Linh Duyệt hoàn toàn không biết mình đã bị vô số yêu tinh xấu xa xem như bữa ăn. Sau khi nhận được truyền thừa, ngày nào Linh Duyệt cũng hớn hở. Vì biết được con đường này toàn yêu tinh nên cậu luôn dùng nguyên thân đi qua lại giữa hai sân, phô bày lông chim vô cùng lộng lẫy của mình.puddingvixoai.wordpress.com
Ba mẹ Linh đều trưng ra vẻ mặt chán ghét, họ đành thua con mình ở nhân gian, nhưng nếu là ở núi Côn Lôn, đứa nhỏ này đã bị họ đánh cho chầu trời.
Phan Văn đến tìm Mặc Diễm, y vừa vào cửa đã thấy một con chim to bảy màu đang đứng trong sân. Đẹp quá! Vừa đẹp, rực rỡ lại vừa quý phái, trên người còn được bao quanh bởi ngọn lửa. Phan Văn nhìn con chim đó với vẻ mặt đầy mông lung trong vài giây, sau đó y đột nhiên hít sâu một hơi, "Má ơi! Phượng hoàng!!"
Linh Duyệt hất cằm một cách kiêu ngạo, cậu lay lông vũ, khiến bảo vật quốc gia kinh hãi.
Phan Văn ổn định lại tinh thần, y chợt nhận ra, "Duyệt Duyệt?!"
Linh Duyệt biến thành người, mỉm cười, "Anh Phan, lông chim em trông đẹp không?"
Phan Văn đáp: "Đẹp lắm, nhưng bộ đồ này... Liệu có phải quá sặc sỡ không?"
Linh Duyệt nhìn bản thân, "Bộ lông chim của em không đẹp sao ạ?"
"Lông chim đẹp, nhưng quần áo quá nhiều màu. Lúc đi ra ngoài, cậu đừng mặc bộ đồ này, tôi sợ mắt thẩm mỹ của loài người không theo kịp cậu đấy." Phan Văn không hổ là yêu tinh đã đi theo Mặc Diễm hơn mấy trăm năm, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói xằng nói bậy. Y đã sớm nhìn thấu tính cách của Linh Duyệt nên vừa nói vài câu đã khiến cậu cười toe toét.
"Vậy em thay đồ khác." Linh Duyệt lại biến ra mấy bộ quần áo, còn Phan Văn đứng đó vỗ tay, "Quá tuyệt vời! Cậu vận dụng linh khí ngày càng thành thạo rồi đấy! Bộ này, bộ này trông cực kỳ đẹp!"puddingvixoai.wordpress.com
Linh Duyệt vui vẻ nói: "Vậy vềsau, khi đi ra ngoài, em sẽ mặc bộ đồ này."
Mặc Diễm đứng dưới hiên nhà, nhìn Phan Văn nịnh hót rồi nói bằng giọng điệu chán ghét: "Cậu đừng dài dòng nữa, có chuyện gì thì nói mau."
Phan Văn bước vào nhà, "Chuyện là hai ngày nay có vài đoàn phim đến tìm anh, hay là anh nhận một lần hai bộ luôn được không?"
Mặc Diễm đáp: "《Bất Hủ》sắp khai máy rồi, tôi sẽ không nhận những thứ khác đâu."
"Lúc trước, chẳng phải anh có thể làm một lần hai, ba bộ đó sao?"
"Vất vả lắm tụi tôi mới được ở cùng một đoàn phim, tại sao tôi phải đi nhận thêm phim khác? Bộ tôi thiếu tiền à?"
Khóe miệng Phan Văn giật giật, y á khẩu.
Linh Duyệt tưởng Mặc Diễm có công việc cần bàn bạc nghiêm túc nên cậu hóa thành nguyên thân, chạy về nhà mình, tiếp tục phô bày bộ lông rực rỡ, "Ba, nếu con ngồi trên cây ngô đồng thì có thể bị người đi ngang qua phát hiện không?"
Ba Linh đành trả lời: "Sẽ, con ngừng trò này một lát đi, ngồi yên đừng lộn xộn nữa."
"Nhưng mà ba, con muốn có một tổ chim, loại được treo trên cây ấy ba."
Ba Linh ngước mắt lên nhìn Linh Duyệt, sau đó ông tiếp tục đọc sách, "Con lớn như vậy, ngay cả tổ chim cũng không tự làm được, vậy mà con còn không thấy biết xấu hổ tự xưng mình là điểu vương sao?"
Linh Duyệt đáp với vẻ mặt ngây thơ: "Ba, trước kia khi cả nhà ở trên núi, ba cũng chưa từng xây tổ chim, vậy ba có làm được không ạ?"
Ba Linh: "... Con cảm thấy, tổ chim phải bao lớn mới chứa được ba?"
Linh Duyệt nghĩ ngợi, ba cậu có thể nuốt chửng bầu trời, che khuất thái dương nên luôn bị các ông bà lão trên núi Côn Lôn phản đối mỗi khi sải cánh. Cậu cảm thấy ba mình nói đúng nhưng, "Ba yêu dấu, ba có từng nghĩ tới chuyện xây một cái tổ để mình ngồi không?"
Ba Linh lắc đầu, "Không hứng thú."
Linh Duyệt chạy tới, ngồi xổm bên ba mình, sau đó ngước đầu nhìn ông, "Ba, ba dạy con cách làm tổ đi!"puddingvixoai.wordpress.com
Ba Linh liếc sang bên nhà Mặc Diễm, ý bảo con đi kiếm Mặc Diễm ấy, sau này ba sẽ không xen vào mấy chuyện này nữa.
Sau khi Mặc Diễm từ chối Phan Văn, anh nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Linh Duyệt và ba Linh, "Cậu mau đi mua loại tổ chim treo trên cây, càng lộng lẫy càng tốt."
"Được rồi, "Phan Văn nhăn nhó đi mất, công việc thì không bàn tiếp, ngược lại còn sắp xếp thêm cho y công việc khác.
Chẳng bao lâu sau, Phan Văn đã sai người gửi tổ chim có thể treo trên cây và làm thành xích đu qua. Xung quanh nó là kim loại dệt, cực kỳ chắc chắn, bên trong còn có đệm mềm, hai người lớn ngồi lên đó cũng chẳng sao. Nếu cây đủ cứng cáp, người ta có thể dùng nó làm nôi ngủ trưa.
Buổi chiều, Mặc Diễm treo tổ chim lên cây ngô đồng hộ Linh Duyệt rồi dùng linh lực tăng thêm độ bền vững để nó không bị lửa của cậu đốt hỏng. Sau này, Linh Duyệt muốn ngồi thì ngồi, muốn nằm thì nằm.
Ba mẹ Linh Duyệt nhìn cậu đong đưa trên xích đu, "Em chỉ cần ngửi thôi cũng biết cây gỗ bên dưới là do Mặc Diễm lắp đặt."
"Có lẽ vậy, hình như trong một gameshow nào đó, Duyệt Duyệt từng bảo nó thích cái bập bênh gỗ này nên Mặc Diễm mua cho. Cậu ta có tấm lòng khá tốt đó chứ."
"Những lời đồn đại bên ngoài hình như hơi sai sai. Mặc Diễm thật sự rất chững chạc, còn biết quan tâm đến người khác, em cũng chẳng thấy cậu ta đánh nhau với ai cả."
"Ừ, trước kia có lẽ là chúng ta đã nghĩ oan cho cậu ta."
Tâm trí của Linh Duyệt vẫn luôn chú ý tới bên này. Nghe hai người nói vậy, Linh Duyệt nghiêng đầu cười trộm. Cậu đã bảo rồi, Mặc Diễm không phải yêu tinh hung tàn, lâu dần bọn họ sẽ nhận ra điều đó.
Linh Duyệt đang vui vẻ thì tiếng gõ cửa vang lên, cậu thả linh thức ra ngoài. Sau khi nhận ra người đến là ai, Linh Duyệt bị dọa đến suýt rơi từ trên cây xuống. Cậu vội vã nhảy xuống đất, biến thành người, sửa sang lại quần áo của mình rồi kiểm tra bản thân từ trên xuống dưới. Khi biết mình đã gọn gàng, bấy giờ cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ba mẹ Linh Duyệt thấy loạt hành động này của cậu, hai người nhìn nhau nghi hoặc, Ồ? Người gõ cửa chắc sẽ thú vị lắm đây.
Linh Duyệt chạy ra mở cửa, người tới chính là Ngô Cẩm Vinh.
"Anh Vinh, tại sao anh lại đến đây?"
Thời tiết bây giờ đang se lạnh, Ngô Cẩm Vinh mặc chiếc áo khoác dài màu xám và đeo kính, trông anh không giống dạng người ưu tú mà lại như người thầy nghiêm khắc. Hơn nữa, sắc mặt hiện giờ của anh rất khó coi nên Linh Duyệt càng biết điều hơn.
Ngô Cẩm Vinh còn chưa bước vào cửa đã nhéo tai Linh Duyệt, hỏi một cách giận dữ: "Mấy ngày nay cậu ở nhà làm gì? Tại sao anh gọi cậu không bắt máy? Nhắn tin chẳng thấy trả lời? Đến phòng làm việc cũng không tới? Chỗ sư phụ cậu cũng không thấy hồi báo? Anh cứ tưởng là cậu chết ở đâu rồi đấy!"
Linh Duyệt chợt nhớ ra điện thoại đã bị cậu đốt thành tro trong lúc tiếp nhận truyền thừa, còn chưa kịp đi mua cái mới. Cậu nghĩ đến đây thì lòng đau như cắt, vì đó là điện thoại mà Mặc Diễm mua cho mình.
Ngô Cẩm Vinh thấy tới giờ phút này mà cậu còn phân tâm nên càng giận hơn, anh ra sức vặn tai Linh Duyệt, "Cậu đúng là con gấu con không khiến người ta bớt lo, anh thật sự muốn đánh chết cậu!"puddingvixoai.wordpress.com
"Anh Vinh bớt giận! Bình tĩnh lại đi anh! Em có thể giải thích, đó là do điện thoại em bị hư." Linh Duyệt che tai mình lại. Phương pháp tấn công người khác của anh Vinh thăng cấp rồi, rõ ràng trước kia anh ấy chi biết nói từ cút.
"Nó hư thì cậu cũng phải gọi báo anh biết cậu còn sống chứ, đúng là tức chết anh!" Ngô Cẩm Vinh vừa bước vào nhà thì bắt gặp ba mẹ Linh Duyệt đang ngồi trong hành lang nhấp trà, hai người đều nâng cằm, như cười như không nhìn anh. Ngô Cẩm Vinh quan sát dáng vẻ và tuổi tác của hai người, anh chợt nhận ra, "Đây là ba mẹ cậu à?"
Linh Duyệt mau chóng gật đầu rồi che tai lại với vẻ mặt đầy uất ức.
Ngô Cẩm Vinh xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt vì mình dạy dỗ Linh Duyệt trước mặt cha mẹ ruột của cậu. Anh tằng hắng một cái để che đi sự lúng túng, vội vã đi về phía trước. Bấy giờ, ba mẹ Linh Duyệt cũng đứng dậy, Ngô Cẩm Vinh đưa tay ra, chủ động bắt tay với hai người, "Xin chào cô chú, con tên là Ngô Cẩm Vinh, con là người đại diện của Linh Duyệt. Hồi nãy thật ngại quá, con không biết hai cô chú ở đây, nhưng cũng do con quá lo lắng cho Linh Duyệt, con thật sự xin lỗi ạ."
Ba Linh bật cười, "Không sao, xem ra bình thường con rất quan tâm đến nó, là hai cô chú phải cảm ơn con mới đúng."
Mẹ Linh nói: "Cô nghe Linh Duyệt kể, hồi nó mới xuống núi chịu không ít vất vả, nhưng may gặp được con nên nó mới được như ngày hôm nay. Hai cô chú còn muốn đích thân cảm ơn con, không ngờ, con đã đến trước cửa."
Trông hai người vô cùng thấu tình đạt lý làm Ngô Cẩm Vinh thở phào nhẹ nhõm, cùng trò chuyện với hai người. Còn Linh Duyệt đứng một bên, vừa bịt tai vừa toét miệng cười. Cậu nói cho mẹ nghe những chuyện này hồi nào? Cậu có nói gì đâu.
Trong lúc đang trò chuyện, Linh Duyệt chợt nhớ ra, "Ba mẹ, sức khỏe của người yêu anh Vinh không tốt, anh ấy đi lại rất khó khăn. Khi nào rảnh ba mẹ tới xem sao đi ạ."
Mời mọi người qua wordpress giải pass để đọc tiếp chương này.