"Cường Tử, vào bếp đi!"
Ông chủ hít một hơi thật sâu, bảo: "Dọn thức ăn lên!"
Nhóm Hầu Tử không vội, vừa chơi điện thoại vừa uống nước trà, khỏi phải nói thoải mái cỡ nào.
Vẻn vẹn một dĩa đồ ăn, cả đám ngồi đến tận hai tiếng đồng hồ.
Hai giờ chiều, Hầu Tử mới chịu đứng lên, trả tiền rồi hô: "Ăn uống no nê, về ngủ!"
Đám người nhao nhao đứng lên, hi hi ha ha đi ra cửa tiệm.
...
Chạng vạng năm sáu giờ tối.
Nhóm Hầu Tử lại tới.
Kịch bản y hệt buổi trên, mỗi người một bàn, mỗi bàn một dĩa rau hoặc dĩa lạc.
Trong lúc đó có không ít người vào tiệm cơm, thế nhưng vừa thấy trong tiệm kín bàn, tất cả liền xoay người rời đi.
Nếu không phải trường hợp đặc biệt thì chẳng ai muốn ngồi dùng bữa với người lạ.
Cứ như vậy đến chín giờ tối, trên đường vắng tanh, đám Hầu Tử mới rời đi.
Cả một ngày, tiệm cơm thu vào 328 khối, mà đây là còn chưa trừ đi tiền vốn.
Tiệm cơm kế bên trường đại học mà một ngày thu vào 328 khối, đóng tiền điện nước cũng không đủ chớ đừng nhắc tới tiền thuê mặt bằng đắt đỏ.
Cường Tử nhìn bóng lưng đám người Hầu Tử rời đi, nhịn không được hỏi: "Ông chủ, làm sao bây giờ?"
"Mai hãy tính!" Ông chủ thở dài.
Biết làm sao?
Người ta rõ ràng đến gây sự, nhưng lại không thể nào nói là phạm pháp.
Mà mình lại không dám ra tay đuổi chúng đi, nếu lỡ đụng vào một cái, người ta lập tức lăn ra đất giả chết, ăn vạ cho mình phá sản mới thôi.
Ông chủ vốn không phải là người bản xứ, dọa nạt sinh viên còn được, nhưng đối với đám du côn bản địa này thì quả thật bó tay chịu thua.
Trưa ngày thứ hai.
Đúng giờ cơm, đám Hầu Tử lần nữa đi vào tiệm.
Lần này ông chủ có thành ý hơn hôm qua nhiều, trực tiếp đặt trên bàn năm ngàn khối.
Hầu Tử nhìn tiền trên bàn, cười nói: "Ông chủ làm cái gì vậy? Khách tới dùng cơm mà còn được lời à? Tranh thủ thời gian đi, nhanh mang thức ăn lên!"
Hầu Tử nhất định không thể lấy tiền.
Một khi lấy tiền, vậy thanh danh của hắn coi như thối hoắc, sau này sẽ chẳng ai muốn tìm hắn làm việc nữa.
Mặc dù Hầu Tử không phải người tốt, nhưng chút uy tín vẫn phải có, bằng không thì hắn chẳng thể làm đại ca được.
...
Ngày thứ ba.
Thời gian nghỉ trưa, Lâm Nhàn đang luyện chữ trong túc xá, đột nhiên Vương Trạch Cảnh hào hứng chạy vào, n hả hê nói: "Lâm ca, tiệm cơm kia đóng cửa, trên cửa dán thông báo sang tiệm."
Sang tiệm?
Đâu có dễ vậy!
Trò hay vừa mới bắt đầu thôi.
Lâm Nhàn không thèm ngẩng đầu lên, chỉ tùy ý bảo: "Cậu gọi điện thoại cho Hầu Tử, để bọn họ gọi theo số trên thông báo, thương lượng thuê lại cửa tiệm. Tối nay tôi rút một vạn, cậu đưa cho bọn Hầu Tử."
Vương Trạch Cảnh sững sờ: "Lâm ca muốn thuê tiệm cơm đó?"
“Tôi thuê cái tiệm nát kia làm gì!"
Lâm Nhàn lắc đầu bật cười: "Cậu cứ nói với Hầu Tử là được, anh ta sẽ biết rõ nên làm như thế nào!"
Kinh doanh bị Hầu Tử phá đến không làm tiếp được, lập tức muốn sang tiệm chạy trốn?
Nào có đơn giản như vậy!
Mục đích của Lâm Nhàn là khiến đối phương không thể sang tiệm được.
Kinh doanh thua lỗ, sang tiệm không được, cứ thế mà phá sản đi!
Mặt bằng kế bên Nam tài đương nhiên không thể nào rẻ, dựa theo diện tích tiệm cơm, tiền thuê một năm tối thiểu phải đến mấy trăm ngàn.
Nếu tính thêm mấy khoảng như trang trí nội thất, bàn ghế,… Vậy ông chủ kia tối thiểu phải bỏ vào hơn hai trăm ngàn.
Lừa tôi hơn một ngàn khối, tôi khiến ông lỗ hơn hai trăm ngàn, không quá phận chứ?
Về phần tiền Lâm Nhàn bỏ ra, chẳng qua là mưa bụi, hai ngày ích lợi từ hệ thống mà thôi.
Vương Trạch Cảnh cũng không ngốc, lúc này đã kịp phản ứng, giơ ngón tay cái khen: "Cmn, Lâm ca trâu chó! Ông chủ kia hiện tại đoán chừng muốn bị làm tức chết!"
Dứt lời, Vương Trạch Cảnh bỗng nhiên nghĩ tới, lập tức hỏi: "Lâm ca, nếu tiệm cơm kia một mực quyết chống thì sao?"
"Vậy cứ tiếp tục hao tổn! Ba vạn không đủ thì mười vạn, mười vạn không đủ liền ba mươi vạn."
Lâm Nhàn ngẩng đầu, nhìn Vương Trạch Cảnh một cái, cười nói: "Đối với tôi mà nói, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề!"
Vương Trạch Cảnh nổi lòng tôn kính.
Phong cách này, gã cho max điểm!
...
Sau khi luyện chữ xong, Lâm Nhàn cầm theo túi tiền, lại rút thêm một vạn từ ATM.
Vương Trạch Cảnh nhận tiền, nuốt nước miếng một cái, nhịn không được hỏi: "Lâm ca, cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền tiêu vặt một tháng?"
Mặc dù trong nhà gã cũng có tiền, nhưng vốn lưu động kỳ thật không nhiều, tiền sinh hoạt mỗi tháng tính toán hết cả thảy chỉ khoảng 10 ngàn khối.
Nếu so với đám Trương Khải thì quả thật là trên trời dưới đất.
Thế nhưng hiện giờ đối mặt với Lâm Nhàn, Vương Trạch Cảnh cảm giác mình chẳng khác gì ăn xin.
Lần trước lấy hai vạn, lần này lại lấy một vạn.
Mấu chốt là thần sắc lạnh nhạt của Lâm Nhàn, giống như hắn chỉ rút vài trăm khối tiêu vặt, căn bản không để số tiền vào mắt.
Lâm Nhàn lạnh nhạt nói: "Bốn năm mươi vạn!"
Nghe vậy, Vương Trạch Cảnh hoàn toàn phục.
Vậy làm sao so?
Tiền tiêu vặt một hai tháng của người ta đã xấp sỉ thu nhập cả năm của cha mình.
Sau khi giao tiền cho Vương Trạch Cảnh, Lâm Nhàn không thèm để ý tới tiệm cơm đó nữa.
Mặc dù bỏ ba vạn khối tiền có hơi thiệt thòi, nhưng chí ít đã trút được cơn giận, hơn nữa đối phương thua thiệt hơn hắn nhiều lắm.
Đúng như hắn nói như vậy, vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề.
Ngược lại, vấn đề mà tiền không cách nào giải mới là phiền phức thật sự!
Hưởng thụ sinh hoạt mới là chuyện chính, hắn không định lãng phí quá nhiều thời gian trên mấy chuyện lặt vặt này, vô số gái đẹp trong Nam tài còn đang chờ hắn đấy!
...
Buổi chiều, vẫn là luyện tập tư thế hành quân.
Mấy ngày nay nhiệt độ không giảm, ngược lại còn tăng lên, nhiệt độ cao nhất trong ngày lên tới 38oC.
Kim Lăng không hổ là một trong bốn lò lửa!
Ngay vào chiều hôm qua, có hai nữ sinh bị cảm nắng, đến bây giờ còn phải nằm ở trong phòng y tế truyền dịch.
Huấn luyện viên cân nhắc đến vấn đề an toàn nên chỉ bắt sinh viên phơi nắng nửa giờ rồi hạ lệnh nghỉ ngơi.
Mới vừa chưa ngồi được bao lâu, Lâm Nhàn liền nhìn thấy Lăng Ấu Ngư bưng lấy một ly nước dưa hấu ướp đá, sải bước tiểu chân ngắn chạy tới.
Mấy ngày qua, cô bé này rất đều đặn đưa cho hắn một ly nước dưa hấu ướp đá.
Lâm Nhàn nhận nước dưa hấu, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, hỏi: "Vì sao mỗi ngày cậu đều tặng tôi nước dưa hấu?"
“Tôi... tôi tôi..."
Lăng Ấu Ngư lắp ba lắp bắp lập tức dẫn tới đám người xung quanh cười vang.
Tức thời, cô càng thêm quẫn bách, khuôn mặt nhỏ đỏ đến mức sắp chảy nước.
Lâm Nhàn mỉm cười, kéo cô ngồi xuống, an ủi: "Không sao, cậu không muốn nói thì có thể gõ chữ giao lưu mà."
Ở bên cạnh hắn, Lăng Ấu Ngư rõ ràng cảm nhận được trái tim của mình đang loạn nhịp.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gõ chữ: Tôi cho rằng, cậu thích ăn dưa hấu!
Thích ăn dưa hấu?
Lâm Nhàn sững sờ, ngay sau đó liền hiểu rõ.
Ở ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, mình từng ăn một miếng dưa hấu của học tỷ, thế là Lăng Ấu Ngư liền cho rằng mình thích ăn dưa hấu.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhàn cảm thấy cô rất thú vị, không khỏi hỏi: "Quen biết vài ngày mà tôi vẫn không biết tên của cậu."
Lăng Ấu Ngư hơi ngượng ngùng cười cười, gõ chữ: Tôi gọi Lăng Ấu Ngư!