Tiêu Viêm hắn khá kinh hãi
“Ta trùng sinh lại đến thế giới khác hay sao. Tại sao tất cả mọi thứ dường như vượt ngoài tầm kiểm soát của ta. Và tên kia nữa. Hắn tại sao khủng bố như vậy. Kiếp trước hắn không chịu nổi một kích của ta. Mà giờ đây, hầu như tất cả đều biến cường. Ta càng cường thì mọi người, mọi kẻ địch đều cường gấp mấy lần. Tại sao, tại sao...”
Tiêu Viêm hoảng loạn trong đầu, không ngừng suy diễn lại từ lúc mình trùng sinh đến giờ. Bởi hắn cũng không đi theo quỹ tích thế giới vốn có, mà lợi dụng kinh nghiệm và cảnh giới của mình, đi tắt đón đầu, đồng thời bỏ lại tất cả những râu ria vụn vặt trước kia. Bây giờ hồi tưởng lại thì mình trùng sinh đến giờ chỉ lo hồi phục cảnh giới mà không hiểu thế giới này như thế nào.
Đặc biệt khi nhìn đến Dược Thiên hắn lại càng kinh hãi. Trước kia hắn gặp kẻ này hống hách vô cùng. Cảnh giới bán thánh nhưng lại kiêu ngạo vô cùng coi trời bằng vung. Còn giờ đây, kẻ này yên tĩnh như nước. Toàn thân không có một khí tức ba động nhưng lại tạo áp lực như cao sơn như biển rộng khiến hắn thở không nổi. Lần đầu tiên, lục tinh đấu đế hắn cảm thấy mình nho bé vô vọng như thế.
Như cảm nhận được Tiêu Viêm chăm chú nhìn mình, Dược Thiên mỉm cười hỏi:
“Tiểu tử, ngươi không có phần thắng!”
Chỉ nói vỏn vẹn mấy từ nhưng lượng tin tức vô cùng lớn khiến Tiêu Viêm như thiên lôi đánh trúng. Ta đoán đúng, tất cả đều thay đổi từ hắn.
“Ngươi là Thiên môn môn chủ!”
Tiêu Viêm bỗng thốt ra câu này khiến toàn trường rúng động. Bởi tất cả người ở đây đều coi Tiêu Viêm như cùng cấp bậc với Phong tôn giả, lời nói của hắn rất có trọng lượng.
Dược Thiên cũng ngạc nhiên về trí tuệ của Tiêu Viêm. Không ngờ mình chỉ nói một câu, mà hắn lại đoán ra nhiều như thế. Dược Thiên cũng đâu biết được bí mật của Tiêu Viêm nên phỏng đoán như thế.
“Không sai, bổn toạ chính là Thiên môn môn chủ. Mục đích của chúng ta hôm nay thứ nhất là muốn Dược Trần nhận tổ quy tông, thứ hai là chiêu hàng song các. Các ngươi lựa chọn đi!”
Không muốn dài dòng nữa, Dược Thiên phóng thích uy áp lục tinh đấu thánh của mình đồng thời nói rõ thân phận và mục đích chuyến đi.
Tiêu Viêm kinh hãi. Quả đúng như hắn dự đoán. Dược tộc thay đổi biến cường là nhờ tên này. Chắc chắn hắn cũng là lão quái trùng sinh, thậm chí năng lực có thể to lớn hơn cả hắn.
“Lão sư! Ngài quyết định đi! Ta hoàn toàn nghe theo ngài!” Tiêu Viêm cũng bình tĩnh lại. Tâm cảnh của hắn cũng khá cao nên sau một phút kinh hãi hắn cũng lấy lại thăng bằng. Ngươi mạnh thì sao. Ta chỉ cần thời gian ta sẽ mạnh hơn ngươi.
Hiểu ý Tiêu Viêm, Dược Trần không vội đáp ứng mà hỏi ngược lại:
“Nếu ta không về, Tộc trưởng sẽ giết ta sao?”
“Không! Ta sao giết ngươi được! Ngươi là ngoại tôn của ta mà!”
Mọi người ở đây kể cả Tiêu Viêm cũng kinh ngạc cực kỳ, bởi hắn chưa bao giờ nghĩ tới thân thế Dược Trần lại to to lớn như thế. Kiếp trước đến Dược tộc đá quán xong rồi về nhưng cũng không nghe Dược Trần nói thế nào. Bây giờ biết được thân thế Dược Trần, ai nấy cũng vỡ lẽ ra.
Thì ra hai các còn tồn tại đến bây giờ đều nhờ quan hệ từ Dược Trần.
“Các ngươi cũng thấy được! Nếu không có Dược Trần thì thì song các cũng theo chân Hoàng Tuyền các và Vạn Kiếm các trong tháng trước rồi. Nhưng hôm nay là cơ hội cuối cùng của các ngươi!” Dược Thiên cũng tiếp lời Dược Đan.
“Hài tử, theo ta về, ta sẽ bù đắp cho ngươi!” Nói xong, hắn đưa một không gian giới chỉ cho Dược Trần.
Nhìn vào đó, Dược Trần cũng khá rúng động.
“Cho ta ba ngày, ta sẽ đích thân đến Dược tộc cho các ngươi đáp án!” Cuối cùng, Dược Trần do dự hoãn binh.
“Tốt! Vậy ba ngày sau gặp! Hy vọng các ngươi lựa chọn sáng suốt!” Dược Thiên cũng không dài dòng nói thẳng.
Sau đó, hắn nắm vai Dược Đan thuấn di về Dược tộc.
...
“Tiêu Viêm, ngươi lúc nãy thấy tên kia dùng biện pháp gì rời đi nơi này không?”
“Lão sư, hắn dùng là thần thông không gian di động. Đây là thần thông mà Đấu thần viên mãn cảnh giới mới có thể nắm bắt! Ta nghĩ hắn có thể là đấu thần hoặc cao hơn nữa đại năng chuyển thế!”
Tiêu Viêm nói ra rất nhẹ nhàng nhưng người ở đây, kể cả hắn như đứng trước một quả bom tấn đang nổ.
Đấu thần là gì? Khái niệm hoàn toàn xa lạ. Nhưng ở đây chỉ có Tiêu Viêm mới biết được, một tên đấu thần cấp 1 có thể tàn sát 1000 tên đấu đế đỉnh phong. Còn tên này chính là đấu thần viên mãn mà hắn chỉ là lục tinh đấu đế. Vạn tên như hắn cũng không chống nổi một ngón tay của Dược Thiên. Nên Tiêu Viêm lựa chọn đầu hàng. Mọi quyết định để cho Dược Trần cõng nồi.
“Cho ngươi thời gian, ngươi có tự tin vượt qua hắn không?” Dược Trần ôm tâm lý may mắn hỏi ngược lại Tiêu Viêm.
“Ta cũng không chắc. Hắn hiện nay mới 20 tuổi đã là lục tinh đấu thánh. Ta thấy hắn phong đế cũng không quá 5 năm. Ta nếu không có thiên đại cơ duyên thì 5 năm nữa phong đế là không có khả năng!”
Hai thầy trò nói chuyện bình thản, nhưng người xem ở đây kể cả thiên hoả tôn giả, phong lôi hai vị tôn giả đỉnh phong đều trợn mắt hốc mồm. Cả bọn nhìn hai thầy trò như hai người điên, có lẽ vì đả kích quá lớn nên điên cũng phải.
Vạn năm nay có biết bao cửu tinh đấu thánh vẫn lạc, mà chưa hề xuất hiện một vị đấu đế. Bây giờ hắn nói vị Môn chủ Thiên môn chắc chắc phong đế trong 5 năm, hắn Tiêu Viêm thì nhanh nhất cũng 5 năm chậm thì 10 năm. Mà bây giờ hắn mới nhị tinh đấu tôn, trong khi cả ba tôn giả bọn hắn kẹt tại đấu tôn đỉnh phong gần 20 năm chưa đột phá bán thánh.
“Vậy lão sư ngài quyết định như thế nào? Ta sẽ ủng hộ lão sư!”
“Được, ngươi xem đi!” Dược Trần đưa cho Tiêu Viêm xem không gian giới chỉ mà Dược Đan lúc nãy trao cho hắn.
“Ồ, tài liệu đoán luyện đấu thánh thân thể. Nếu luyện chế bằng tài liệu này ngài chắc chắn sẽ đột phá bán thánh! Xem ra hắn cũng mang theo thành ý mà đến và hắn cũng đã biết rõ tình trạng của lão sư ngài!” Tiêu Viêm nói
“Ta sẽ về Dược tộc xem thái độ của bọn hắn rồi quyết định. Nếu bọn hắn chịu nhận lỗi ta sẽ trở về Dược tộc. Còn ngươi có định theo ta không? Nếu không ta sẽ giao Tinh Vẫn các cho ngươi.”
“Ta nghĩ Tinh Vẫn các không giữ được! Tốt nhất là nên đầu hàng. Chúng ta không có bất kì phần thắng nào, ít nhất hiện giờ!”
Dược Trần cũng khá bất ngờ vì Tiêu Viêm đã khai khiếu như thế. Hắn tưởng tên này sẽ cứng rắn chống đỡ thà gãy không cong chứ.
“Này Phong huynh đệ, Lôi huynh đệ. Ta nghĩ các ngươi cũng đầu hàng. Đối phương quá khủng bố. Chúng ta hà tất hi sinh vô ích.”
“Được, ta nghe theo Dược Trần ngươi!” Cuối cùng Phong Lôi hai vị tôn giả cũng đồng ý với Dược Trần đầu hàng Thiên môn.
Ba hôm sau, Dược tộc...
Tộc trưởng, ta đã nghĩ kĩ. Ta về Dược tộc với điều kiện ngài công khai minh oan cho ta đồng thời phụ tử Dược Vạn Quy đích thân xin lỗi ta.
“Hừ, ngươi có tư cách gì nói với ta câu đó. Nếu không phải ngày xưa ngươi ngông cuồng tự đại, ta có chơi hạ sách đó với ngươi hay không. Đáng tiếc ngươi tài năng có nhưng hữu dũng vô mưu, vô pháp làm việc lớn được. Qua bao nhiêu năm mà ngươi chưa ngộ ra hay sao, Dược Trần?!!” Dược Vạn Trai hét lớn.
“Dược Vạn Trai, ngươi ngày xưa bỉ ổi vô sỉ lừa ta vào cấm địa thì ta đâu có thê thảm như thế này. Thậm chí chức thiếu tộc trưởng cũng đã thuộc về ta!”
“Ha ha, ngày xưa ngươi tự cao tự đại, coi trời bằng vung, ỷ có chút thiên phú và thân thích vô hạn hống hách. Nếu không, tại sao cả tộc không ai xin xỏ cho ngươi, thậm chí ngoại công ngươi cũng bỏ mặc ngươi. Nếu không nhờ cha ta âm thầm giúp đỡ, ngươi nghĩ ngươi còn sống đến ngày hôm nay sao.”
“Đúng vậy hài tử, ngươi hãy suy nghĩ khi ngươi mới đến Trung Châu, đắc tội biết bao thế lực nhưng cuối cùng bọn hắn cũng chỉ hành hạ sỉ nhục ngươi mà không hề giết ngươi. Chính là đứng đằng sau “chùi đít” cho ngươi thôi!” Dược Vạn Quy lúc này cũng đứng ra biện hộ.
“Cái gì? Ngươi nói thật!” Dược Trần hơi hoảng hốt. Lúc đó hắn đã tấm tắc kỳ lạ. Không phải bây giờ thấy hắn điềm tĩnh, tính toán kĩ càng trước sau mà nghĩ rằng trước kia hắn là con người ổn trọng.
Nhưng cũng chính nhờ những đã kích đó, mà hắn dần dần ổn trọng trở lại, làm việc có suy tính lợi hại, đồng thời cũng học được tính ẩn nhẫn, tâm cảnh tiến bộ không ngừng. Chính vì vậy mà trong vòng 10 năm hắn từ đỉnh phong đấu tông, lục phẩm luyện dược sư thẳng tắp tinh tiến đến bát phẩm luyện dược sư và đỉnh phong đấu tôn. Tuy nhiên, tính tình mạo hiểm vẫn không dễ mài mòn. Chính vì vậy, hắn liều lĩnh thu thập cốt linh lãnh hoả khi chưa chuẩn bị đủ nên bị dị hoả phản phệ đến nỗi thân tử đạo tiêu. Nếu không nhờ thần bí giới chỉ, hắn đã tiêu vong.
Sở dĩ hắn thu Tiêu Viêm làm đồ đệ là vì ân cứu mạng mà thấy Tiêu Viêm tính tình khá giống hắn lúc còn trẻ. Ngang bướng, bất khuất, làm việc bất chấp hậu quả nhưng thẳng tiến không lùi. Nếu Tiêu Viêm không có sự giúp đỡ của hắn thì đã chết không dưới 5 lần.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không có sự âm thầm giúp đỡ của Dược Vạn Trai, hắn cũng đã đi núi không dưới 5 lần.
Không đợi Dược Vạn Quy trả lời, Dược Trần quỳ xuống.
“Đa tạ Trưởng lão ân tình dạy bảo và bảo vệ ta thời gian qua. Dược Trần ta thật tâm phục khẩu phục!”
“Đứng lên đi, hài tử. Mọi chuyện coi như là một lần lịch lãm của ngươi đi. Bây giờ trọng yếu là ngươi luyện chế mới một bộ thân thể!” Dược Vạn Quy dìu Dược Trần đứng dậy và ôn tồn nói.
Và như thế, hai các còn lại đồng thời quy thuận Thiên môn. Tất cả tài nguyên tất nhiên vào túi Dược Thiên. Đồng thời, Dược Đan cũng cho người đi tiếp nhận địa bàn Phong Lôi các và Tinh Vẫn các.
Hai thầy trò Tiêu Viêm cùng Thiên hoả tôn giả tiếp tục ở lại Dược Tộc cùng Dược Trần.
Tiêu Viêm cũng vội vàng cùng hai ngươi bế quan và luyện chế thân thể.
Đầu tiên là luyện chế thất phẩm đan dược Âm Dương mệnh hồn đan.
Sau đó dùng hồn lực người cần thân thể và máu huyết của yêu thú cao cấp kích hoạt thân thể.
Tiêu Viêm mất tổng cộng gần 1 tháng để chế luyện thân thể cho hai người.
Dược Trần cùng Thiên hoả tôn giả đồng thời bế quan quen thuộc cổ thân thể mới đồng thời đột phá cảnh giới cao hơn. Phải biết đây là hai cỗ tam tinh đấu thánh thân thể. Hai người nếu kém cỏi nhất cũng đạt tới bán thánh đỉnh phong. Nếu may mắn có thể đột phá đấu thánh.
Và thời hạn một tháng cũng sắp đến.
Cám ơn đạo hữu
maxhaclang Đề cử 8 Nguyệt Phiếu