Trên xe taxi.
Bầu không khí có chút quỷ dị.
Trương Mộng Dao cùng Nhan Tiểu Mạn ngồi ở hàng sau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, cònLâm Nhàn một mình ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Không phải do hắn yêu cầu, mà là Nhan Tiểu Mạn chủ động muốn ngồi chung với Trương Mộng Dao.
Trương Mộng Dao liếc nhìn gấu của Nhan Tiểu Mạn, cười nhạo: "Hứ, lâu rồi không gặp mà vẫn cứ nhỏ như vậy!"
"Ha ha, cậu lớn thì đã sao? Chẳng có có tác dụng gì!" Nhan Tiểu Mạn không hề yếu thế chút nào.
"Có đúng không?"
Trương Mộng Dao liếc nhìn Lâm Nhàn, giả bộ như thờ ơ nói: "Hẳn là không có tác dụng gì, chỉ có ai đó lúc lấy thư thông báo trúng tuyển cứ nhìn chằm chằm mà thôi."
Lâm Nhàn trầm mặc không nói, cúi đầu xuống làm bộ chơi điện thoại.
Nhan Tiểu Mạn hừ lạnh nói: "Lâm Nhàn, cậu thích gấu lớn hay gấu hai?"
Ý uy hiếp trong lời này rất rõ ràng.
Lâm Nhàn ho khan, nghiêm mặt đáp: "Trên lý thuyết, mình khá yêu thích Quang Đầu Cường!"
"Nói chuyện cẩn thận!"
"Ách... Trừ Quang Đầu Cường, vậy mình đương nhiên chọn gấu hai."
====
P/s: Tác bị lậm phim hoạt hình Bonnie bears, trong đó có nhân vật Logger Vick... cũng chính là Quang Đầu Cường...
=====
Do bị dục vọng cầu sinh chi phối nên Lâm Nhàn đành phải nói lời trái lương tâm.
Trương Mộng Dao không tức giận, chỉ buồn bã nói: "Lời của đàn ông mà tin được thì heo mẹ cũng biết leo cây!"
Nghe vậy, tài xế xe taxi cho Lâm Nhàn một ánh mắt đồng tình.
Cũng may đại học Phục Đán cách đường Sơn Đông không xa, sau khi xe taxi dừng lại, Lâm Nhàn không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Vừa xuống xe taxi liền nhìn thấy Tần Lam và An Nhiễm đứng ở ven đường.
"Chị họ!"
Nhan Tiểu Mạn phất phất tay, vô cùng vui vẻ.
Trương Mộng Dao tùy tiện liếc qua Tần Lam, sau đó liền tập trung sự chú ý vào An Nhiễm.
Người phụ nữ này xác thực rất xinh đẹp, nếu chỉ nhìn thoáng qua thôi thì không đẹp đến cấp độ khiến Trương Mộng Dao phải kinh ngạc.
Thé nhưng, An Nhiễm lại giống một ly rượu đỏ, càng phẩm càng có hương vị.
Nhìn lâu sẽ phát hiện, trên người chị ta lộ ra một cỗ khí chất gợi cảm quyến rũ.
Loại khí chất cũng không phải thông qua hoá trang và ăn mặc, mà là toát lên từ trong ra ngoài, một cái nhăn mày, một nụ cười, bất kì hoạt động hết sức bình thường nào cũng lộ ra vẻ gợi cảm.
"Tê! Người phụ nữ này thật lợi hại!"
Trương Mộng Dao thầm giật mình!
Nghiêm túc mà nói, phong cách của Trương Mộng Dao rất giống An Nhiễm, ẩn trong thanh thuần là vũ mị.
Tuy nhiên so sánh với An Nhiễm, Trương Mộng Dao có vẻ hơi không lưu loát.
Không phải do tuổi tác chênh lệch, mà là một loại thiên phú bẩm sinh.
Nhất thời, Trương Mộng Dao tràn đầy cảnh giác với An Nhiễm.
Đừng nói đàn ông, ngay cả phụ nữ như cô cũng rất khó ngăn được cảm tính với An Nhiễm.
An Nhiễm biểu hiện rất chuẩn mực, lên tiếng chào hỏi rồi cứ lẳng lặng đứng đó.
Đến lúc người đến đông đủ, Tần Lam cười trêu ghẹo: "Lâm đại thiếu, tối nay muốn mời chúng tôi đi đâu ăn tiệc?"
“Tôi cũng không biết!" Lâm Nhàn buông tay đáp.
Cậu mẹ nó mời chúng tôi ăn cơm mà không biết địa điểm ở đâu?
Đám người sững sờ, ngay sau đó nhao nhao dùng quỷ dị ánh mắt nhìn hắn.
Thấy thế, Lâm Nhàn giải thích: “Tôi thật không biết, nhà hàng Ultraviolet by Paul Pairet rất thần bí, mỗi đêm chỉ tiếp đãi mười khách hàng. Đợi lát nữa sẽ có xe buýt tới đón, mang chúng ta tới địa điểm dùng cơm."
Nghe vậy, mọi người lập tức hứng thú.
Loại này mới lạ dùng cơm phương thức, các cô còn chưa bao giờ thể nghiệm qua.
Ultraviolet by Paul Pairet chẳng những là nhà hàng Michelin ba sao duy nhất ở Ma đô, hơn nữa còn vô cùng độc đáo.
Trước khi khách hàng dùng bữa, nhà hàng sẽ một mực duy trì cảm giác thần bí.
Mà nhà hàng Ultraviolet by Paul Pairet không hề có thực đơn, đồ ăn mỗi ngày đều được cố định từ trước.
Nói cách khác, nhà hàng nấu món gì, khách hàng buộc phải ăn món đó.
Nhà hàng tổng cộng có ba cấp bậc ABC, cấp bậc thấp nhất cần mất ít nhất 4.000 khối.
Lúc đặt bàn, Lâm Nhàn thẳng thắn lựa chọn nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất, giá cả cho mỗi người là 8.888!
Phải biết, cái này còn chưa tính rượu, vẻn vẹn chỉ là đồ ăn mà thôi.
Mặc dù nhà hàng sẽ cung cấp rượu miễn phí, tuy nhiên chỉ là loại bình thường, muốn uống đặc biệt thì phải bỏ thêm tiền.
Chẳng cần đợi lâu, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng đến, dừng lại trước mặt nhóm người.
Cửa xe mở ra, một người mặc âu phục bước xuống, đi tới trước mọi người, hỏi: "Xin hỏi, có phải ngài là Lâm Nhàn tiên sinh không?"
"Không sai!"
Lâm Nhàn gật đầu.
“Tôi là Khải Văn, tài xế riêng của Ultraviolet by Paul Pairet, bữa tối sắp bắt đầu, các vị đã chuẩn bị dùng bữa chưa?" Tài xế Khải Văn nho nhã lễ độ, trong giọng nói mang theo sự cung kính, làm cho người ta vô cùng dễ chịu. Lâm Nhàn cười đáp: "Đương nhiên! Tôi đang rất chờ mong bữa tối."
••
"Tin tiên sinh yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng."
Khải Văn vừa nói vừa mở cửa xe, khom người mời: "Tiên sinh, các vị nữ sĩ, mời lên xe!"
Một màn này khiến mấy người Lô Yến không khỏi âm thầm líu lưỡi, các cô chưa từng gặp qua tình huống này.
Chu Huệ hít một hơi khí lạnh, thấp giọng nói: "Nhìn điệu bộ này, bữa cơm tối nay đoán chừng phải tốn không ít tiền?"
"Tối thiểu hết mấy vạn!" Lô Yến suy đoán.
“Tôi cho rằng tình tiết này chỉ xuất hiện trong phim ảnh thôi chứ." Trong lòng Kỷ Hàm Lôi hơi hoảng hốt kèm theo hâm mộ.
….
Chiếc xe thương vụ này khá giống xe bảy chỗ, tuy nhiên đây là loại xe được chế tạo đặc biệt, cho nên trừ vị trí tài xế thì có chỗ ngồi cho khoảng chừng mười người.
Kỹ thuật lái xe của Khải Văn rất tốt, xe thương vụ không ngừng xuyên qua từng con đường.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ.
Ngỏ hẻm này có phong cách cổ điển, hai bên đường trồng từng dãy cây ngô đồng.
Khải Văn đi xuống, rất ga lăng mà mở cửa xe cho phụ nữ.
Anh ta mang theo bọn họ đi tới trước một cánh cửa, chỉ chỉ vào cửa mật mã, cười nói: "Lâm tiên sinh, ngài chỉ cần điền mật mã vào thì có thể tiến vào nhà hàng. Chúc ngài dùng cơm vui vẻ!"
Mật mã cửa chính của Ultraviolet by Paul Pairet được đổi mỗi ngày một lần.
Sau khi đặt bàn thành công, nhà hàng sẽ gửi mật mã cho khách hàng, đến lúc đó điền mật mã vào thì khách hàng có thể tiến vào nhà hàng.
Không thể không thừa nhận, mặc dù loại thiết kế này hơi rườm rà, thế nhưng lại tràn đầy phong cách và cảm giác mới lạ.
Lâm Nhàn đương nhiên không ngoại lệ, giờ phút này hắn vô cùng tò mò về những thứ sau cánh cửa này.
Nhan Tiểu Mạn nhịn không được hỏi: "Bữa cơm này tốn không ít tiền chứ?"
"Không nhiều, chưa đến mười vạn khối!"
Lâm Nhàn cười cười, lấy điện thoại ra, nhanh chóng điền mật mã vào khóa.
Không nhiều?
Chưa đến mười vạn khối?
Cmn, nói tiếng người đấy à?
Chị đây làm suốt một năm cũng không kiếm được tới mười vạn đâu!
Tần Lam thở dài, nhịn xuống xúc động muốn nện chết Lâm Nhàn.