Hai người đi dạo đến tận 9 giờ, Lâm Nhàn nhìn đồng hồ, bảo: "Thời gian không còn sớm, mình đưa cậu về nhà đi."
"Ân."
Nhan Tiểu Mạn gật đầu, ngồi nghiêng trên yên sau xe điện.
Tình cảnh quen thuộc này làm Nhan Tiểu Mạn hơi hoảng hốt.
Một tháng trước, dường như mình ngẫu nhiên gặp Lâm Nhàn tại trạm xe buýt, mình ngồi lên xe điện của hắn, từ lúc đó hai người mới bắt đầu trở nên quen thuộc.
Một tháng sau, mình lần nữa ngồi lên xe điện, tuy nhiên hiện tại mình đã là bạn gái hắn.
Nghĩ tới đây, Nhan Tiểu Mạn bỗng nhiên hỏi: "Lâm Nhàn, cậu thành thật khai báo đi, lần trước tại trạm xe buýt, có phải là cậu cố ý hay không?"
Nghe vậy, Lâm Nhàn không khỏi âm thầm bĩu bĩu môi, che giấu lương tâm trả lời: “Mình cứ cho là mình giấu rất kỹ, không nghĩ tới thế mà bị cậu đã nhìn ra."
Đối với bạn gái, phải biết lúc nào nên nói thật, lúc nào nên nói láo.
Quả nhiên, Nhan Tiểu Mạn thấy hắn thừa nhận, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, trong mắt tràn đầy ý cười.
Nhan Tiểu Mạn ôm eo hắn, đắc ý nói: "Hừ, tôi biết từ lâu rồi!"
"Đúng rồi, nhà cậu ở đâu?" Lâm Nhàn hỏi.
"Lục Khê hoa viên!"
...
Xe điện vững vàng dừng ở cửa sau tiểu khu, Nhan Tiểu Mạn xuống xe, dặn dò: "Lâm Nhàn, xế chiều ngày mai nhận được điện thoại của mình thì lập tức đến cửa hàng Yida."
"Được!" Lâm Nhàn gật đầu.
"Vậy mình lên đây, cậu lái xe nhớ chú ý an toàn."
Nhan Tiểu Mạn xoay người muốn đi, Lâm Nhàn lập tức kéo cô lại, cười xấu xa: "Nhan Tiểu Mạn bạn học, cậu có phải quên cái trình tự nào đó hay không?"
Nhan Tiểu Mạn lập tức hiểu ý của hắn, không khỏi đỏ mặt.
Cô hơi lo lắng, bởi vì ở đây là tiểu khu nhà mình, nếu bị người quen thấy được thì rất có thể sẽ nói cho cha mẹ.
Do dự chốc lát, Nhan Tiểu Mạn quan sát bốn phía, xác định không có người rồi mới nhanh chóng chụt một cái trên mặt Lâm Nhàn.
“Mình đi về trước!"
Dứt lời, cô chạy bay vào chung cư.
Mắt thấy bóng lưng của cô biến mất trong tiểu khu, Lâm Nhàn quay đầu xe, chuẩn bị về nhà, chợt thấy một trung niên mặc cảnh phục bước nhanh về phía mình.
...
Nhan Kiến Hoa vừa mới tan tầm, đến trước cửa tiểu khu nhà mình, không ngờ lại nhìn thấy con gái mình ngồi trên xe điện của một thằng con trai, mấu chốt nhất là, con bé thế mà lại còn chủ động hôn đối phương.
Cảm giác này giống như rau cải trắng mà mình dốc hết lòng chăm sóc đột nhiên bị một con heo không biết từ đâu chạy tới ủi. (thành ngữ ‘cải trắng bị heo ủi’, ý nói gái đẹp bị mấy thằng nhãi xxx)
Nhịn làm sao được?
Giờ phút này, Nhan Kiến Hoa tức muốn nổ mũi.
Lâm Nhàn thấy Nhan Kiến Hoa bước vội về phía mình, hắn chẳng hiểu gì, lập tức hỏi: "Chí, có chuyện gì không?"
Nhan Kiến Hoa không trả lời mà lại đánh giá Lâm Nhàn một phen, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhàn mặc dù không tính đẹp trai, may mà hắn mi thanh mục tú, cộng với khí chất an tĩnh, tạo cho người ta ấn tượng khá tốt.
Nhan Kiến Hoa lo lắng nhất là con gái mình đi lại với mấy thằng lưu manh, hiện tại dò xét kĩ càng Lâm Nhàn rồi, trong lòng ông hơi thư thái một chút, nhưng cơn tức giận mới chỉ giảm đi đôi chút mà thôi.
Nhan Kiến Hoa hỏi: "Xe điện hay xe gắn máy?"
Nghe vậy, Lâm Nhàn không khỏi nhẹ nhàng thở phào, cho rằng mình gặp cảnh sát giao thông kiểm tra bằng lái, thế là cười nói: "Chú, đây là xe điện."
Đứa nhỏ này thoạt nhìn rất lanh lợi, khó trách có thể lừa được con gái mình.
Nhan Kiến Hoa nghiêm mặt nói: "Chớ cười đùa tí tửng với tôi, xuống xe!"
"Chú, đây rõ ràng là xe điện." Lâm Nhàn vừa bất đắc dĩ xuống xe vừa giải thích.
"Thẻ căn cước, bằng lái xe!"
Lâm Nhàn lập tức trợn tròn mắt, ai mẹ nó lái xe điện đi dạo công viên mà mang theo thẻ căn cước và bằng lái?
"Không mang!"
"Không mang?" Nhan Kiến Hoa lạnh lùng rên một tiếng, vặn hỏi: "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Không phải chứ! chú không phải muốn tra xe gắn máy sao? Tôi đang vội về nhà đây!" Lâm Nhàn buồn bực.
Nhan Kiến Hoa lại nghiêm mặt nói: "Thành thật một chút! Công dân có trách nhiệm và nghĩa vụ phối hợp với cảnh sát. Tuổi tác?"
"18!"
Lâm Nhàn thở dài, chỉ có thể tự nhận xúi quẩy. Tuy nhiên trong lòng cứ cảm thấy quái chỗ nào quái quái, chẳng lẽ hiện tại đang bắt đầu giới nghiêm toàn thành phố sao?
"Tên?"
"Lâm Nhàn "
"Nghề nghiệp?"
"Sinh viên, vừa mới tốt nghiệp cấp ba."
"Trường cao nào?"
"Thực Nghiệm nhất trung, A3."
Ai u, thế mà là bạn học cùng lớp cơ đấy!
Nhan Kiến Hoa âm thầm cười lạnh, tiếp tục hỏi: "Dự định vào trường đại học nào?"
Chờ đã!
Ngay cả trường đại học nào cũng muốn hỏi?
Lâm Nhàn rốt cuộc không trả lời mà là nhíu mày thắc mắc: "Hình như chú còn cẩn thận hơn tra hộ khẩu đấy!"
Nhan Kiến Hoa cũng biết tiếp tục hỏi nữa thì không thích hợp, thế là cười lạnh nói: "Xét thấy cậu điều khiển xe chạy bằng điện không có biển số, đồng thời không mang theo giấy lái xe, hiện tại tiến hành xử phạt cậu!"
Cmn...
Lâm Nhàn có chút dở khóc dở cười.
Tuy nhiên hắn quả thật không cách nào phản bác, bởi vì hiện tại xe điện giống như xe gắn máy, yêu cầu cần treo biển số, cũng cần giấy lái xe.
Nhưng nói là nói như vậy, cảnh sát giao thông bình thường sẽ không kiểm tra xe điện, chủ yếu là do số lượng xe điện quá nhiều, tra cũng tra không được.
Không nghĩ tới mình xui xẻo như vậy, gặp được một vị cảnh sát giao thông nghiêm chỉnh thế này.
Nhan Kiến Hoa yêu cầu: "Hiện tại nằm xuống, một trăm cái chống đẩy!"
"Bao nhiêu?" Lâm Nhàn trợn tròn mắt.
"Một trăm, nhanh lên!"
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhàn đành phải kiên trì bắt đầu tập chống đẩy - hít đất.
Hai mươi cái đầu còn rất nhẹ nhàng, tuy nhiên sau đó hắn bắt đầu có cảm giác cố hết sức.
Nếu chia một trăm cái chống đẩy làm năm lượt, vậy Lâm Nhàn tự tin có thể nhẹ nhõm làm xong, dù chỉ chia làm ba lượt cũng được.
Thế nhưng một hơi làm xong trăm cái thì hắn thực không chịu đựng nổi.
Chẳng biết từ lúc nào, mấy bà lão đi tản bộ đã tụ tập hết trước cửa tiểu khu, vừa nhìn Lâm Nhàn tập chống đẩy - hít đất, vừa nghị luận ầm ĩ.
"Hoắc, người trẻ tuổi!"
"Thanh niên mà sao yếu đuối thế."
"Thằng nhỏ này nhìn rất quen mặt, hình như là cháu lão Lâm."
"Nha, đứa nhỏ này thật đẹp trai, tôi nhớ cháu gái lão Trương hình như còn độc thân, nếu không thì giới thiệu hai đứa nó xem sao?"
"Nói bậy gì đấy! Cháu gái lão Trương hai tám rồi, đứa nhỏ này chỉ cỡ hai mươi, không thích hợp."
...
Ròng rã làm một mạch sáu mươi cái, Lâm Nhàn thực sự không chịu nổi nữa, đứng lên thở hổn hển, khoát tay nói: "Chú, tôi... tôi thực không được nữa."
Nhan Kiến Hoa cố nín cười, gật đầu: "Được, trở về đi, trên đường chú ý an toàn!"
Một hơi sáu mươi cái chống đẩy, tay chân Lâm Nhàn như nhũn ra, cứ ngồi lì ở trên xe điện không buồn nhúc nhích.
Nghỉ hồi lâu chờ bớt đau, Lâm Nhàn mới bắt đầu lái xe điện về nhà.