Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 53: Giao dịch




Dịch giả: HCTver2.

Tinh Hà không có mặt ngay từ đầu, nên mới tò mò đặt câu hỏi này.

Nhưng câu trả lời còn làm hắn ngạc nhiên hơn.

-Lúc thúc đi vào cũng là lúc bắt đầu mà.

Dạ Minh Nguyệt chớp mắt, nhớ lại.

Lão già há hốc mồm, cái cằm gần như đã rớt xuống đất.

-Nhanh... Nhanh vậy sao?

Định thần lại, Tinh Hà quan sát lại tu vi của Lâm Việt, lúc phát hiện ra là Tam Nguyên tu, hắn hơi bất ngờ nhưng cũng không quá để tâm, phương pháp này tuy chậm nhưng được cái thực lực mạnh và căn cơ rất vững chắc, nên dù ít người tu theo nhưng cũng không phải là hoàn toàn biệt tích.

Thiếu niên này còn chưa hoàn toàn đạt thành Tam Nguyên Chuyển Luân Cảnh, hẳn là chưa đủ thực lực luyện hóa đám nguyên liệu này.

Nếu vậy thì...

Lão già liếc mắt lên ngọn lửa đen đặc vẫn bùng cháy trên tay hắn.

Quả nhiên là gừng càng già càng cay.

"Đúng là vấn đề nằm ở hỏa diễm, ngọn lửa này có nhiệt độ cực lớn, gấp mấy vạn lần luyện khí hỏa thông thường cũng không ngoa!"

Tinh Hà thầm nghĩ, lại tiếp tục âm thầm quan sát nó.

Đây chỉ đơn giản là tò mò mà thôi, nếu như là Lâm Việt dùng kiến thức của mình mà luyện chế được đống nguyên liệu kia thì có thể hắn còn có ý muốn học, chẳng qua là do loại lửa có nhiệt độ cực nóng này thì lão cũng không quá thèm thuồng, nó tuy hiếm có nhưng cũng không phải là hàng độc nhất vô nhị, nếu cố, Dạ Vương Thành cũng có thể tìm ra được.

Lúc này, một tia sáng bay ra ngoài từ trong nhẫn của Lâm Việt.

-Dĩ thử vi dẫn, hội!

(Dịch: Coi đây là vật dẫn, tụ tập lại!)

Hắn niệm câu đó lên, tất cả nguyên liệu đang ở dạng lỏng lập tức bay về phía ánh sáng kia, hội tụ thành một viên cầu.

Liền đó, hắn khẽ rạch một đường trên tay, nhỏ mấy giọt máu lên trên quả cầu nhiều màu sắc lơ lửng trước mặt mình.

Tiếp theo, hắn giơ tay lên, điểm điểm chỉ chỉ lên không trung trống rỗng, dường như là đang vẽ cái gì đó.

Điều này mới làm cho Tinh Hà cùng Dạ Minh Nguyệt đang quan sát từ nãy giờ cảm thấy kinh ngạc.

-Vạn vật vô tướng, tự thành bản tướng!

Tinh Trưởng lão kêu lên, trong lòng đã động tâm.

-Tiểu thư, Lâm công tử quả là một Luyện Khí Sư không tầm thường, có thể sánh ngang với những người giỏi nhất của ta rồi!

Dạ Minh Nguyệt cũng chấn kinh không nhỏ, không chỉ có Luyện Khí thuật thâm sâu khó lường mà nàng còn biết thêm chiến lực của hắn cũng thuộc vào hàng cao thủ!

Mới chưa đầy 20 tuổi mà đã kinh khủng thế này, phải biết mấy Luyện Khí Sư giỏi nhất mà Tinh Hà vừa nhắc đến, có ai mà không phải loại già khú đế, dĩ nhiên là có một hai người đủ sức tự vệ, nhưng cũng chỉ là vậy thôi, nói yếu cũng được.

Là người sống từ nhỏ với Tinh thúc, nàng tin tưởng vào nhãn lực của ông không thể sai được.

Đã lâu lắm rồi, Minh Nguyệt mới thấy lão có biểu cảm như thế với một người.

Cũng phải thôi, ý trung nhân của nàng sao có thể là phàm nhân cho được.

-Luyện!

Hắn vừa dứt lời, quả cầu hỗn hợp nhiều màu kia đột nhiên biến đổi hình dạng, cũng phát ra những tia sáng le lói.

Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng chói mắt!

Sau cùng, ầm một tiếng, nó vỡ vụn, kèm theo một tiếng nổ!

Lâm Việt vung tay lên, Diệu Khí lập tức hội tụ lại tạo thành một bức tường ngăn cản trước mặt ba người!

Tuy là họ đã đỡ được luồng khí xoáy mạnh mẽ kia, nhưng mà nhìn quang cảnh tan hoang trong phòng, ghế đổ giường gẫy, bình vỡ giấy rách, ngay cả bức vách làm từ loại Trầm Linh Mộc quý hiếm cũng có dấu hiệu không chống chịu nổi, sắp sập đến nơi thì đủ biết là uy lực vụ nổ vừa nãy không hề nhỏ.

Dĩ nhiên là họ không hơi đâu đi quan tâm mấy thứ lông gà vỏ tỏi đấy, mà cả hai đều tập trung nhìn lên không trung, sau khi khói bụi đã tản đi, lộ ra một bộ chiến giáp tản ra ánh sáng màu đen kỳ bí đang lơ lửng trước mặt!

-Xong rồi, tên ngươi là... Phi Diệt Hắc Giáp!

-Vậy là xong rồi sao?

Tinh Hà sớm đã ngây người ra nhìn bảo vật lơ lửng trước mặt, tuy chưa phải là hàng cực phẩm, cũng chỉ tầm cỡ Linh Khí mà thôi, nhưng mà thời gian ngắn như vậy...

-Những Luyện Khí Sư khác, thông thường luyện một món Linh Khí cũng cần ít nhất vài tháng, chẳng lẽ họ đang lừa chúng ta sao?

Dạ Minh Nguyệt không học môn này, nghi ngờ nhìn sang Tinh Trưởng lão.

-Không, không phải, là do Lâm công tử đây quá nhanh thôi.

Lão lắc đầu, đi lại gần xem xét kỹ càng Hắc Giáp, gật đầu:

-Toàn thân cứng rắn mà bền chắc, tỷ lệ hợp kim vừa đủ độ, đã đạt đến Tam Phẩm Linh Khí, không tệ không tệ.

Quay đầu ôm quyền bái hắn một bái:

-Lâm công tử, nhìn ngài tuổi còn rất trẻ, hẳn là có được sư phụ cao minh dạy dỗ, chẳng hay tục danh sư gia là...?

Mẹ nó, sư phụ cao minh nào dạy ta?

Hơn ngàn năm cày cục học tập của ta đấy!

Lâm Việt rất muốn nói câu này với Tinh Hà, nhưng cuối cùng cũng nhịn lại được, chỉ đáp lễ mà rằng:

-Sư tôn tính tình cổ quái, chỉ thích vân du tiêu dao, không thích bị lộ danh tính, Tinh Trưởng lão thứ lỗi ta đây không thể cho biết.

Lão tiếp lời:

-Không hề gì, nếu vậy môn Luyện Khí này, ngài đã học được mấy phần?

-Ta chỉ mới học được một chút, đủ để gọi là hiểu sơ, sư tôn đã nói như vậy.

"Hiểu sơ?! Nếu đồ đệ như vậy mới chỉ là hiểu sơ, vậy sư phụ..."

Tinh Hà nuốt nước bọt, quả nhiên con đường học tập luôn cần có thầy giỏi dạy dỗ a.

-Nếu ta nhìn không lầm, hẳn đây là Tam Phẩm Linh Khí?

Lâm Việt gật đầu:

-Tinh Trưởng lão không sai, đã miễn cưỡng đủ dùng rồi.

Hắn luyện Phi Diệt Hắc Giáp, không phải là cho mình mặc, mà là cho khôi lỗi.

Khôi lỗi của hắn đang là Siêu Thoát Cảnh, lại phối hợp thêm Kinh Trập, để phát huy tối đa uy lực của thanh kiếm, chỉ có cánh tay của khôi lỗi mới có thể chịu được áp lực cực lớn khi vung kiếm với tốc độ cao như vậy.

Nếu lại mặc thêm Phi Diệt Hắc Giáp, sức chiến đấu của khôi lỗi sẽ đạt đến tầm cao mới, vô cùng cường đại.

Lúc đó, tiến vào chỗ kia, lấy Đạo Hà Thược thì độ khó sẽ giảm đi rất nhiều.

"Quả nhiên là Linh Khí, chỉ dùng thời gian uống 3 chén trà liền hoàn thành, nếu vậy, hẳn tiêu hao Hồn Lực phải rất lớn, cũng may hầu hết Luyện Khí Sư đều tu Thần Niệm..."

-Lâm công tử, không biết ngài có thể ở thêm đây mấy ngày nữa chăng? Chúng ta sẽ thảo luận thêm một chút về Luyện Khí Thuật của công tử?

Tinh Hà chân thành lên tiếng.

Nhưng Minh Nguyệt làm sao không biết mục đích của lão, vội vàng đứng ra ngăn cản:

-Tinh thúc, đây là kiến thức của Lâm công tử!

Lão dĩ nhiên biết việc này, nhưng mà đồ vật lợi hại như thế ở ngay trước mặt, hắn lại thân là Đại Trưởng lão Dạ Vương Thành, ắt hẳn là muốn lấy lợi ích của thành làm trọng rồi, về tình về lý đều cầm lòng chẳng đặng a...

Nhưng mà...

-Luyện Khí Thuật có thể giao cho Dạ Vương Thành.

Lâm Việt đột nhiên lên tiếng.

Tinh Hà còn tưởng bản thân già cả lãng tai, hỏi lại lần nữa cho chắc ăn:

-Từ từ, công tử, lão phu lớn tuổi rồi, khả năng nghe cũng kém đi, phiền ngươi nhắc lại lần nữa xem?

Hắn mỉm cười nhắc lại:

-Ta nói là, Luyện Khí Thuật này có thể giao cho Dạ Vương Thành.

Giọng điệu của hắn vẫn bình thản như cũ, không có một chút nóng vội nào.

Tinh Trưởng lão nghe xong lời khẳng định ấy, lập tức cúi người bái quyền:

-Được vậy là tốt nhất, lão phu đại diện Dạ Vương Thành cảm tạ Lâm công tử, chẳng hay vật trao đổi là...?

Chính nhân quân tử không nói chuyện vòng vo.

Làm Trưởng lão của một thế lực có lưu lượng giao dịch có thể nói là lớn nhất Bắc Tinh Vực, làm sao có thể là loại vô năng bất tài, dĩ nhiên là biết đạo lý cơ bản không làm mà đòi... à nhầm, không có gì trên đời là miễn phí cả, ắt hẳn là biết đối phương có mục đích.

-Cùng người thông minh nói chuyện là dễ nhất.

Lâm Việt vừa cười vừa đưa tay thu Phi Diệt Hắc Giáp vào nhẫn.

-Ta chỉ có một yêu cầu thôi, ta biết ngài đã tu Tiên Thiên Thôi Diễn Thuật đến mức xuất thần nhập hóa, hãy giúp ta tính toán tương lai một lần.

Dạ Minh Nguyệt nhíu mày, thấp giọng trách mắng Lâm Việt:

-Đồ ngốc, tính tương lai của ngươi thì bảo ta một tiếng là được rồi, đâu cần phải tự mình mời Đại Trưởng lão đến đây, còn đổi một cái giá lỗ như vậy."

Nàng nói cái giá, dĩ nhiên là chỉ môn Luyện Khí Thuật kia.

Nhưng hắn chỉ lắc đầu, nào có chuyện dễ dàng như thế.

Thật vậy, tự hắn tính cũng được.

-Ta muốn ngài tính toán, không phải là tương lai của ta, mà là tương lai của Bắc Tinh Vực.

-Tương lai Bắc Tinh Vực? Chuyện này có chút khó khăn...

Tinh Hà cảm thấy có chút khó xử.

"Nếu hắn muốn tính toán tương lai của chính mình, ta dù tính đến tám chín là cũng không hề chi, nhưng mà đây là Bắc Tinh Vực..."

Tương lai của cả một Tinh Vực, vừa nghe đã biết lượng Hồn Lực và Diệu Khí phải đổ vào sẽ phải cực kỳ khổng lồ, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Nhưng mà Lâm Việt vẫn chưa nói xong, lão dĩ nhiên biết đây là sự tế nhị của hắn.

Điều kiện giao dịch đã có.

Thuận mua thì bán, thuận bán thì mua, có đồng ý hay không, quyền quyết định đều nằm trong tay Tinh Hà.

Việc này cũng là sự tôn trọng của hắn đối với ông lão này.

Dạ Minh Nguyệt đến nước này cũng chỉ còn biết im lặng, còn Đại Trưởng lão thì đang suy nghĩ về tình hình của Bắc Tinh Vực hiện tại.

Ở Bắc Tinh Vực, Dạ Vương Thành là vùng đất tập trung lượng Diệu Thù lớn nhất, giàu có nhất cũng là dê béo nhất.

Như thế cũng không tốt lắm, bị các thế lực lớn nhìn chằm chằm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị tấn công, làm sao mà có thể an tâm cho được?

Nhất là lúc Dạ Vương bế quan đã khá lâu như này.

Nhưng nếu có thể chế tạo lượng lớn Phi Diệt Hắc Giáp như cách mà Lâm Việt vừa làm, có thể tăng rất lớn sức chiến đấu của tòa thành này...

Tinh Hà suy đi tính lại nhiều lần, cuối cùng cắn răng gật đầu với hắn:

-Hy vọng Lâm công tử có thể giữ lời.

Lâm Việt mỉm cười, cũng không nói nhiều mà là lập tức lấy giấy bút, viết xuống một đoạn dài ngoằng, sau đó đưa cho Đại Trưởng lão.

Hai người ngạc nhiên nhận lấy tờ giấy, không ngờ đó là công thức luyện chế Phi Diệt Hắc Giáp.

Độ hảo cảm với Lâm Việt của Tinh Hà và Dạ Minh Nguyệt lại tăng vọt.

-Là tại hạ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ngài quả nhiên là bậc chính nhân quân tử.