Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 22






Ta sống ở căn hộ trong thành phố của Tử Dạ đã mấy tháng, gần như ngày nào ta cũng ở trong nhà, đại khái là do sự việc lần trước đã đả kích ta quá lớn. Trong thời gian đó, Sở Phong có tới tìm ta, nói cho ta một số tin tức dở khóc dở cười, đó là tử cung của Lâm Nguyệt bị thương quá nghiêm trọng, bác sĩ đã chính thức nói nàng không thể làm mẹ được nữa. Có lẽ chính cô ta cũng không nghĩ vết thương lại nghiêm trọng đến thế, cái này có được tính là quả báo không?

Nhưng mà hôm nay, ta đã nhìn thấy một tin tức rung động đất trời trên báo , cụ thể nội dung chỉ nói đến hai ngươi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, rốt cục quyết định năm nay sẽ kết hôn. Buổi tối hôm qua, tại biệt thự Tiêu gia đã cử hành bữa tiệc đính hôn long trọng.

Ta an tĩnh nhìn tờ báo, tâm lý cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh làm cho chính ta cũng cảm thấy đáng sợ. Chẳng lẽ ta không còn yêu Nhân ca ca nữa? Đây là điều ta không bao giờ nghĩ đến, ta biết rõ ràng mình yêu Nhân ca ca đến mức nào, ta thậm chí còn mong hôm nay chưa từng nhìn thấy cái tin này, nhưng mà ta đã thấy, tin tức đó không phải sẽ  làm ta cảm thấy đau khổ không chịu được sao? Tại sao bây giờ ta hoàn toàn không cảm thấy khổ sở chút nào? Ta đờ đẫn cầm tờ báo vào phòng ngủ, toàn thân buông lỏng ngã vào giường, trong thâm tâm cũng không ngừng nghĩ tới nếu hôm nay không biết tin tức này thì tốt biết bao…

“Tiểu Quân… Tiểu Quân…” Ta bị giọng nói ôn nhu của Tử Dạ đánh thức.

“Tử Dạ…” Ta mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời còn chưa sáng, trong phòng tối om, cũng không biết muộn thế này Tử Dạ đánh thức ta có chuyện gì.

“Rốt cục ngươi cũng tỉnh dậy!” Thanh âm kích động của Tử Dạ từ bóng đêm truyền đến.

“Tử Dạ… đừng ầm ĩ… ta muốn ngủ…” Ta trở mình vào trong, quyết định tiếp tục ngủ, “Có việc chờ trời sáng… ta tỉnh lại đã… hơn nữa…”

“Hà Á Quân!” Tử Dạ có chút phẫn nộ gầm nhẹ.

“Gì chứ…” Tử Dạ rất ít khi tức giận với ta, hắn phẫn nộ gọi đầy đủ họ tên của ta ra khẳng định là có chuyện lớn.

“Ngươi ngủ ba ngày rồi.” Tử Dạ có chút run rẩy, “Ngươi còn muốn ngủ đến khi nào?”

“… Ba ngày?!” Trong nháy mắt ta tỉnh táo trở lại, lập tức xoay ngươi ngồi dậy, cố gắng vươn tay tìm Tử Dạ.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Tại sao không bật đèn lên? Ta dậy rồi mà.” Ta oán giận mắng Tử Dạ.

“Bật đèn?” Giọng nói của Tử Dạ đầy kinh ngạc, “Bây giờ đang ban ngày, bật đèn làm gì?”

Vừa nghe thấy Tử Dạ trả lời, trong đầu ta ầm lên một tiếng.

“Bây giờ… đang là… ban ngày sao….?” Toàn thân ta đột nhiên lạnh lẽo.

“Tiểu Quân…” Tử Dạ cũng khẩn trương, ta cảm thấy giường lõm xuống, Tử Dạ đã ngồi xuống trước mặt ta.

“Trời….” Một lát sau, Tử Dạ hoảng sợ kêu lên, ta chưa từng nghe một ngươi ưu nhã như Tử Dạ kêu kinh khủng như vậy.

“Tử Dạ…” Trong lòng ta có một dự cảm không tốt.

“Tiểu Quân…. tiểu Quân…. ngươi…. ngươi….”

“Ta…. ta… không phải sẽ mù chứ….?”

“Sẽ không đâu, Tiểu Quân, không đâu. Ngươi chỉ là tạm thời không nhìn thấy thôi, ngươi không sao đâu.” Tử Dạ ôm chặt lấy ta như muốn truyền thêm dũng khí cho ta.

“Ta không sao.” Ta an ủi lại Tử Dạ, “Ta không sao, thật đấy, một chút cũng không buồn. Ta còn cảm thấy như vậy tốt hơn, cho nên ngươi cũng đừng khổ sở vì ta có được không!”

“Tiểu Quân, sao ta có thể không buồn đây? Ngươi… ngươi biến thành như vậy…. sao lại… chuyện này sao lại phát sinh chứ….” Tử Dạ hết sức ảo não nói, “Nhưng mà không sao, ta sẽ chữa cho ngươi, ta sẽ tìm hết biện pháp để ngươi nhìn lại, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ… Ta cũng nên đi tìm Sở Phong, ngươi đừng chạy lung tung, biết không? Bây giờ ta sẽ gọi người tới chăm sóc cho ngươi, ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây cho ta.”

“Tử Dạ!” Ta kéo tay hắn, “Ta không sao, ngươi đừng đi đâu, ở bên ta là được rồi.”

Ngay lúc Tử Dạ định trả lời ta thì người làm thuê trong nhà mang lên một phong thư — đó là thiếp cưới, thiếp cưới của Nhân ca ca cùng Lâm Nguyệt. Sau khi từ miệng Tử Dạ biết được đó là thiếp cưới, ta không khỏi cảm thấy may mắn vì hai mắt ta đã không nhìn thấy thứ sẽ làm ta thống khổ đến chết đó.

Ông trời chắc đã nghe được lời cầu khẩn của ta rồi, có phải ta nên cảm tạ ông trời hay không?



Cont…