Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm

Chương 32: Vào thành




Dịch giả: HCTver2.

"Hả? Cảm ơn? Ngươi vừa mới nói rồi mà?" Lâm Việt đang ngắm nhìn Dạ Vương Thành từ trên cao, thuận miệng đáp lại, khung cảnh bên dưới hùng vĩ đẹp mắt, dù hắn đã thấy nhiều lần cũng chưa biết chán.

Nữ tử giật mình, còn tưởng hắn đang phật ý, lại bắt đầu lo sợ vô cớ, cũng không phải do nàng nhát gan, mà là cách Lâm Việt xuất thủ quá tàn khốc, hoàn toàn không coi mạng người ra gì, hơn nữa, hắn cũng là người mạnh nhất nàng từng thấy.

Ngàn vạn lần không nghĩ ra, chỉ là ở lúc ngàn cân treo sợi tóc mà nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng, lại bắt trúng được "cọng cỏ" lợi hại đến mức này.

"Là ta sai, xin ngài thứ lỗi." Nàng cúi người trước hắn, xin lỗi.

"Nhìn ta đáng sợ đến mức vậy sao?" Hắn nâng người thiếu phụ dậy, cười hỏi.

Nàng dĩ nhiên sẽ không dám nói đúng thế, chỉ có thể lắc đầu quầy quậy, "Không, không."

Lâm Việt buông nữ tử ra, mặc dù người này không được hắn tìm hiểu kĩ càng trong lúc bị kẹt, nhưng mà vài lần gặp gỡ là phải có.

"Lạc tiểu thư phải không? Tên ngươi là gì nhỉ?" Vuốt vuốt cằm, lục lại trong trí nhớ những điều liên quan.

Nàng không ngờ hắn lại biết mình, nhưng vẫn lập tức trả lời: "Công tử, ta kêu Lạc Tuyết Y."

"Hừm, đây là phi hạm của Phi Vân thương hội nhỉ?" Cái này hắn cũng không nhớ rõ, chỉ là tên cướp vừa nãy có quát tháo mấy câu, trong đó có cái tên này.

Tuyết Y lại gật đầu: "Phải, người vừa mới hành hung chúng ta, là phó hội trưởng."

Hả?

Thật là phó hội trưởng?

Thôi xong, chẳng phải vừa mới hô cướp sao? Giờ lại thành phó hội trưởng là thế nào?

Mà thôi, mà thôi, dù sao người cũng đã chết rồi, nên để họ an nghỉ.

Nhưng dù thế, hắn vẫn hỏi nàng một câu: "Ta giết nhầm rồi sao?"

Lạc Tuyết Y lập tức lắc đầu: "Công tử không làm sai, lão ta đúng là đạo tặc trà trộn từ lâu vào trong Phi Vân thương hội, hôm nay mới lộ mặt định đuổi ta cùng số thuyền viên già kia đi, còn may được ngài cứu giúp, nếu không..."

Nàng cúi đầu không nói tiếp nữa.

Lâm Việt mỉm cười, "Nếu không đêm nay ngươi sẽ cùng hắn sao?"

Gương mặt xinh đẹp kia ửng đỏ một hồi, xấu hổ gật đầu một cái.

"Vậy ta giúp các ngươi việc lớn như vậy, ngươi định trả ơn thế nào?" Hắn cười cười, trêu chọc nàng một câu.

Lạc Tuyết Y sợ hãi, "Công tử tha mạng, công tử tha mạng."

Có vẻ nàng đã bị dọa sợ rồi, nhưng thân là hội trưởng đương nhiệm, nàng mới phải đến gặp Lâm Việt.

Nếu chỉ là như mấy người tầm thường kia, nhìn như đều đang ai làm việc nấy, thực ra lại đang quan sát rõ ràng nhất cử nhất động của hắn.

"Được rồi, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, muốn giết các ngươi thì có lẽ hiện tại trên thuyền cũng chỉ còn mình ta." Lâm Việt quay về bộ dáng lạnh lùng vốn có.

Nàng biết hắn nói thật, dù sao vừa nãy cũng đã chứng kiến năng lực của hắn rồi, còn chưa có quên nhanh như vậy đâu.

Bây giờ hắn mới có dịp quan sát kỹ nàng, làn da trắng nõn, tuổi chừng 20, nhưng trông lại trưởng thành hơn cả Dương Tình.

"Ngươi đã kết hôn rồi à?" Lâm Việt tò mò hỏi.

Lạc Tuyết Y gật đầu, "Đúng vậy, nhưng mà ngay trong đêm động phòng, trượng phu ta liền chết."

Hắn không nhịn được mà cười thành tiếng, "Ngươi lại lợi hại như vậy sao?"

Gương mặt vốn đã dịu đi lại đỏ ửng lên lần nữa, nàng lắc đầu, "Không, không, ngài hiểu lầm, ngay trước đó hắn bị giặc cướp tấn công, tuy đã giết được bọn đó, nhưng cái giá là đồng quy vu tận."

Nàng căm tức nói thêm một câu, "Không ngờ đám đó lại còn gài người vào trong hội, còn là phó hội trưởng nữa!"

Lâm Việt biết, trong vũ trụ không giống như ở trên các lục địa cùng hành tinh, không phải mọi người đều dưới trướng tông môn cai quản, mà có vô số kể các tán tu.

Họ thành lập các thương hội, làm công việc giao dịch buôn bán bằng Diệu Thù cũng các thế lực khác để sắm sửa tài nguyên tu luyện cho mình.

Nhưng không phải ai cũng lương thiện được như vậy, có một số không muốn làm mà có ăn, liền tụ họp thành cướp vũ trụ, chuyên đi đánh cướp thuyền buôn của các thương hội, có thể nhanh chóng kiếm được lượng lớn Diệu Thù cùng thiên tài địa bảo.

Lạc Tuyết Y biết mình có chút thất thố, xin lỗi: "Ta đã nói nhiều rồi."

(Thất thố: mấy kiểm soát khi nói chuyện cùng người khác.)

Lâm Việt không để tâm lắm: "Không sao, ta cũng không có quá khắt khe như mấy người nghĩ đâu, bình tĩnh chút coi."

Nàng gật đầu, chuyển chủ đề, "Công tử định đến hội đấu giá ở Dạ Vương Thành đúng không?"

"Đúng thế."

Hẳn là mai sẽ bắt đầu rồi, hiện nay đột nhiên xuất hiện mấy vị khách lạ tới thành như hắn cũng không phải ít ỏi.

"Dạ Vương Thành lần này tổ chức đấu giá hội là mức trăm năm một lần, chỉ có mười bảo vật, một cái đều có thể coi là chí bảo của Bắc Tinh Vực này." Ánh mắt Lạc Tuyết Y có chút ao ước.

"Chí bảo sao? Cũng chưa đến mức đó, nhưng mà đúng là có một đồ vật khá thú vị." Lâm Việt vuốt cằm, trầm ngâm nói.

Hắn không nói láo, những món quý hiếm của Bắc Tinh Vực đều cất ở Đạo Hà, còn ở bên ngoài sao? Dĩ nhiên là ở trong bảo khố của Tam Hoàng a.

Chỉ có quả trứng kia, cũng chẳng hiểu kiểu gì lại bị lọt ra ngoài, rơi vào tay Dạ Vương Thành.

Cơ hội tốt như này cũng không nhiều, lần này bỏ mất chắc là sẽ không còn nữa, đây cũng là lý do hắn tới đây.

"Còn các ngươi? Ta thấy có vẻ không phải tới tham gia đấu giá hội nha?"

Lạc Tuyết Y gật đầu, "Công tử quả có mắt tinh tường, lần này chúng ta tới đây là đưa một người đến, chứ đấu giá hội là nơi các nhân vật lớn so tài phú, chúng ta còn chưa đạt đến mức ấy."

Nhưng ánh mắt của nàng lại trung thực hơn rất nhiều, Lâm Việt cười: "Ngươi muốn đi không?"

Nàng sững người, nói ra sự thật: "Muốn, ai mà chả muốn đến nơi như thế một lần, nhưng cấp bậc hạ lưu như ta là không đến được chỗ đó."

Nàng nhìn mười mấy người đang bận bịu làm việc đằng sau.

Những người này tu vi cực kém cỏi, hành động chậm chạp, không chút sức mạnh, "Đây là những người thế hệ trước của Phi Vân thương hội, bây giờ họ đã già, ta phải chăm sóc cho bọn họ."

Lâm Việt biết mỗi người đều có số phận riêng, cũng không có nhiều lời nữa.

Một cô bé chạy đến bên hắn.

"Đại ca ca, ngươi trông thật đẹp trai a." Nàng trông qua chừng khoảng 6, 7 tuổi, tuy đứng ngay cạnh cũng chỉ mới ngang hông hắn thôi, ôm lấy chân hắn, lắc lắc, "Đại ca ca, chơi với San nhi đi."

Lạc Tuyết Y sợ Lâm Việt không vui, lập tức lên tiếng, "San nhi à, đại ca ca bận bịu nhiều việc, không chơi cùng con được đâu."

Lại quay sang hắn, nàng giới thiệu sơ một chút, "Công tử thứ lỗi, nàng gọi là San nhi, là người mà ta vừa nói phải đưa nàng tới đây đấy."

"Không sao cả."

Trong con mắt lóe lên một tia sáng mà khó ai có thể trông thấy, hắn cúi người, đối mắt cùng cô bé, "Muốn ta chơi cùng bé sao, nhìn vào mắt ta trước đi."

Nàng vui mừng gật đầu làm theo, chỉ một thoáng sau, Lâm Việt đứng lên, mỉm cười: "Hay, không ngờ lại gặp được ở chỗ này."

"Được, đại ca ca đi chơi với ngươi."

Mấy canh giờ sau, phi hạm của Phi Vân thương hội đã tới cổng Dạ Vương Thành, cổng thành có hai cái, một to một nhỏ gần nhau.

"Công tử, thuyền của chúng ta chỉ có thể đi qua cửa thành nhỏ mà thôi." Lạc Tuyết Y có chút khó xử nói.

"Không sao, mấy thứ nhỏ nhặt này ta không quan tâm đâu."

Lâm Việt nhún vai đáp, quả thật hắn chẳng để ý lắm.

Hai cửa thành, cửa lớn trăm trượng, là dựng từ hai cây cột đá nguyên si không đẽo gọt cao trăm trượng hai bên mà thành, cửa nhở chỉ chừng 30 trượng, những thế lực nhỏ và trung ở Bắc Tinh Vực, chỉ có thể vào thành ở đây.

Hắn nhớ hình như ở cái cửa lớn có thể kiểm tra tiềm lực của bản thân.

Điểm đạt đến hơn 5000, mới chỉ có mấy người.

Hiển nhiên sẽ còn nhiều hơn, không ít cao thủ, cường giả còn không tới đây kiểm tra đâu.

Phi Vân thương hạm từ từ tiến vào trong cửa thành nhỏ hơn, đột nhiên, một âm thanh xé gió vọng lại, mọi người đồng loạt quay sang nhìn, là một cái phi hạm còn to hơn cả thuyền của bọn hắn chục lần, đang từ trên bầu trời hạ cánh.

Trên đó, một thiếu niên mặc áo gấm, bộ dáng giàu sang không tầm thường đứng ở mũi tàu, theo sau là ba lão già, chỉ nhìn qua khí tức mạnh mẽ kia cũng đủ biết có tu vi không hề thấp.