Dịch giả: HCTver2.
Lâm Việt cười cười, nói lảng qua việc khác, "Cầm Tông chủ, lấy được chìa khóa và quả trứng kia ta liền quay về, lúc đó các người đều phải có tiến bộ a."
Cần Cơ muốn gặng hỏi tiếp xem có phải hắn đi gặp người yêu cũ hay sao, nhưng đang định mở miệng, một cỗ Dương Cương chi lực cực kỳ nồng đậm từ trên người Lâm Việt đã bắn về phía nàng.
Vội vàng nhắm mắt từ từ luyện hóa, muốn hỏi mà không mở miệng được, bức bối vô cùng.
Một hồi lâu sau sắc mặt nàng mới trở lại bình thường, lại nghe âm thanh của Lâm Việt.
"Ta cần một phi hạm và 1 ức Diệu Thù."
"Được, sáng mai có thể chuẩn bị xong rồi." Cầm Cơ sợ hắn lại bất ngờ phóng Dương Khí lần nữa, không còn dám hỏi thêm.
Lâm Việt nhìn nàng, nghiền ngẫm, "Ngươi thật là ngày càng hiểu chuyện."
Sững người, suy nghĩ hàm ý trong câu nói của hắn, nàng trừng mắt, "Hừ, tuổi còn nhỏ mà định đi lừa gạt phụ nữ rồi hả?"
Hắn chỉ cười cười, bất chợt, một bóng người vụt một cái hiện ra làm Cầm Cơ giật mình, Thần Niệm bạo phát đánh về hướng đó, nhưng lại phát hiện ra công kích linh hồn hoàn toàn không có tác dụng.
Nàng quả quyết quay người kéo Lâm Việt trốn vào trong hồ, lại chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn, "Ha ha ha, khôi lỗi, ngươi dọa nàng sợ rồi kìa."
Bóng người lộ rõ, là một "Lâm Việt" khác, lơ lửng giữa không trung, quỳ một chân, "Chủ nhân, ta xin chịu phạt."
Hắn không nghe, chỉ hỏi, "Luyện Khí Tông sao rồi?"
Khôi lỗi sắc mặt lạnh lùng, trong giọng nói không hề có chút tình cảm nào, "Chết hết rồi."
Nói xong, tay phải giơ lên.
Lộc cộc!
Một cái đầu người rơi xuống, lăn lông lốc đến trước mặt Lâm Việt, không sai lệch một li.
Là đầu của Tiêu Dao Tôn, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, bên trong đồng tử đã mờ đục, có thể loáng thoáng nhận ra sự không cam lòng, cố nhiên là hắn không ngờ được hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời.
"Lúc ngươi đến, ở đó ra sao?"
Khôi lỗi đáp: "Đã chết hơn một nửa, ta đợi chúng tự giết lẫn nhau, mới ra tay."
"Rất tốt." Lâm Việt hài lòng gật đầu.
Ai da, xem ra đồ bản Thánh Tử làm ra cũng rất thông minh đấy chứ, quả nhiên 10 vạn năm học tập là không uổng công mà.
Cạch cạch cạch cạch!
Liền đó, mấy trăm cái Trữ Vật Giới Chỉ rơi xuống nền đất, đến khi đã chất thành một đống nhỏ mới thôi, đủ mọi loại màu sắc, kích cỡ, hình dáng.
A, tuyệt vời, vậy mà còn biết thu chiến lợi phẩm?
Cái khôi lỗi này còn xài hay hơn cả Huyền U nha, ít ra không có cảm tình là sẽ không có chuyện chiếm của riêng, he he.
Đem khôi lỗi thu vào nhẫn trữ vật của mình, lúc này hắn mới nhìn sang Cầm Cơ từ nãy đến giờ đang đỏ mặt vì xấu hổ.
"Ha ha, không ngờ đường đường là Tông chủ của chúng ta cũng sẽ có lúc như này."
"Ngươi...!"
Nàng không biết trả lời sao cho được, chỉ có thể trừng mắt lại với hắn.
Lâm Việt chỉ chỉ đống nhẫn đằng xa, "Rồi rồi, không trêu ngươi nữa, nhìn xem kia là cái gì?"
Cầm Cơ nhìn sang, nét kinh ngạc lộ rõ trên gương mặt, mấy trăm cái Trữ Vật Giới Chỉ, nghĩ đến số tài sản bên trong làm nàng cảm giác như đang trong giấc mơ.
Dùng Thần Niệm kiểm tra một hồi, khá đơn giản bởi vì những chủ nhân của chúng đã sớm đi đời nhà ma rồi, "Không chênh lệch lắm thì chỗ này cũng tầm 1 ức Diệu Thù rồi, hừ, một tông môn dưới trướng lại có tài sản nhiều thế này."
"Dù sao cũng vẫn về tay chúng ta đó thôi? Xem ra chuyến đi lần này cũng không phải quá lo về vấn đề tiền bạc nhỉ?" Lâm Việt cười cười.
Nàng quay sang phía hắn, phát hiện ra cái đầu lâu ở cạnh đó, lập tức, trong nét kinh ngạc vốn có lại xen thêm sự sợ hãi, "Ngươi thật giết Tiêu Dao Tôn?"
Hắn tinh ý quan sát nàng, "Ngươi sợ à?"
Cầm Cơ gật đầu, với tư cách Tông chủ, nàng thật sự không muốn gây chiến với Xích Tiêu Các ở thời điểm hiện tại.
Nhưng Lâm Việt chỉ cười, cái cười đầy tự tin, "Yên tâm, Tiêu Môn chủ điên loạn giết chóc ở Luyện Khí Tông, Cầm Tông chủ không còn cách nào bị buộc tiêu diệt kẻ địch, cũng không thể trách ai được nha."
Nói xong, lại nhìn chằm chằm nàng, "Nhớ lấy, thế cục Hồng Mông lục địa hiện tại, nhún nhường chỉ có thể ăn quả đắng thôi, lúc cần thiết, phải cứng rắn mà đối chọi, dù kẻ địch có mạnh cỡ nào."
Cầm Cơ gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Một canh giờ sau, trạng thái Chiến Thể của Lâm Việt đã khôi phục hoàn tất, đã ổn định lại Phổ Độ Cảnh.
Mở bảng hệ thống ra xem thực lực hiện tại của mình.
"Chiến Thể: Nhất Chuyển Phổ Độ Cảnh."
"Diệu Khí: Nhất Nhiên Chuyển Luân Cảnh."
"Thần Niệm: Bách Niên Linh Cảnh."
"So sánh tổng chiến lực: Cửu Nhiên Chuyển Luân Cảnh Diệu Khí đơn nguyên tu."
(Đơn nguyên tu: chỉ tu 1 đường, ở đây là chỉ tu Diệu Khí.)
Quay về Đệ Thập Nhị Cung, mọi người đã sớm say giấc nồng, nhưng mà khi về phòng mình, hắn lại được một phen bất ngờ lớn.
Dương Tình đã nằm sẵn trên giường.
Quần áo chỉnh tề, nhắm nghiền hai mắt, có vẻ đã ngủ, dù vậy nàng vẫn để sáng phòng.
Lâm Việt mỉm cười, thổi tắt đèn đi, nằm bên cạnh người con gái ấy, ngón tay nhẹ nhàng miết qua gương mặt tuyệt mỹ kia.
Da thịt mềm mịn như tuyết, cảm giác vô cùng thích thú, so với Kiếm Si Nhi mới hơn mười mấy tuổi cũng không kém hơn.
Bất chợt, trong một thoáng, hắn thấy làn mi Dương Tình khẽ run một cái, liền hiểu, "Giả bộ ngủ thì có thể không xấu hổ nữa à?"
Nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, nhưng nhịp thở có chút hơi dồn dập kia đã phản bội lại nàng, nhưng hắn cũng thôi không trêu chọc nữa, bởi vì cũng mệt rồi, liền nhắm mắt lại, nắm lấy tay mỹ nữ, chìm trong mộng đẹp.
Mặt trời lại mọc, nắng sớm chiếu vào trong phòng, Lâm Việt tỉnh dậy, mở mắt nhưng đã không thấy người đâu.
Ừm, hẳn là bị Kiếm Si Nhi bất chợt ghé thăm lần trước làm cho sợ rồi.
Vậy mà đêm qua không cần nhắc cũng đến đây...
Lâm Việt cười nhạt, mở cửa, liền nhận được lời Cầm Cơ nhắn đi tới Tông Chủ Điện, mọi thứ đã xong xuôi.
"Ngươi thật sự không dẫn người theo à?" Nàng nhìn hắn đến một mình, tò mò hỏi lại.
Hắn chỉ nhún vai, 3 Cung chủ với Kiếm Si Nhi đều có nhiệm vụ tu luyện, không nên gián đoạn, chỉ cười, "Vậy thì ngươi đi cùng, được không?"
Nàng lắc đầu, "Không phải ta không muốn đi, mà là chức vị của ta không cho phép, ta còn cần phải ở đây chuẩn bị cho Hồng Mông Đấu Chiến."
Lâm Việt biết Cầm Cơ là muốn bản thân phải đột phá, "Ừm, cũng được, mong sau khi quay về sẽ thấy ngươi là Siêu Thoát Cảnh."
Nàng chỉ gật đầu, nhận lấy lời chúc của hắn.
"Ai da, xem ra cũng đã đến lúc rồi."
Cầm lấy một Trữ Vật Giới Chỉ mà Cầm Cơ giao cho hắn, bên trong là 1 ức Diệu Thù, chép miệng bước đi.
Bên ngoài Tông Chủ Điện, đã có một phi hạm màu đen cực lớn, cao ba trượng, rộng năm trượng, đang lơ lửng trên không.
Chiến thuyền này có thể di chuyển trong vũ trụ, nhiên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi tới Dạ Vương Thành lần này.
Cạnh đó là đám người Long Lân, sau khi nghe được Tông chủ thông báo là Tiểu Thánh Tử sẽ rời tông một thời gian ngắn, chẳng hiểu sao trong lòng hai người Dương Tình và Kiếm Si Nhi lại có chút không nỡ rời.
"Thánh Tử hiểu biết rất sâu rộng về võ đạo, không còn ngài ấy ở đây, chúng ta..."
Dương Tình thì không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ hậm hực nói, "Đừng lo, hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi nhiệm vụ cho chúng ta rồi."
Liễu Vô Ngân khó hiểu, "Hả? Hôm qua chúng ta tập muộn đến như vậy, bây giờ mới là sáng sơm, hắn lúc nào sắp xếp cho chúng ta nhiệm vụ thế?"
Dương Tình giật mình, biết đã lỡ lời, đành nói lấp vào: "Ngươi không cần biết, vừa nãy hắn có nói vậy với ta đấy."
Nói xong, nàng có chút giận dỗi nhìn về phía Lâm Việt, trong ánh mắt có một vài nét kì lạ.
Tam Trưởng lão trông thấy, như vỡ lẽ cái gì đó, lại như không chắc chắn lắm, chỉ có thể lúng túng đổi chủ đề, hô lên: "Thánh Tử, thuận buồm xuôi gió."
Hắn cố nhiên là không nghe thấy cuộc nói chuyện kia, mà có nghe cũng chẳng sao, chỉ chắp tay lại, "Sau khi về, nếu Liễu Trưởng lão còn bị ta đoạt lại thương, có lẽ Phượng Minh Thương sẽ đổi chủ đấy."
Liễu Vô Ngân nghe vậy, giật mình, "Ấy chết, Thánh Tử không nên a, đây là muốn ta chết đó!"
Hắn chỉ cười cười, cũng thôi không trêu chọc người khác nữa, phi hạm đã bắt đầu di chuyển, chợt, hắn liếc nhìn qua Thánh Nữ Cung, chạm tới ánh mắt của Tần Y Y đang chăm chú nhìn hắn.
Sở dĩ nàng không có tới tận nơi đây, bởi vì mệnh lệnh của Thất Nghiệp Quỷ Hoàng, 108 Tiểu Thánh Nữ Bắc Tinh Vực không thể tự ý ra ngoài, tránh tiếp xúc với nam nhân.
Vì vậy, tuy địa vị cao quý, nhưng cuộc sống chân chính của họ lại là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng son, dù lồng có đẹp đi nữa thì tự do cũng là một cái giá phải trả quá lớn.
Dần dần, các nàng thấy mình sống cũng như chết, nhưng không thể làm gì khác, chỉ có thể chờ đợi số phận.
Nhưng với Tần Y Y, Lâm Việt xuất hiện làm cho nàng cảm nhận được mình lại sống.
Chỉ là, càng thế nàng lại càng không dám đi gặp hắn quá nhiều, bởi vì nhỡ bị người của Quỷ Hoàng phát hiện ra, không chỉ có nàng, mà cả Lâm Việt và Vong Tiên Tông sẽ gặp nạn lớn khó mà thoát được.
Đương nhiên là hắn hiểu rõ cái này nên cũng không có giận nàng, mỉm cười hướng Tần Y Y gật đầu ra hiệu một cái.
Một thứ mới xuất hiện trong hắn, theo như người ta nói, hình như thứ này gọi là trách nhiệm.
Hắn sẽ không dừng lại vì bất kỳ người con gái nào, có lẽ vậy, nhưng nếu như có ai dám hi sinh tất thảy mọi thứ vì hắn, Lâm Việt cũng sẽ không để nàng phải đau khổ.
"Đạo Hà, Đạo Hà, đồ trong đó ta nhất định phải lấy bằng được, nếu không phải tốn chừng trăm nắm mới có thể đánh lại Tam Hoàng."
Tự lẩm bẩm một mình, hắn hướng mắt nhìn lên tinh không vô tận.
Phi hạm phá không bay lên, dần dần biến mất trên bầu trời bao la, một nỗi buồn vô cớ xuất hiện trong đám người, Long Lân từ nãy đến giờ chỉ im lặng, buột miệng nói một câu, "Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu vạn lý trực thượng thiên.”
(Thơ nên để nguyên, nghĩa dịch là một ngày nào đó đại bằng cất cánh theo cơn gió nổi lên, liền sẽ bay cao vạn dặm trên trời, tóm lại đại ý là để chỉ thiên tài ấy mà.)
Vác Long Lân đao trên vai, hắn quay người, rời đi, "Đừng để Tiểu Thánh Tử bỏ chúng ta lại quá xa."