Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc

Chương 33: Dỗ vợ




Một người một hồ đối diện một lát, tiểu nãi hồ bề ngoài đáng yêu ủ rũ cúi đầu, bộ lông run lên, thân ảnh mờ ảo trong nháy mắt, biến thành thanh niên thần thái sáng sủa, chỉ là vẻ chột dạ trên mặt khiến cho y ít đi mấy phần kiêu ngạo.

Quả nhiên là Lục Dữ!

Bạch Diệc Lăng nhìn chằm chằm đối phương, đối mặt kỳ cảnh biến thành người sống này, hắn còn chưa kịp kinh ngạc, trong lòng đã có một ngọn lửa giận dâng lên.

Mẹ nó, mới vừa nãy còn cùng cái tên này nói chuyện ám sát, Hoài Vương, Lục Khải!!! Thật giỏi giả vờ ha!

Mỗi một sự việc đều là bí mật chôn trong lòng hắn, vốn cho rằng dù có bị đánh chết cũng sẽ không mở miệng, đều bị cái tên này dễ như ăn cháo nghe hết rồi!

Bạch Diệc Lăng hít sâu một hơi, tự nói với mình phải bình tĩnh. Trong đoạn thời gian này, hắn đã quen có hồ ly làm bạn, ban đầu chỉ coi đối phương là công cụ kiếm tích phân, sau đó lại thật sự xem vật nhỏ này như bằng hữu của mình.

Một lần nữa trở lại thế giới này, luôn có rất nhiều bí mật không thể nào nói với người khác, có lúc hắn sẽ muốn tâm sự với hồ ly vài câu, những gì hôm nay nói thì còn có chút ấn tượng, nhưng mà trước đây từng nhắc tới cái gì thì căn bản nhớ không ra. Lúc này trong lòng hắn thay vì nói là phẫn nộ, chẳng bằng nói là có một loại cảm giác xấu hổ.

# có một ngày, hốc cây của ta đột nhiên biến thành người sống sờ sờ thì làm sao đây? #

Thật muốn giết người diệt khẩu à nha!

Lục Dữ thấy Bạch Diệc Lăng chậm chạp không nói lời nào, trộm nhìn sắc mặt hắn, sờ sờ mũi, chủ động phá vỡ cục diện bế tắc: "À thì, Bạch, Bạch đại nhân, làm sao ngươi biết ta chính là... hồ ly?"

Bạch Diệc Lăng đặt thứ trong tay lên bàn, lạnh lùng nói: "Vật này là ta lấy ở trên khung cửa sổ trong phòng ngươi ngủ."

Lục Dữ liếc mắt nhìn, ho hai tiếng, khô khan nói: "A, xin lỗi. Đây là, là lông của ta."

Tuy rằng trước đây có từng nghe đồn Lục Dữ là con của Hồ Tiên, nhưng phàm là người có đầu óc bình thường, ai cũng sẽ không coi là thật mà liên tưởng tới phương hướng này, trước đó mặc dù nhận được lượng lớn tích phân từ hồ ly, lần đầu gặp hắn Lục Dữ cũng liên tục làm thân, nhưng hắn căn bản cũng không sản sinh hoài nghi.

Mãi đến tận lúc Lục Dữ cứu hắn, Bạch Diệc Lăng mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, hình như lần trước sau khi dùng "túi chườm nóng dưỡng sinh" của hệ thống đã xuất hiện một người bí ẩn thập phần tương tự, khi đó hắn mơ hồ có một suy nghĩ —— lần đó trong phòng ngoại trừ chính hắn, chỉ có con tiểu hồ ly kia.

Kết quả ngay sau đó, bên cửa sổ trong gian phòng Lục Dữ nghỉ ngơi phát hiện một nhúm lông hồ ly màu đỏ —— theo lý thuyết tiểu hồ ly hẳn là chưa từng tới gian phòng này.

Bạch Diệc Lăng vốn đầy bụng tức giận, hắn ngồi trong phòng, chờ xem tên gia hỏa giả vờ giả vịt này chừng nào về, sẽ chất vấn cho ra nhẽ rốt cục y ấp ủ âm mưu quỷ kế gì. Kết quả không nghĩ tới Lục Dữ lại là thái độ này, còn đáp lại hắn một câu như vậy.

Bạch Diệc Lăng nhìn Lục Dữ, nhất thời không biết tiếp theo nên nói thế nào. Hoài Vương Điện hạ lúc thường kiêu ngạo giờ đây cười đầy lúng túng, ấp úng nói trên bàn là lông của mình, thần sắc cẩn thận từng li từng tí, mang theo vài phần vô tội, dần dần trùng điệp với hình tượng tiểu hồ ly.

Bạch Diệc Lăng đột nhiên cảm thấy tình cảnh này dị thường buồn cười, dù hắn còn đang tức giận, khóe môi đã không nhịn được cong lên đôi chút, tuy rằng cái cười mỉm này ngay lập tức đã bị hắn giấu đi, bầu không khí căng thẳng trong căn phòng cũng đã lơi lỏng không ít.

Bạch Diệc Lăng cười xong cũng có chút ảo não, ngày hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, làm cho đầu hắn loạn tung lên, nghe thấy Lục Dữ giải thích một câu: "Ờm... Ta không phải cố ý, chỉ là lúc bị thương thì trùng hợp gặp ngươi..."

Y sờ sờ mũi, chuyện lúc trước thì còn giải thích, nhưng sau khi được Bạch Diệc Lăng chữa thương xong, chính mình lại biến thành hồ ly chạy trở về. Đây là cái đạo lí gì, mặc dù lúc đó Lục Dữ cũng không hiểu, nhưng biết nói thế nào với Bạch Diệc Lăng đây?

"Ngươi đã cứu ta, ta rất thích ngươi, cho nên muốn ở cùng với ngươi." —— câu này đi một vòng bên môi Lục Dữ, cuối cùng y cũng không dám nói ra.

Chuyện xảy ra hôm nay quá nhiều cũng quá đột ngột, Bạch Diệc Lăng cảm thấy trong đầu rối nùi, hắn thấy Lục Dữ nói không được nữa, liền từ trên ghế đứng lên, lạnh nhạt nói: "Nếu không muốn nói thì thôi. Ngũ Điện hạ, tóm lại tạ ơn ngài hôm nay chắn mũi tên kia cho thần, nhân tình này ta nhớ kỹ, ngươi nghỉ ngơi đi."

Bạch Diệc Lăng muốn tìm một chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi một hồi, sau khi nói xong đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, ai ngờ Lục Dữ nhìn hắn, cũng từng bước theo đuôi ra ngoài.

Bước chân Bạch Diệc Lăng dừng lại, đột nhiên quay đầu nhìn y chằm chằm, Lục Dữ cũng dừng chân lại, vô tội hỏi: "Không phải ngươi mới tới gọi ta ăn cơm sao? Ta có hơi đói bụng rồi."

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn hít một hơi rồi nói: "Không có cơm. Chỗ này của ta đơn sơ, ít hạ nhân hầu hạ, nếu Hoài Vương Điện hạ muốn ăn, thì tự mình động thủ đi!"

Lục Dữ nói: "Hả, vậy cũng được, nhà bếp ở đâu?"

Bạch Diệc Lăng quả thực là được mở mang tầm mắt, nhìn tới nhìn lui Lục Dữ từ đầu tới chân, từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lục Dữ vẫn luôn ở trước mặt hắn giả ngây giả ngốc, không phải bán manh thì chính là đóng vai ngây thơ, hiện tại cuối cùng cũng coi như lộ ra bộ mặt thật, quả nhiên hồ ly đều phải giảo hoạt mới coi như bình thường.

Hoài Vương lại là tên vô lại thế sao? Được thôi, muốn nấu cơm đúng không, đây là chính y nói.

Lục Dữ mỉm cười, để cho Bạch Diệc Lăng thoải mái đánh giá, trong lúc đang rảnh tay còn vuốt vuốt tóc.

Bạch Diệc Lăng nhìn y chốc lát, đột nhiên cũng nở nụ cười, kết hợp gương mặt kia quả thực là xuân hoa xán lạn.

Hắn chỉ tay về một hướng nói: "Bếp ở chỗ đó, nguyên liệu nấu ăn đã đầy đủ, Hoài Vương Điện hạ, mời."

Lục Dữ nhướng nhướng mày, tựa như không nhìn ra vẻ mặt không có ý tốt của hắn, vui vẻ gật đầu đi tới nhà bếp.

Nơi này tất cả đồ vật đều có chút mới, y lục lọi bốn phía, tìm ra một cái lu nước to, múc nước sạch ra rửa tay, sau đó tự nhủ: "Nấu cơm, trước tiên phải nhóm lửa... Ừm."

Bạch Diệc Lăng ôm cánh tay dựa vào trên khung cửa, mắt lạnh nhìn Lục Dữ lấy ra một cái rìu cùn rỉ sắt, đặt trong tay ước lượng một chút, trông có vẻ rất hài lòng.

Y đá một cái lên băng ghế nhỏ, băng ghế bay lên, đường đường chính chính dừng lại bên cạnh một đống củi, Lục Dữ vén áo choàng ngồi xuống, bắt đầu ra hình ra dáng mà bổ củi.

Thân thể Bạch Diệc Lăng hơi nghiêng về phía trước, từ trước đến giờ hắn nhớ ơn nhưng cũng thù dai, tuy rằng kêu y tự mình nấu cơm, nhưng vẫn như cũ nhớ tới đối phương vì cứu hắn nên mới bị thương, cũng không thể bắt người ta thật sự đi làm việc nặng được.

Kết quả Lục Dữ cũng không phế như Bạch Diệc Lăng tưởng tượng, cái lưỡi rìu kia đã cùn, nửa bên vai y có thương tích, nên dứt khoát dùng một tay bổ củi, vậy mà không chút nào mất công tốn sức, từng cái hạ xuống nhẹ nhàng như chơi, trong miệng còn ngâm nga mấy câu hát.

Bạch Diệc Lăng chậm rãi dựa về trên khung cửa.

Bóng đêm từng chút trở nên dày đặc, trong gian phòng cách đó không xa lộ ra ánh nến lập lòe mờ ảo, tiếng gió thổi vi vu, càng làm lộ rõ sự yên tĩnh của nơi này.

Lần đầu tiên trong đời Lục Dữ đi bổ củi, nhưng ở dưới tình huống như vậy, nội tâm y lại cảm thấy ấm áp, khói lửa nhân gian, năm tháng an bình, đời này nếu cứ như vậy mà trải qua thì tốt biết mấy.

Y rất nhanh đã bổ củi xong, thấy Bạch Diệc Lăng từ lúc cùng mình đi đến nhà bếp cho tới bây giờ vẫn dựa trên khung cửa nhìn mình, Lục Dữ liền ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn.

—— mặc kệ sau này sẽ ra sao, ngược lại vào thời khắc này, là chỉ có hai người bọn họ cùng nhau nắm giữ, hắn từ nhỏ đã vô tư, như vậy ít nhất hiện tại cũng đã thập phần thỏa mãn.

Bạch Diệc Lăng vốn đang xuất thần, thấy Lục Dữ nhìn mình thì dời mắt đi, có chút lúng túng, không nói một lời quay người đi ra ngoài.

Tuổi hắn vốn dĩ không lớn, nhưng từ khi hai người gặp gỡ tới nay, Lục Dữ chỉ thấy hắn hành sự vô tình, nhạy bén cơ trí, chưa từng có dáng dấp của thiếu niên, hiện tại cái bộ dạng không tự nhiên này của hắn mới coi như lộ ra mấy phần tính cách thật, rất là đáng yêu.

Lục Dữ nhìn theo bóng lưng Bạch Diệc Lăng, rõ ràng bị người ta làm lơ, tâm tình lại vui đến mức muốn bay lên, thập phần nhiệt tình mà nhét đầy củi vào bếp lò, còn đắc ý ngâm nga điệu dân gian rách nát không biết nghe được từ nơi nào:

"Từng nghe kẻ khác vì tương tư mà đau khổ, ta chưa bao giờ tin. Cho tới bây giờ, có lẽ đã đến lượt ta... Nghĩ về hắn, nhớ đến hắn, mỏi mệt thành bệnh. Không trà còn không cơm, không ngứa cũng không đau..." (1)

Lục Dữ nhét củi đầy bếp lò, cảm thấy hỏa lực dồi dào, dù có nấu mười bữa cơm cũng đủ, cầm hỏa chiết* để châm lửa.

(*) "Hộp quẹt" thời xưa

"Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời..." (2)2

Tiếng hát từ từ nhỏ đi, Lục Dữ nhấc góc áo lên ngồi xổm xuống, ngoẹo cổ nhìn vào trong bếp lò, không hiểu tại sao châm lửa hoài mà không cháy.

Trên cửa sổ truyền đến tiếng gõ nhẹ, một người nhỏ giọng kêu lên: "Điện hạ?"

Lục Dữ mừng húm, lập tức đứng lên mở cửa sổ ra, Tề Ký đang ở bên ngoài. Khi Lục Dữ vừa đến nơi này đã dùng phép thuật của Hồ tộc liên lạc với hắn ta, lúc này Tề Ký mới vội vã chạy tới.

Hắn ta thật vất vả tìm được chủ nhân nên cũng rất vui vẻ, vội vàng hỏi: "Điện hạ, ngài vẫn khỏe chứ..."

"Suỵt, nhỏ giọng chút, đừng để cho Bạch đại nhân nghe thấy." Lục Dữ nắm vai Tề Ký túm hắn ta vào, ấn tới bên cạnh bếp lò, "Bản vương rất khỏe, ngươi tới cũng vừa lúc lắm. Ta nhớ ngươi biết nấu cơm đúng không? Mau mau!"1

Tề Ký: "..."

Hắn ta đường đường là thị vệ thống lĩnh của thân vương một nước, lại phải nấu cơm trên cái bếp lò sắp sập này?

... Không, cho dù hắn ta chỉ là một thị vệ thống lĩnh, nấu cơm gì gì đó thì không vấn đề, nhưng tại sao Hoài Vương Điện hạ lại ở chỗ này suy nghĩ cách nấu cơm!

Tề Ký: "Điện hạ, bọn họ đã mang ngài ra sao? Có phải hạ độc ngài rồi không."

Lục Dữ nói: "Cơm còn chưa ăn, hạ độc cái gì? Đừng nói nhảm, nhanh đi, nếu kéo dài thời gian một hồi có người đến, bản vương nấu ngươi luôn."

Tề Ký yên lặng rửa sạch tay rồi đi cắt đồ ăn, rốt cục vẫn nhịn không được, rì rà rì rầm: "Điện hạ, ngài không nấu được ta."

"Ngài không biết nhóm lửa."   =))))))14

"..."

Lục Dữ đạp hắn một cái, chạy đi nghiên cứu cái bếp lò bên cạnh —— nếu như Bạch Diệc Lăng thật sự thích người biết nấu cơm, giờ y không biết cũng không quan trọng lắm, có thể học mà.1

Mắt thấy sắc trời đã dần tối xuống, hạ nhân lại đây hỏi Bạch Diệc Lăng có muốn chuẩn bị cơm nước không, Bạch Diệc Lăng đáp: "Không cần, Hoài Vương đang nấu rồi."

Hạ nhân trợn mắt ngoác mồm, kết quả là nghe thấy trong nhà bếp có người hô lên một tiếng: "Người đâu, lại đây bưng cơm cho bản vương!"

Hạ nhân ngu ngơ nhìn về phía âm thanh truyền tới, rồi ngơ ngác quay đầu lại nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy khóe miệng Bạch Diệc Lăng giật giật, hơi nhếch cằm, vì vậy vội vã chạy đi dọn bàn bưng cơm.

Tề Ký cực kỳ có khả năng, một bàn cơm nước tuy rằng không thể coi là bữa tiệc lớn xa hoa, nhưng nhìn qua cũng có thể xưng là mỹ vị.

Lục Dữ quang minh chính đại dẫn Tề Ký đi ra, cười cười với Bạch Diệc Lăng: "Nào, ăn cơm đi. Ta nhớ trước đây ngươi ở nhà cũng thường ăn mấy món này."

Rồi quay sang phía những hạ nhân khác nói: "Các ngươi cũng ăn cùng đi."

Lúc này mọi người đều đói bụng, muốn động lại không dám, ai cũng nhìn thử sắc mặt Bạch Diệc Lăng, Bạch Diệc Lăng bất đắc dĩ nói: "Cùng ăn đi."

Làm như đã quên bên ngoài rất có thể còn thích khách đang tán loạn khắp nơi luôn rồi hay sao —— trong cuộc đời hắn đã vô số lần trốn thoát khỏi truy sát, đây chính là lần bỏ trốn không tự giác nhất. Bộ dạng không sợ trời không sợ đất kia của Lục Dữ giống như biết truyền nhiễm, làm cho mọi người cũng có loại ảo giác trời sập xuống thì cứ lấy mà làm chăn.

Hạ nhân nơi này ngơ ngơ ngác ngác đã được ăn "Bữa cơm do (thị vệ) Hoài Vương Điện hạ nấu", có thể khoe khoang cả đời, từng người bưng cơm đến phía sau để ăn, Lục Dữ hào phóng nói với Tề Ký: "Không cần gò bó, ngươi cũng tới nếm thử tay nghề này đi."

Tề Ký tựa như ăn khổ qua trộn mù tạc: "... Tạ ơn Điện hạ."

Lục Dữ định xới cơm cho Bạch Diệc Lăng, nhưng hắn đã canh trước khi y động thủ dứt khoát xới xong hai bát cơm tẻ, cầm đũa lên đặt trước mặt hai người, sau đó ngồi xuống ăn.

Thần sắc Lục Dữ buông lỏng, hắng giọng một cái, thử thăm dò nói: "Ăn cơm, tức là... không so đo hiềm khích lúc trước, một lần nữa... làm bằng hữu?"

Bạch Diệc Lăng dùng đũa gắp lên một miếng cải xanh, cũng không giương mắt nhìn y: "Bữa này làm cũng đã làm, chẳng lẽ còn không ăn sao? Điện hạ ngươi cũng ăn đi kẻo nguội. Đừng nghĩ quá nhiều."

Lục Dữ bưng bát lên, đáp: "Cũng không có thể không nghĩ được, nếu ngươi cứ mãi giận thì ta ăn không vào nữa. Sao nào, có hợp khẩu vị không?"

Bạch Diệc Lăng nói: "Thực sự là rất ngon. Vốn dĩ lúc nhìn thấy tư thế bổ củi của ngươi, thần cho rằng Điện hạ nhất định là quân tử rời xa nhà bếp, không nghĩ tới thậm chí lại có trù nghệ một tay như hai người như vậy."

Tề Ký ngồi ở một bàn khác, ôm hận nuốt vào một miệng cơm.1

Lời nói Bạch Diệc Lăng mang thâm ý, đương nhiên Lục Dữ cũng không bất ngờ, đối phương không phải người ngốc, một người lớn sống sờ sờ như Tề Ký bỗng dưng từ đâu lòi ra, hắn không hỏi một tiếng, chắc chắn đã đoán được bếp trưởng chân chính là vị nào.

Lục Dữ thong dong giương đũa: "Quá khen quá khen, con người ta học cái gì cũng nhanh, sau này còn có thể làm tốt hơn."

Bạch Diệc Lăng thản nhiên nói: "Có đúng không? Kỳ thực trước đây, ta vẫn cho là hồ ly đều ăn đồ sống thôi."

Vừa nói tới chỗ này, Lục Dữ thì không sao, nhưng Tề Ký gần bọn họ nhất lại sợ tới mức mắc nghẹn, không nhịn được lớn tiếng ho khan. Lục Dữ hời hợt liếc mắt nhìn hắn ta, Tề Ký vuốt vuốt ngực, đè xuống kinh nghi trong lòng, vội vàng bưng bát ra sau ăn cùng những hạ nhân khác.

Quan hệ giữa hai người này, thứ cho hắn ta thực sự không hiểu.

Rốt cục cũng nói đến vấn đề chính, Lục Dữ để đũa xuống, từ từ nói: "Kỳ thực ta không hẳn là hồ ly."

Bạch Diệc Lăng không ngắt lời y, Lục Dữ suy nghĩ một chút, giải thích: "Ngươi hẳn đã từng nghe qua những lời đồn trong Kinh đô, đó đều là sự thật. Mẹ ruột ta đúng là Hồ tiên, thời điểm nàng gặp gỡ phụ hoàng đã tu thành hình người, cho nên ảnh hưởng của huyết thống Hồ tộc lên ta không lớn. Lần đó là bởi vì bị thương, hóa thành dáng vẻ kia ít tốn năng lượng, vết thương cũng mau bình phục. Sau đó ta quay về, cũng chỉ là vì thích ở chỗ của ngươi... Không phải cố ý lừa ngươi."

Lục Dữ luôn luôn nghĩ tất cả biện pháp dỗ người, kỳ thực đến giờ lửa giận của Bạch Diệc Lăng cũng đã tiêu bớt không ít, hắn liếc mắt nhìn Lục Dữ, nói: "Lúc trước ta nói những câu kia..."

Lục Dữ cấp tốc tiếp lời: "Nghe được một ít. Nhưng ngươi cũng không nói chuyện gì đặc biệt, ây dà, ta không nhớ gì cả."

Y cố ý thở dài: "Kỳ thực ta nào có tâm kia tình đi để ý chuyện gì khác. Ngươi nói xem chuyến này của ta, sao lại xui xẻo đến vậy! Biến thành vật nhỏ còn cố tình không tìm được cơ hội tự mình thẳng thắn, đã bị đại hành gia phá án là ngươi vạch trần bằng một nhúm lông —— thực sự là mất mặt."

Y liếc thử thần sắc Bạch Diệc Lăng: "Thành thật nói cho ngươi, ngươi thấy ta hiện tại miễn cưỡng vui cười, kỳ thực chính là không dám nghĩ tới những việc này, giờ mà ngẫm lại thì không còn mặt mũi nào ngồi đây nữa."

Ngữ khí Lục Dữ tràn đầy đáng thương cùng ảo não, Bạch Diệc Lăng biết rõ đối phương cố ý, nhưng nhớ tới những chuyện phát sinh lúc y vừa được mình nhặt về, không khỏi cảm thấy được buồn cười, "xì" một cái bật cười.

Cùng với ánh nến bên người, hương vị ấm áp của bữa cơm, nụ cười này của Bạch Diệc Lăng tựa như hoa nở, giữa thanh lãnh chợt hiện lên tươi sáng, thật là rung động lòng người.

Lục Dữ thấy hắn cuối cùng không nghiêm nghị nữa, tự đáy lòng dâng lên vui vẻ, chỉ cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác thành công như lúc này, cũng mỉm cười nhìn hắn.

Nụ cười này của Bạch Diệc Lăng xuất hiện cực kỳ ngắn ngủi, vừa hiện liền thu, lần nữa khôi phục chính sắc*, nghiêm túc nói với Lục Dữ: "Ta không biết ngươi đã nghe được bao nhiêu, rồi rõ ràng bao nhiêu, nhưng ta xác thực không phải kẻ ám sát ngươi."

(*) Vẻ mặt nghiêm trang

"Ta biết."

Lục Dữ thấy hắn như thế, cũng nghiêm mặt nói: "Ta không phủ nhận, ban đầu đúng là có hoài nghi ngươi, bởi vì vào lúc ấy cùng ngươi chưa quen thuộc, thích khách lại hình như cố ý đóng giả thành ngươi. Nhưng mấy ngày nay ta ở bên cạnh ngươi, hiển nhiên có thể đoán ra ngươi không phải thích khách."

Lục Dữ nói xong rồi dừng một chút, mới tiếp tục: "Thủ hạ của ta cũng đang điều tra việc này, không thể không nói, Lâm Chương Vương có hiềm nghi rất lớn. Hiện tại tuy rằng không điều tra ra chứng cứ, không có cách nào báo cho phụ hoàng, nhưng ngươi cũng nên cẩn thận hắn."

Bạch Diệc Lăng tự biết việc này là Lục Khải làm, bởi vì hắn đã đọc qua nguyên tác. Vốn trong thế giới bọn họ nên sinh sống, chuyện này có thể nói là một cơ mật rất quan trọng, Lục Dữ cố ý nói với hắn, đơn giản là đang nhắc nhở Bạch Diệc Lăng, Lục Khải tìm người giả mạo hắn ám sát thân vương, không có ý tốt.

Trong lòng Bạch Diệc Lăng hơi động, nói: "Đa tạ nhắc nhở."

Hắn châm chước, nửa thật nửa giả giải thích cho Lục Dữ: "Việc có người hãm hại ta lúc trước ta có biết một ít, cũng biết ngươi hoài nghi ta, ta có con đường tin tức đặc thù, không tiện tiết lộ, bây giờ ngươi không có chuyện gì, chúng ta cũng có thể làm sáng tỏ hiểu lầm, cũng coi như rất tốt rồi."

Bạch Diệc Lăng đây là đang hợp lý hóa mấy câu trước đây mình từng nói với Lục Dữ, trong lòng hắn còn đang tính toán nếu Lục Dữ truy hỏi thì nên ứng đối như thế nào, không nghĩ tới điểm chú ý của vị tiểu gia này lại chuyển đến một phương hướng quỷ dị khác, nghiêm túc hỏi hắn:

"Cho nên lần đầu ngươi nhìn thấy ta trong hình người, thái độ xa lánh, không phải bởi vì chán ghét ta, mà bởi vì cảm thấy ta hoài nghi ngươi là thích khách cho nên mới không vui?"

Bạch Diệc Lăng ngẩn người, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra, lần đầu hắn gặp Lục Dữ trong hình người là lần cứu hài tử Nhiếp gia, sau đó hai người vào tửu lâu ngồi, lúc đó thái độ Lục Dữ tốt đến độ khiến hắn nhớ tới chín chữ to "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*".

(*) Khi không tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp

Hắn không thể nào giải thích, chỉ có thể hàm hàm hồ hồ qua loa nói: "Là vậy đó."

Lục Dữ hơi cụp mắt, áy náy nói: "Lúc ban đầu đúng là ta có hoài nghi ngươi, điều này không sai."

Y thành khẩn nói với Bạch Diệc Lăng: "Nhưng sau khi quen biết ngươi thì không còn nữa, sau này cũng tuyệt đối sẽ không. Chuyện lúc trước, ta xin lỗi ngươi."

Bạch Diệc Lăng kinh ngạc nhìn Lục Dữ, vẻ mặt y hết sức chăm chú, tuyệt đối không phải đang nói đùa: "Xin lỗi."

Đối phương thật tình như thế, câu xin lỗi này làm cho hắn nhận thì không phải, mà không nhận cũng không phải, hình ảnh thanh niên trước mặt dần dần hòa làm một với tiểu hồ ly mình quen biết, cảm giác thân mật từ từ quay về, Bạch Diệc Lăng nhịn không được bật cười: "Sợ ngươi rồi. Không sao đâu, nào, ăn cơm ăn cơm."

Hai người nhìn như không quen, kỳ thực đã cùng ăn với nhau vô số lần, Lục Dữ vô cùng tự nhiên gắp đồ ăn cho Bạch Diệc Lăng, cả hai đều chú ý "ăn không nói", lập tức không trò chuyện nữa, chuyên tâm ăn cơm, bầu không khí không hề có một tiếng động trên bàn cơm lại thập phần hòa hợp.

Ăn xong, thấy Lục Dữ hình như còn có ý định rửa chén, Bạch Diệc Lăng cảm thấy vậy thì quá bắt nạt người, đứng dậy đè tay y lại, bật cười: "Được rồi, việc này cũng không cần Hoài Vương Điện hạ làm đâu. Trên người ngươi còn có vết thương, nghỉ sớm một chút đi. Ngày mai trời sáng nếu tuyết không còn rơi, chúng ta trở về thành đi, cũng miễn cho người khác cố ý tìm đến."

Nói xong, hắn định thả tay Lục Dữ, cao giọng gọi người thu dọn bát đũa, chỉ là tay Bạch Diệc Lăng vẫn chưa hoàn toàn dời đi đã bị Lục Dữ trở tay kéo lại.

Hai người một đứng một ngồi, Bạch Diệc Lăng cúi đầu nhìn y: "Điện hạ ngươi còn có việc?"

Lục Dữ lôi kéo hắn nói: "Thực ra còn có hai câu cuối cùng, ta chưa nói xong. Có thể nói không?"

Bạch Diệc Lăng nhướng nhướng mày, Lục Dữ nhìn hắn, trịnh trọng nói: "Ngươi yên tâm đi, mạng của ta đều là một tay ngươi cứu trở về, ta cũng sẽ mãi mãi tốt với ngươi, báo đáp ngươi, không cần cẩn thận đề phòng ta."

Bạch Diệc Lăng ngẩn ra, đối phương đã mỉm cười, buông tay ra, chớp mắt nhìn hắn, ngữ khí nhẹ nhàng: "Nếu làm trái sẽ bị thiên lôi đánh, khiến cho ta đời đời kiếp kiếp làm từng con từng con hồ ly đích thực chỉ có thể ăn thịt sống."

Thông báo của hệ thống kèm theo câu nói này đồng thời vang lên, như là đang chứng minh cái gì: 【 Tích phân: +200. 】

- --------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ghi chú: (1)(2) hai chỗ "Từng nghe kẻ khác vì tương tư mà đau khổ, ta chưa bao giờ tin. Cho tới bây giờ, có lẽ đã đến lượt ta... Nghĩ về hắn, nhớ đến hắn, mỏi mệt thành bệnh. Không trà còn không cơm, không ngứa cũng không đau...", "Uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời..." Vốn là trong《 Quế Chi Nhi 》của Phùng Mộng Long, tui có sửa lại chút xíu.

Mặt khác kỳ thật nếu Lăng Lăng không cứu hồ ly, hồ ly cũng sẽ không chết, chỗ này chỉ là Lục Dữ tìm cớ dỗ hắn thôi, không phải vì báo ân, mà là bởi vì yêu á (*/ω\*).