Ta Chỉ Cách Hạnh Phúc Có Một Bước

Chương 17




Ta đi theo Tử Dạ vào biệt thự của hắn, nhưng vừa đến trước cửa ta lại đột nhiên đứng lại.

 

“Sao không vào?” Tử Dạ buông đồ đạc rồi quay đầu nhìn ta.

“Chân ta… rất bẩn!” Ta cúi đầu nhìn tấm thảm bằng nhung màu trắng như tuyết trong phòng khách của hắn.

“Ngươi…” Vừa định giáo huấn ta, Tử Dạ mới phát hiện ta không đi giày, chân quấn băng gạc đã thấm đầy máu cùng đất cát.

“Sao lại thế này?” Tử Dạ kinh ngạc chạy đến trước mặt ta, rồi ôm lấy ta đặt lên ghế salon, “Sao chảy nhiều máu thế?”

“… Ta có thể ngủ được không…?”

“Ngươi…”

“Đi bộ rất mệt đó.”

“Tiểu Quân, ngươi….”

“Đường núi không dễ đi, nhưng phong cảnh rất đẹp.” Ta mỉm cười nhìn Tử Dạ, nhẹ nhàng thản nhiên như đang nói về chuyến du lịch của mình.

“Để ta bôi thuốc cho.” Tử Dạ khẩn trương rửa sạch vết thương cho ta, còn ta thì đờ đẫn nhìn…

Tử Dạ cái gì cũng không hỏi, ta cũng không muốn nghĩ đến nó. Bây giờ ta cả ngày cũng chỉ ngồi trong biệt thự của Tử Dạ nhìn ra ngoài cửa, hoặc là xem báo chí cùng các loại tạp chí.



 

Khi nhìn thấy cái tít trên tờ báo, tự dưng ta lại nở nụ cười. Nhân vật lớn đúng là khác biệt, ngay cả việc nhỏ như hẹn hò cũng phải lên trang nhất. Ta nhìn hai người tươi cười thoải mái trong ảnh chụp, chóp mũi tự nhiên ngửi được mùi hạnh phúc của bọn họ, khác hẳn với ta, bọn họ nhìn rất xứng đôi vừa lứa, Lâm Nguyệt vui vẻ tươi cười chứng tỏ nàng đã chiếm được người nàng muốn.

Nhân ca ca chắc đang thử quên ta, ta là ngọn nguồn của phiền toài, muốn bắt đầu lại, quên ta là cách lựa chọn tốt nhất. Hy vọng hắn có thể hạnh phúc, nếu như ta nhất định không có quyền lợi được hạnh phúc, vậy thì ta hy vọng Nhân ca ca có thể có được nó, hy vọng hắn có thể hạnh phúc thay ta, có thể có được hai phần hạnh phúc…

Ta mỉm cười ngồi ở trên ghế nhưng khóe mắt lại rơi lệ. Cái loại đau đớn đến tận xương tủy này làm ta không cách nào thở được, ngực khó chịu đến phát hoảng, ta như một con cá thiếu dưỡng khí mà tựa vào ghế bất lực há miệng thở dốc, cố gắng hút thêm nhiều dưỡng khí hơn.

“Tiểu Quân!” Một thanh âm quen thuộc vang lên từ đằng sau, nhưng người đó không phải là Tử Dạ.

“… Cương ca ca?” Ta qua loa xóa nước mắt của mình, rồi quay đầu lại nhìn hắn.

“Trời ơi! Nếu Tử Dạ không nói thì ta cũng không biết ngươi đang ở đây.” Tiêu Cương vọt đến bên ta, sau đó ôm ta một cái thật chặt.

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Nói gì vậy, ta tìm ngươi lâu lắm rồi. May mà Nhân không quay về biệt thự, mấy lần hắn muốn gọi điện thoại cho ngươi nhưng đều bị lão cha ngăn lại. Nếu không chắc hắn sẽ nổi điên mà đi tìm ngươi rồi.”

“… Gần đây, hắn… vất vả không?”

“Đương nhiên, nhưng mà mỗi lần nhớ đến ngươi là lại ngẩn người.”

“Cảm ơn ngươi, kỳ thật ngươi không cần phải… gạt ta… Ta đã biết rồi, báo chí cũng đăng tin mà.” Ta vung tờ báo trong tay lên, ảnh chụp chiếm không ít diện tích mặt báo vẫn như trước mà đâm vào hai tròng mắt ta, “Hắn ở bên cạnh ta sẽ không tươi cười vui vẻ như vậy đâu.”

“Tiểu Quân, ngươi đừng nghĩ bậy bạ.” Tiêu Cương bị thái độ bình tĩnh của ta làm khiếp sợ.

“Ta không nghĩ bậy bạ, cũng không trách hắn. Chính ta muốn đi, ngày đó cũng là ta tự yêu cầu được rời khỏi đó.” Tay ta đặt vào ngực, “Mục đích của ta là muốn hắn có thể vui vẻ, mỗi một ngày đều hạnh phúc… Vô luận bên cạnh hắn là ai, ta cũng chỉ muốn hắn được hạnh phúc…”

“Tiểu Quân… ngươi vừa khóc!” Cương ca ca đi tới bên cạnh ta, vươn tay xóa nước mắt trên mặt ta, cho đến lúc này, mặt ta mới cảm thấy lành lạnh.

“Ta không sao.” Ta nâng tay lau nước mắt, “Ta đáp ứng Nhân ca ca sẽ cho hắn thời gian, ta đang đợi câu trả lời của hắn, vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, ta cũng có thể tiếp nhận. Ta cho hắn thời gian đồng thời cũng tự cho mình thời gian chuẩn bị tốt tâm lý.”

“Đừng nghĩ vớ vẩn, Nhân sẽ không bỏ ngươi đâu.”

“Ta biết, Nhân ca ca sẽ cho ta một đáp án.”

_______________________

Cương ca ca khuyên bảo không hiệu quả liền ra về.

Từ đó về sau, trên báo chí bắt đầu xuất hiện ngày càng nhiều tin tức về hai nhà Tiêu Lâm hơn, ảnh chụp thân mật của bọn họ thường xuyên xuất hiện trên trang nhất các tờ báo lớn.

Quan hệ giữa bọn họ ngày càng phát triển tốt đẹp, ta cảm giác chính mình đã bị bọn họ bỏ quên thành một người không quan trọng. Chỉ có Cương ca ca thi thoảng rảnh rỗi sẽ đến thăm ta, mặc dù ta đã bảo hắn đừng nói ta đang ở nhà Tử Dạ cho Nhân ca ca biết, nhưng ta rõ ràng từ sau khi ta ra đi, Nhân ca ca sẽ không bao giờ đi tìm ta nữa.



Cont…