Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 43: Tiểu thư tuyệt sắc




Dịch giả: HCTver2.

Hội đấu giá lần này cũng đã giúp mọi người thấy được sơ bộ tình hình bên trong các đại tông môn của Bắc Tinh Vực, có thể nói là cường đại hơn Vong Tiên Tông vô số lần.

Chỉ riêng hộ vệ nhà họ cũng đã là cao thủ Siêu Thoát Cảnh, cũng cảnh giới đó, ở Vong Tiên Tông số lượng cực kỳ ít ỏi, miễn cưỡng cũng một hai người gì đó.

Đây cũng là lý do chính mà Lâm Việt phải bồi dưỡng trọng điểm một vài người lợi hại ở tông như Long Lân, Dương Tình,...

Không nói đến ngoài đây, chỉ riêng ở Hồng Mông lục địa, Vong Tiên Tông cũng đã yếu thế hơn quá nhiều so với Yêu Ma Hải và Xích Tiêu Các rồi.

-Lâm huynh, đừng để ý đám phiền phức này, chúng ta nói chuyện tiếp.

Một giọng nói vang lên kéo hắn khỏi mạch suy nghĩ, là Tần Vô Niệm.

Lâm Việt mỉm cười, mặc kệ Lăng Phong đang nổi giận đùng đùng quay lại chỗ ngồi của Lăng Thiên Điện, đi cùng Vô Niệm công tử đến chỗ ngồi Dạ Vương Thành dành cho Bích Lạc Thượng Thanh Cung.

Vị trí của họ tương đối gần với sàn đấu giá, có hơi nhỉnh hơn một chút so với Phi Tiên Môn, Lăng Thiên Điện, Nữ Đế Tông, có thể coi là song song luôn cũng không sai lệch bao nhiêu cả.

-Lâm huynh, vừa nãy huynh còn chưa nói hết đâu?

Tần Vô Niệm mở lời, tiếp tục cuộc trò chuyện bị cắt đứt.

Hắn thực sự rất tò mò, đây vốn được xưng là một trong những đại trận mạnh mẽ nhất Dạ Vương Thành, tại sao qua lời Lâm Việt lại thành sơ hở trăm chỗ, không đáng nửa xu?

Nhưng ngoài Tần Vô Niệm ra, tất cả người khác đều tỏ vẻ khinh thường lời nói của hắn, cho rằng đấy chỉ là mạnh miệng, nhất là bốn Siêu Thoát Cảnh theo sau, còn đám Lăng Phong, Hà Đạo, cảm thấy chẳng qua là Lâm Việt đang lòe người mà thôi.

Hắn không thèm để ý bọn người này, chỉ ung dung cười một tiếng:

-Bây giờ còn chưa đến lúc nói việc ấy, ừm... Thế này nhé, ngày mai Quân Vô Thượng sẽ tự thân tới tìm ta nói chuyện ở Nghinh Khách Điện, lúc ấy nếu Tần huynh có hứng thú, cứ đến, chúng ta sẽ nói thêm về việc này sau.

Trong vòng tròn 10 vạn năm, hắn cũng rất quý trọng người bằng hữu Tần Vô Niệm này.

Hắn lúc nào cũng mặc một bộ bạch y, không phải ra vẻ thanh cao cao quý gì cả, chỉ đơn giản là tên này có bệnh ưa sạch sẽ loại nặng thôi. Dù thế, nhưng hắn lại có tính một khi đã kết bạn thì tuyệt đối không bao giờ nhìn gia thế hay xuất thân cả, ngược lại còn hay làm bằng hữu, xưng huynh gọi đệ với một vài người kỳ kỳ quái quái nữa.

Những quái nhân ấy, thường là người thích che giấu thân phận không để lộ ra ngoài ánh sáng, chứ không xốc nổi thích thể hiện như đám Lăng Phong kia.

Cho nên Tần Vô Niệm vốn dĩ lúc ngồi trong khách sạn đã thấy được Phi Vân thương hội và Thất Tuyệt Môn xảy ra xung đột.

Cho đến khi Lâm Việt xuất hiện, hắn nhận thấy Lâm Việt là một người kỳ quái.

Nhưng mà lại không hề biết rằng, trong mắt Lâm Việt, hắn cũng là một người kỳ quái.

Giống như Long Lân, bọn họ đều có một sở thích đặc biệt, có thể ăn ngủ, sống chết với nó, đây cũng có thể gọi là một loại Đạo.

Long Lân quý Đao như mạng, còn Tần Vô Niệm, là Trận.

Hắn thích đi quan sát, nghiên cứu đủ loại trận pháp, và thành quả nhận được cũng không hề nhỏ.

Theo như Lâm Việt dự đoán, Tần Vô Niệm ở trên phương diện trận pháp, tương lai chắc chắn sẽ vượt mặt cả Mặc Long Hoàng Tần Lưu.

-Tốt, một lời đã định, mai ta sẽ đến.

Tuy là bây giờ chưa thu được đáp án, nhưng nếu Lâm Việt sẽ nói, Tần Vô Niệm cũng không ngại đợi lâu thêm một chút, vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt.

Trận Pháp Đại Đạo cùng kết giao bằng hữu, là hai sở thích ít ỏi của hắn.

Cho nên, dù có nghe thấy Quân Vô Thượng đích thân đến tìm Lâm Việt cũng không gây nên sự chú ý của Vô Niệm.

Ngược lại, 4 hộ vệ cùng Lạc Tuyết Y mới là người kinh ngạc vô ngần.

-Vị công tử này, Quân Vô Thượng mà ngươi nói, phải chẳng là... Dạ Vương?

Một Siêu Thoát Cảnh tò mò lên tiếng.

-Hẳn không có người thứ hai ở Dạ Vương Thành dám xưng là Quân Vô Thượng đâu nhỉ?

Lâm Việt cười nhạt.

Người kia giật mình, Quân Vô Thượng là ai, mọi người đều biết rõ ràng, nhất là ở Dạ Vương Thành.

Hiệu là Dạ Vương, có thể dám xưng là Vương ở Bắc Tinh Vực không đáng sợ, đáng sợ là không ai phản đối hắn xưng như vậy.

Bởi vì kẻ phản đối... chết sạch rồi.

Dĩ nhiên không cần phải nói lý do chết đâu nhỉ?

Đại nhân vật như vậy, những hộ vệ như hắn có cố gắng bao lâu cũng khó mà chạm tới.

Nhưng mà, người như vậy, lại có thể tự mình tới thăm một thiếu niên bình thường không có gì lạ, ngoài việc có diện mạo khá dễ nhìn?

-Công tử, ngày mai chúng ta có thể đến hay không?

Tần Vô Niệm nghe lời ấy, lập tức trả lời:

-Việc này, mai ta một mình đến là được rồi.

Hắn không muốn bị người khác làm phiền trong lúc đàm đạo về Trận Pháp.

Vào lúc quan trọng, ngay cả Quân Vô Thượng cũng không được.

Lâm Việt cũng không để ý đến người khác, đám người đi theo cũng thôi không lên tiếng nữa.

Lạc Tuyết Y ngồi lại bên cạnh Lâm Việt, ôm lấy San nhi bế nàng đặt lên đùi mình, San nhi hiếu kỳ hỏi:

-Đại ca ca, sắp có đồ chơi thú vị xuất hiện đúng không?

Lâm Việt lắc đầu:

-Đồ chơi thú vị... trong vũ trụ này đã ít đi nhiều rồi.

Lời này vừa dứt, những người khác chỉ cho rằng đấy là lời nói đùa, nhưng Tần Vô Niệm lại khẽ giật mình.

Bởi vì hắn cũng có suy nghĩ giống thế.

"Quả nhiên ta không nhìn sai, Lâm huynh cũng đang đi tìm việc thú vị, người này, kết giao là đúng rồi."

(Dịch: nó viết là "hữu thú sự", chả biết ghi thế nào nên viết theo nghĩa đen "việc thú vị" luôn...)

Ở giữa hội trường, cũng là trung tâm năm tầng trận pháp, là sàn đấu giá lơ lửng trên không trung, ở phía trên cùng hội trường, là một con rồng nhìn hướng xuống phía dưới, vừa đúng đối diện với sàn đấu giá.

Đầu rồng nhìn không khác gì vật chết, nhưng mà nếu cẩn thận cảm nhận, sẽ mơ hồ nghe thấy được tiếng tim đập phát ra từ đó, tóm lại cho ta cảm giác con rồng này bất kỳ lúc nào cũng có thể sống dậy vậy.

Đúng lúc này, không gian ngay phía trên đầu rồng bỗng rạn nứt, toàn bộ tiếng huyên náo trong hội trường lập tức yên tĩnh lại, bởi vì hội đấu giá... bắt đầu rồi!

Dạ Minh Nguyệt vận một bộ y phục ôm sát người, hiển lộ rõ dáng người hoàn mỹ của nàng qua đôi chân ngọc ngà lấp ló cùng với bờ eo thon gọn mê người...

Lâm Việt suýt thì bật cười, đây là bộ quần áo thứ ba của cô nàng hôm nay rồi a?

Những tiểu thư của các đại tông môn thường xuyên quan tâm vẻ ngoài của bản thân, chậc, 3 bộ một ngày... cũng không thể gọi là nhiều.

Lúc Dạ Minh Nguyệt bay xuống sàn đấu giá, mọi người mới thấy rõ dáng vẻ của nàng, chẳng riêng gì Lăng Phong, mà cả mấy trăm đệ tử tinh anh đến từ khắp các tông môn của Bắc Tinh Vực cũng trợn tròn hết cả mắt lên, trong đầu là một vài hình ảnh không thích hợp với trẻ con.

-Chậc chậc, quá đẹp rồi, dáng người hoàn hảo, còn có bờ eo với đôi chân kia...

-Đừng nghĩ nhiều, ngay cả Lăng Phong cũng chưa chiếm được, chúng ta chỉ là những tiểu môn phái... Cả đời đều khó có khả năng với tới nàng.

-Ai nha, biết sao được, Dạ Minh Nguyệt có cự tuyệt tất cả nam nhân của Bắc Tinh Vực cũng khó ai bắt bẻ được, ai bảo nàng xinh đẹp như vậy, lại còn con gái duy nhất của Quân Thành chủ đây.

-Đâu chỉ là xinh đẹp và gia thế khủng, thực lực của nàng cũng không thể coi thường, nàng sắp chạm tới Siêu Thoát Cảnh rồi, Lăng Phong còn yếu hơn nàng mấy phần, có lẽ đây cũng là lý do nàng không thích hắn chăng?

-Cũng có lẽ, có nữ nhân nào sẽ cam lòng gả cho một nam nhân yếu hơn mình chứ, cường giả vi tôn, theo ta chắc cũng chỉ có Bích Lạc Thượng Thanh Cung Vô Niệm công tử là xứng đôi với nàng thôi.

Phía dưới, Lăng Phong nhìn không chớp mắt về phía Dạ Minh Nguyệt, trong mắt hiện rõ vẻ thèm khát.

Nhưng Dạ Minh Nguyệt không có nhìn Lăng Phong, nếu không độ thiện cảm với hắn chắc sẽ lại giảm thêm một phần lớn.

Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, trước tiên là chắp tay bái quyền bốn phía theo đúng lễ nghi, kế đến mới từ từ cất tiếng:

-Phụ vương bế quan chưa kết thúc, thực sự khó khăn không thể tự mình chủ trì hội đấu giá lần này, thân là Đại tiểu thư Dạ Vương Thành, nhất định phải đứng ra thay cha tổ chức, còn xin các vị nể tình, đừng để Minh Nguyệt phải trắng tay quay về.

Vừa dứt lời, phía dưới vang vọng lại tiếng vỗ tay rầm rầm.

-Dạ tiểu thư yên tâm, hôm nay toàn bộ tài sản ta đều khuân tới, đảm bảo hài lòng.

Hừ, chỉ có chút tài sản ấy thì là cái thá gì, làm sao có thể so được với ta.

-...

Nghe thấy từng tiếng huyên náo phía dưới đài, Lăng Phong tức giận, gằn giọng nói với hộ vệ đằng sau:

-Tra cho ta lai lịch của mấy tên nói năng láo xược kia, nếu được, giết luôn đi.

Hai người đứng sau hơi nhíu mày, trong lòng thầm chửi bậy mấy câu, con mẹ nó, hôm nay làm xấu mặt Lăng Thiên Điện chưa đủ hay sao, tại sao một thế lực lớn như vậy lại có thể chọn Thiếu điện chủ chỉ toàn biết kiếm chuyện này vậy, đã thế lại còn chỉ vì một nữ nhân chưa từng để ý đến bản thân.

"Người này, ắt chẳng thể làm nên nghiệp lớn." Trong lòng hai người không hẹn mà cũng nảy lên một suy nghĩ.

Lăng Phong nào biết được suy nghĩ của chính người mình như nào, hạ nhục Lâm Việt không thành, hắn không xả cơn giận này thì sống còn khó chịu hơn là chết.

Hà Đạo ngồi gần thấy vậy cười mỉa:

-Lăng thiếu à, ta khuyên ngươi đừng có phí thời gian, ta thấy là Dạ Minh Nguyệt 8 phần là khinh thường ngươi đấy.

-Đừng lắm mồm, đừng nói như thể nàng thích ngươi vậy.

Lăng Phong tức giận quay phắt lại.

Hà Đạo biết được chuyện của nàng là điểm yếu của Lăng Phong, tiếp tục khích tướng:

-Ngươi chưa biết tin sao? Hôm nay Dạ Minh Nguyệt tự thân tới phòng của thiếu niên vừa nãy ở Nghinh Khách Điện, chắc hẳn là do 2 vạn Tiềm Lực Trị ban sáng.

Lăng Phong lạnh lùng:

-Cái này không cần ngươi phải chõ mồm vào.

Làm sao mà hắn không biết việc này.

Cái chính là Dạ Minh Nguyệt chưa từng chủ động tới tìm nam nhân, dĩ nhiên là cha nàng thì không tính.

Đây là lần đầu tiên nàng làm vậy, việc này trở thành cái gai trong lòng Lăng Phong, cơn ghen bùng lên mặc dù hai người chả là cái quái gì của nhau cả, nhưng hắn đã coi Lâm Việt trở thành người nhất định phải chết!