Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 16: Con rùa vàng




8800 một chai, Lâm Nhàn cảm thấy vẫn được.

Lấy trước hai chai thử xem, nếu như uống không ngon thì hãy đổi loại rượu khác.

Nhan Tiểu Mạn không khỏi líu lưỡi: "Rất đắt! Một bình rượu mà lại hơn cả tháng tiền lương của cha mình."

"Thử trước một chút, nếu cậu không thích thì hãy đổi loại rượu khác." Lâm Nhàn nắm bàn tay nhỏ của Nhan Tiểu Mạn, khẽ cười nói.

Nhan Tiểu Mạn cảm giác trong lòng ngọt ngào, xấu hổ gật đầu một cái.

Tần Lam che cái trán, thầm nghĩ trong lòng không tốt!

Quay đầu lại, chỉ thấy An Nhiễm bên cạnh đang nheo đôi mắt đẹp, cẩn thận dò xét đánh giá Lâm Nhàn.

Bởi vì là khuê mật, cho nên Tần Lam quá quen thuộc với loại ánh mắt này.

Mỗi lần An Nhiễm nheo mắt lại đại biểu cô ấy sinh ra hứng thú thật lớn đối với sự vật hoặc là người nào đó.

Nghĩ tới đây, Tần Lam ghé vào bên tai An Nhiễm, nhắc nhở: “Mình cảnh cáo cậu, đây là bạn trai của em họ mình!"

“Mình biết, bạn trai sao!"

An Nhiễm vẫn giữ ngữ khí rất bình thường, chỉ là khóe miệng dần dần cong lên.

Lúc trước, An Nhiễm không quá mức chú ý Lâm Nhàn, chỉ là tùy ý nhìn qua, phát hiện quần áo đối phương mộc mạc, tuyệt đối không phải là hàng hiệu, cho nên mới mặc kệ.

Hiện tại quan sát tỉ mỉ rồi, cô phát hiện mình càng thêm nhìn không thấu đối phương.

Quần áo mộc mạc, tính cách khiêm tốn, nhìn như nam sinh thông thường, vậy mà có thể thuận miệng gọi hai chai át bích.

"Thật thú vị, không ngờ tùy ý đi dạo mà lại có thể gặp được rùa vàng!"

An Nhiễm nheo mắt, ánh mắt lấp lóe, dường như hồ ly vừa tìm thấy con mồi vậy.

"Cậu như vậy khiến mình rất khó xử." Tần Lam thở dài, không biết nên khuyên như thế nào.

Một bên là em họ mình, một bên là bạn tốt nhất, tình thế này khiến cô vô cùng khó xử.

Tần Lam thấy rõ, Lâm Nhàn phù hợp tất cả tiêu chuẩn của An Nhiễm, đây cũng là nguyên nhân mà trước đó cô kích động.

Cô thực sợ An Nhiễm sẽ không nhịn được mà tán tỉnh bạn trai của em họ, tuy em họ mình cũng rất xinh đẹp, thế nhưng mị lực của An Nhiễm rất cao, nữ sinh ngây ngô vừa tốt nghiệp cấp ba há có thể so sánh.

Nghe vậy, An Nhiễm khẽ cười đáp: "Cậu yên tâm, tôi khinh thường làm tiểu tam. Nhưng quan hệ nam nữ vốn rắc rối phức tạp, ai có thể bảo đảm tình cảm bọn họ luôn thuận buồm xuôi gió. Cậu nói đúng hay không?"

Lời này khiến Tần Lam thoải mái hơn một chút.

Chỉ cần An Nhiễm không muốn ngoại tình, vậy là cô đã hoàn toàn trút được gánh nặng trong lòng. Nếu Lâm Nhàn chia tay với Nhan Tiểu Mạn rồi sau đó muốn đến với ai, đó đương nhiên là chuyện riêng của hắn, cô không tiện xen vào.

Kỳ thật khi mới quen, quan hệ giữa Tần Lam và An Nhiễm chẳng được tốt lắm.

Bởi vì Tần Lam cảm thấy An Nhiễm quá hiện thực, quá vật chất.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, hai người tiếp xúc nhiều, ấn tượng của Tần Lam đối với An Nhiễm bắt đầu thay đổi từng chút một.

An Nhiễm rất hiện thực, cũng rất vật chất, cái này có quan hệ với gia cảnh của cô ấy, nhưng An Nhiễm cũng có sự kiêu ngạo và ranh giới cuối cùng của chính mình.

An Nhiễm khác với loại phụ nữ vật chất, cô chỉ muốn thông qua cố gắng để thỏa mãn nhu cầu vật chất.

Vừa lên đại học liền đi làm thêm kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp, phát hiện bằng cấp chính quy không thể giúp mình sinh hoạt thoải mái tại Ma đô, thế là An Nhiễm dứt khoát trở về trường làm nghiên cứu sinh.

An Nhiễm từng gặp thổ hào đưa ra đề nghị dùng tiền bao nuôi, nhưng cô không hề nghĩ ngợi lập tức từ chối.

Cũng có rất nhiều phú nhị đại lái xe sang trọng theo đuổi cô, An Nhiễm đều không tiếp nhận, bởi vì trong mắt cô đâu chỉ có mỗi tiền.

Phụ nữ đều khát vọng tình yêu, An Nhiễm cũng không ngoại lệ. Đương nhiên, nếu như bạn trai của mình anh tuấn tiêu sái, khí chất xuất chúng, tuổi nhỏ tiền nhiều, công tử nhà giàu, vậy đương nhiên là không còn gì tốt hơn.

Lối suy nghĩ này rất bình thường, nếu đảo ngược vị trí lại suy nghĩ thử xem, có thanh niên nào không hy vọng bạn gái mình là vừa xinh đẹp vừa giàu có, là bạch phú mỹ trong truyền thuyết?

Thời đại đang phát triển, tình cảm thuần khiết niên đại 90 đã một đi không trở lại.

Trong thời đại coi trọng vật chất này, muốn cuộc sống của bản thân tốt hơn một chút tuyệt đối không có lỗi gì.

...

Sau khi xác định Lâm Nhàn không nói đùa, nhân viên phục vụ lập tức cười tươi như hoa, khom người nói: "Tiên sinh, ngài lần này tiêu phí hai chai Armand de Brignac, tổng cộng 17.600 nguyên. Xin hỏi ngài quét thẻ hay dùng tiền mặt?"

"Quét thẻ!"

Lâm Nhàn mỉm cười lấy thẻ ngân hàng ra, đưa tới, ánh đèn chiếu xạ lên mặt đồng hồ màu xanh ngọc, lập tức phản xạ ra giống như gợn sóng nước biển.

"Được, xin ngài chờ một lát."

Nhân viên phục vụ tiếp nhận thẻ ngân hàng, quay người rời đi.

An Nhiễm nhìn đồng hồ của Lâm Nhàn, khẽ hỏi: "Đồng hồ rất đẹp, hẳn là rất quý?"

"Không đáng tiền, hàng giả mấy trăm khối mà thôi." Lâm Nhàn khiêm tốn đáp.

An Nhiễm vui vẻ cười, không nói thêm gì nữa, chỉ là cảm giác hứng thú trong mắt cô càng ngày càng dày đặc.

Tần Lam thấy thế, không khỏi thầm than một tiếng.

Hiện giờ Tần Lam hy vọng nhường nào Lâm Nhàn biểu hiện lộ liễu một chút, tốt nhất là giống hệt như đám phú nhị đại khác, ưa thích trang bức, cao hứng là lập tức hô to tất cả mọi người tiêu phí trong quán bar đêm nay do tôi trả hết.

Nếu như vậy, chí ít An Nhiễm sẽ không có ý đồ nữa.

...

Người đến quán bar lộ thiên vui chơi thường là du khách, bởi vậy rất ít người hiểu biết về át bích.

Đối với chất lượng khách hàng như Lâm Nhàn, quán bar tự nhiên phải ứng phó cẩn thận.

Vẻn vẹn qua vài phút đồng hồ, ba nhân viên phục vụ đồng thời đẩy một chiếc xe nhỏ tới.

Trên xe nhỏ, trừ hai chai Armand de Brignac, còn có một cái mâm lớn đựng trái cây và bảy tám loại ăn vặt.

"Tiên sinh, đây là trái cây và đồ ăn vặt, quán bar chúng tôi đặc biệt đưa tặng ngài."

Sau khi lần lượt đặt rượu và đồ ăn lên bàn, nhân viên phục vụ khui một bình át bích, rót cho mỗi người một ly, sau đó cười nói: "Tiên sinh, đối với loại Champagne đỉnh cấp như át bích, tôi đề nghị tốt nhất nên uống ngay khi vừa mới khui, bởi vì thời gian dài mở ra sẽ ảnh hưởng đến mùi trái cây của rượu."

"Nếu như ngài uống xong mà muốn khui một chai khác, vậy tùy thời có thể gọi tôi!"

"Tốt!"

Lâm Nhàn gật đầu, móc ra hai tờ tiền mặt đưa tới.

Hắn tương đối hài lòng đối với nhân viên phục vụ này, cho nên tùy ý thưởng 200 khối tiền boa.

"Cám ơn tiên sinh, vậy tôi không quấy rầy mấy vị nữa."

Người này nhận tiền boa thì nụ cười càng thêm tươi hơn, hai gã khác nhân viên phục vụ đẩy xe không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ.

Loại khách hàng chất lượng cao này có thể ngộ chứ không thể cầu, hai người đành phải cảm thán mình xui xẻo.