mà cự tuyệt lòng tốt của người khác. Huống chi tình trạng của Liễu Diệp cũng không tốt cần phải tìm đại phu, bởi vậy sau khi do dự một chút, nàng vẫn là cảm tạ đối phương "Xin nhờ vị đại ca này gọi giúp ta một nhuyễn kiệu hoặc một chiếc xe ngựa, ta muốn đưa Liễu Diệp đi tìm đại phu"
Thị vệ kia tuy rằng lớn lên có hơi cường tráng, bặm trợn một chút, nhưng thật ra tính tình khá tốt. Thấy Khương Cẩm khó khăn, do dự một chút rồi nói "Ta lại chỗ chủ nhân bẩm báo một tiếng rồi tự mình dẫn cô đi."
Khương Cẩm gật đầu, nàng ở hầu phủ tỏ ra kiên cường bất khuất, đã dùng rất nhiều tinh lực, lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, sức cùng lực kiệt. Cũng may thị vệ đại ca chỉ đi xin chỉ thị một chút, rất mau đã trở về, cùng Khương Cẩm dìu Liễu Diệp đi đến một y quán ở lân cận. 
Sau khi đến nơi, Khương Cẩm thành khẩn biểu đạt lòng biết ơn với vị thị vệ đại ca này.
"Thật sự rất cảm tạ ngài, đúng rồi, chủ nhân nhà ngài là ai, ngày sau ta nhất định tới cửa cảm tạ đàng hoàng."
"Không có gì, cũng chỉ là chuyện nhỏ, ta cũng không tốn công sức gì cả. Nếu muốn tới cửa cảm tạ, chủ nhân nhà ta là Thất hoàng tử đương triều." Thị vệ hàm hậu cười cười.
Khương Cẩm gật đầu vẻ đã hiểu, "Ta đã rõ ràng, như vậy nhờ đại ca giúp ta nói lời cảm tạ với Thất điện hạ, chỉ hận ta không có gì để báo đáp ngài"
Chỉ trong nháy mắt như vậy Khương Cẩm đã suy xét qua chuyện có muốn ở chung thuyền với Thất hoàng tử hay không, nhưng mà nàng ngẫm lại, đối phương cũng chỉ là vô tình nổi lên lòng tốt mà thôi, cuối cùng vẫn dẹp bỏ tâm tư này.
Thị vệ đại ca không biết lúc này tâm tư Khương Cẩm đã xoay mấy vòng, chỉ lo cười nói: "Điện hạ cũng là người tốt, cô nương chỉ cần hảo hảo sống tốt là được"
"Nói là nói như vậy, nhưng ta cũng không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Đúng rồi, đại ca xưng hô thế nào? Dù sao sau này tới cửa thăm hỏi vẫn là có thể làm."
Kỳ thật Khương Cẩm đã rất mệt, nàng gần như là hai ngày hai đêm không chợp mắt, lại nhiều chuyện náo loạn như vậy, hôm nay cũng không có ăn cơm, chỉ là cố gắng cười nói, trước mắt đã dần dần biến thành màu đen. 
Thị vệ cười nói "Ta họ Tưởng, xếp thứ hai, mọi người đều gọi ta một tiếng Tưởng nhị lang, cô nương cũng có thể gọi ta như vậy."
"Thật trùng hợp, ta họ Khương, tuy rằng không phải trùng họ nhưng lại là cùng âm" Âm thanh Khương Cẩm đã có chút mỏng manh "Thật sự cảm tạ Tưởng nhị......."
Một câu còn chưa nói xong, trước mắt đột nhiên hoàn toàn tối sầm, lời không thể nào nói tiếp cả người đã lảo đảo ra phía sau.
Tưởng thị vệ vốn đang định nói giỡn hai câu, mắt thấy nàng ngã xuống vội duỗi tay ra đỡ lấy, một bên ấn huyệt nhân trung, một bên gọi đại phu đến.
Kỳ thật Khương Cẩm cũng không xảy ra chuyện lớn gì, chỉ là do mệt nhọc quá độ, hơn nữa còn bị tuột huyết áp. Chẳng qua nhìn rất dọa người, vốn dĩ Liễu Diệp đang cảm thấy thẹn với Khương Cẩm, lúc này bị dọa cho khóc lớn. Tưởng nhị thấy tình huống như vậy, cũng chỉ có thể tiễn Phật tiễn đến tây thiên, làm người tốt đến cùng, an ủi Liễu Diệp một chút.
Bất quá Liễu Diệp tâm tư đơn thuần, không tâm trí cẩn trọng như Khương Cẩm, ngược lại làm hắn khui ra không ít chuyện. Tưởng nhị vốn được chủ tử phái đến tìm hiểu tình hình, hiện giờ xem như là hoàn thành nhiệm vụ. Liễu Diệp lại là nhân chứng trực tiếp cho những sự việc phát sinh mấy ngày nay ở Hầu phủ, rõ ràng mọi chuyện, chỉ là toàn bộ sự tình đều đem kể sạch cho Tưởng nhị.
Hắn sau khi nghe xong cũng rất oán giận. Không nghĩ tới từ trên xuống dưới Định nam hầu phủ đều không biết xấu hổ như vậy. Huống chi lần này bọn họ thật quá hồ đồ, đáng ra việc này có thể được giải quyết ổn thỏa. Khương Cẩm cũng không phải là loại người không biết lý lẽ, có thể thu nàng ta làm nghĩa nữ hoặc cho nàng chút hậu lễ, ngày sau cho dù người khác có nói đến cũng không có gì to tát.
Editor: Lily073
Tình huống hiện giờ, cho dù có viết thư hòa ly, quan phủ không quản được, nhưng truyền ra ngoài cũng không dễ nghe. Bởi vậy hắn do dự một chút, liền chỉ cho chủ tớ này một chiêu, nói với Liễu Diệp "Đáng ra hôm nay các cô nên quỳ ở đại môn của Định nam hầu phủ, nói bị Hầu phủ ép buộc viết thư hòa ly, cuối cùng lại không cấp cho một lạng bạc nào, không cho các cô đường sống."
Liễu Diệp thở dài " Thật ra ta thì không sao, nhưng cô nương khẳng định không đồng ý. Tính tình cô nương kiên nghị, trước đó cô ấy đã từng nói hai cái đầu gối này, quỳ trời đất, quỳ thần Phật, quỳ cha mẹ, tuyệt đối không quỳ những kẻ vô sỉ như vậy."
Tưởng nhị nghĩ nghĩ rồi cười nói " Cô quỳ cũng đâu có sao, dù sao cũng đâu ai nói nhất định phải chính Khương cô nương đi. Khương cô nương bị bệnh, nha hoàn bị đánh bên người ra mặt, chẳng phải càng có sức thuyết phục sao?"


Liễu Diệp có chút chần chờ, rốt cuộc vẫn bị thuyết phục. Chủ yếu là trong lòng nàng luôn hổ thẹn, cảm thấy nếu không phải vì nàng, Khương Cẩm cho dù là hòa ly, rời đi cũng không đến mức chật vật như vậy, một ngàn lượng bạc kia cũng sẽ không như đá ném xuống sông.
"Chỉ là chuyện này ta không thể ra mặt, ta còn phải nể mặt mũi của chủ nhân." Tưởng Nhị thở dài, từ trong tay áo móc ra mười lượng bạc đưa cho Liễu Diệp, "Tiền này cô nhận lấy, tuy rằng không nhiều lắm nhưng cũng có thể cũng có chút tác dụng" 
Liễu Diệp do dự một chút, tuy rằng nàng lưỡng lự có nên đến náo hầu phủ náo loạn hay không, nhưng vẫn nhận tiền. Nàng cũng biết hoàn cảnh hiện giờ củavẫn là thu này tiền. Hoàn cảnh hiện giờ của nàng và Khương Cẩm, nếu như không phải có thủ sẵn trong quần áo ít bạc vụn, ngay cả đến tiền xem đại phu cũng không trả nổi.
Mọi việc xong xuôi, Tưởng Nhị thống khoải rời đi. Chủ tử hắn còn đang chờ xem náo nhiệt đó. 


------Chap 8- hoàn--------------