Ta Bị Ép Buộc

Chương 26: Chương 26




Edit: meoluoihamngu
Kể từ sau hôm chủ nhật biết được Viên Diệc Thần mắc chứng nhân cách phân liệt, cô và lớp trưởng chung sống không có chút nào áp lực. Lớp trưởng quả nhiên vẫn là lớp trưởng, nhiệt tình giúp đỡ người khác, mọi thứ ở trường học đều không phải là ngụy trang. Về phần vị Thần thiếu gì đó, coi như anh ta là người khác đi.
Bởi vì buổi tối phải làm việc ở LOST, ban ngày đi học cô ngủ gà ngủ gật, mà không khéo là, có mấy môn cô học cùng lớp trưởng, lại càng không đúng dịp chính là, cô ngủ gật bị cậu ta thấy được… Vì vậy cô đành phải lấy cớ giải thích tại sao cô lại không có tinh thần như vậy. Có lúc cô nói thức đêm làm bài, có lúc nói tối hôm qua mất ngủ, bây giờ không tìm được lý do gì, cô trực tiếp nói là giáo sư dạy chán quá --- Giáo sư em có lỗi với ngài!
Thứ năm, cô và Tào Tử Minh cùng ăn cơm với mẹ Tào. Lần này, cô giả vờ làm bạn tốt của Tào Tử Minh bồi mẹ Tào, khi ăn cơm xong cô không giống như mấy lần trước ở cửa chào tạm biệt Tào Tử Minh, mà mời anh vào nhà mình.
Bởi vì không thể nói với tiểu La là cô và Tào Tử Minh làm giao dịch, mà mẹ Tào ăn cơm cũng sớm, cô đến nhà bà tiểu La còn chưa quay về, cho nên cô cũng không có nói với cậu chuyện này --- nói cách khác, thứ năm này cô ăn cơm tối hai lần…
Lúc này, tiểu La đã về nhà, đang ở trong bếp vội vàng nấu cơm, vốn đang cao hứng nghe được tiếng mở cửa sau đó nhìn thấy Tào Tử Minh phía sau cô, trong nháy mắt xụ mặt.
Cô mất tự nhiên khụ một tiếng, nói với tiểu La: “Anh ấy sẽ lập tức đi ngay, em không cần làm thêm phần anh ấy đâu.”
Cô tin tưởng Tào Tử Minh không muốn ăn hai lần cơm tối đâu, ở chỗ mẹ Tào, anh đã ăn hai bát cơm đầy rồi.
Sắc mặt tiểu La lúc này mới dễ nhìn hơn một chút, buồn bực nói: “Chị hai, em đi nấu cơm.” Quay về phòng bếp, tiếng leng keng thùng thùng vang lên.
Cô hơi lúng túng cười với Tào Tử Minh, bảo anh ngồi xuống ghế salon, cô rót chén nước nóng cho anh --- trong nhà không có lá trà, so với uống Sprite, chắc anh thích uống nước sôi hơn…
“Phạm tiểu thư ăn chưa no sao?” Tào Tử Minh nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn phòng bếp.
“Đương nhiên không phải!” Cô vội vàng chối bỏ, cô cũng không phải là cái thùng cơm thần kì gì đó, “Dì làm món ăn rất ngon, tôi ăn rất thoải mái.” Bởi vì như vậy, thứ năm đối với cô mà nói rất gian nan. Quả thật là no chết cô mất.
“Vậy là sao?”
“… Tiểu La không biết.” Nhiều chuyện cô không để cho tiểu La và Hiểu Nhã biết, trong đó quan trọng nhất, chính là bây giờ cô ch.iếm lấy th.ân th.ể chị gái của bọn họ.
“Thì ra là vậy.” Cũng may Tào Tử Minh còn lịch sự tôn trọng người khác, cũng không có hỏi nhiều, “Vậy Phạm tiểu thư có chuyện gì thế?”

Anh vừa hỏi, cô mới nhớ đến mục đích thật sự cô tìm anh, vội vàng lấy từ trong túi xách ra tờ biên lai mượn tiền đã ghi xong, để trên bàn trà đầy về phía Tào Tử Minh.
Tào Tử Minh liếc mắt nhìn tờ giấy kia, nhưng không có động tác gì nữa, chỉ nhìn cô thản nhiên hỏi: “Phạm tiểu thư đây là ý gì?”
Cô hít sâu một hơi, lấy dũng khí nhìn vào mắt Tào Tử Minh, nghiêm túc nói: “Đầu tiên tôi muốn cảm ơn ngài đã giúp tôi trả tiền còn nợ Vạn Tử Thiên Hồng, nhưng nhiều tiền như vậy tôi không thể lấy không, cho nên tờ biên lai mượn tiền xin ngài hãy cầm lấy, trong thời gian ngắn nhất tôi sẽ mang tiền trả lại cho ngài.”
“Cô nên biết, chút tiền này tôi không thiếu.” Tào Tử Minh vẫn không nhúc nhích như cũ, đôi mắt thẫm của anh không nhìn ra được tâm tình, nhìn thật lâu lại giống như có thể mang linh hồn con người cũng hút vào, “Hơn nữa, tôi phải nên cảm ơn Phạm tiểu thư đã làm bạn với mẹ tôi.”
“Làm bạn tiền ngài đã trả, chúng ta không quen biết, số tiền kia tôi nhất định phải trả ngài.” Cô kiên trì nói.
Im lặng nhìn cô một lát, Tào Tử Minh thở dài một hơi.
“Nếu Phạm tiểu thư kiên trì…” Anh vừa nói, vừa lấy biên lai mượn tiền cho vào túi.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Giống như còn có việc, Tào Tử Minh ở không lâu, cất xong biên lai mượn tiền lập tức rời đi.
Trên mặt cô còn phải biểu hiện đồ ăn rất ngon ăn hết đồ ăn tiểu La nấu vào bụng, ăn xong đã là sáu giờ rưỡi. Thấy sắp bị muộn rồi, cô chỉ nói với tiểu La khi nào cô quay về cô sẽ tắm, nhanh chóng thay quần áo, đeo trang sức thanh nhã, chạy xuống lầu đến LOST. Cũng may là chú tài xế thần dũng (dũng mãnh như thần), lúc lòng cô đang như lửa đốt, chính là sáu giờ năm mươi bảy phút --- nguy hiểm thật!
Cuộc sống của cô rất có quỹ đạo, cô thường xuyên nghĩ đến tiền mặt trong ví và tiền trong thẻ càng ngày càng nhiều hơn.
Sau đó, thứ bảy lại đến.
Biết được cô muốn đến buổi khiêu vũ ở trường, quay về nhà Hiểu Nhã rất hưng phấn, hỏi cô bạn nhảy là ai, cô bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói thật. Hiểu Nhã không biết lớp trưởng là ai, giống như hơi thất vọng, trong nháy mắt lại hứng thú bừng bừng hỏi tính cách lớp trưởng thế nào --- cô sắp hỏng mất!
“Hiểu Nhã, em suy nghĩ nhiều rồi. Chị và lớp trưởng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.” Khi Hiểu Nhã hỏi cô và lớp trưởng lần đầu kiss là lúc nào, cô rốt cuộc không nhịn được nói.

“Chị ba, sao chị có thể hỏi chị hai loại vấn đề này chứ?” Tiểu La vẫn im lặng lên tiếng bênh vực.
“Người lớn nói chuyện trẻ con không nên chen miệng vào.” Hiểu Nhã làm dáng vẻ “Chị là người lớn em là trẻ con” bất mãn nói với tiểu La, mới quay đầu lại nhìn cô, nháy mắt vô tội nói, “Em cũng không có nói hai người không phải là bạn bè bình thường nha.”
…Em hỏi kiss còn không phải là ý đó sao!
Thấy tiểu La bị Hiểu Nhã nói xong sắc mặt đỏ lên, cô dĩ nhiên là đứng về phía tiểu La, nghiêm mặt nói với Hiểu Nhã: “Em cũng chưa đủ mười tám tuổi, cũng chỉ là trẻ con.”
Lời này vừa nói ra, tiểu La cười, Hiểu Nhã mất hứng.
Lúc này cô đã trang điềm xong, dọn dẹp xong mọi thứ, cô đứng dậy cầm túi tiền, “Trẻ con ở nhà làm bài tập, chị là người lớn đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống về đêm đây.”
“Chị, đùa vui lắm đấy!” Hiểu Nhã mất hứng cũng nhanh mà đi cũng nhanh, cười hì hì nói với cô.
Mà tiểu La dịu dàng ít nói hơn nhiều, “Chị hai, chú ý an toàn.”
Vũ hội bắt đầu lúc bảy giờ tối, bây giờ là sáu giờ mười, cô ngồi xe buýt đến trường học, thời gian vẫn còn dư.
Vậy mà, khi xuống lầu, một bóng dáng quen thuộc làm cô sợ hết hồn.
“Lớp trưởng? Sao cậu lại ở đây?” Không phải nói là đến vũ hội mới gặp sao? Hơn nữa rốt cuộc cậu ta đến đây lúc nào, sao không gọi điện thoại nói một tiếng chứ?
Viên Diệc Thần ngại ngùng cười, mới lên tiếng: “Tớ muốn làm cậu vui mừng.”
…Rõ ràng là sợ hãi có được không?
Cô đang định bất đắc dĩ kêu cậu ta đi cùng, chợt nhìn thấy cái gì đó.

“…Là xe của cậu sao?” Cô chỉ về chiếc xe đạp phía sau cậu ta, trong lòng kêu gào: Nói mau không phải đâu!
“Đúng vậy!” Viên Diệc Thần gật đầu một cái, vui vẻ mang xe đến, “Trường học cách nơi này không xa, chỉ cần nửa giờ là có thể đến, tớ muốn đưa cậu đi.”
Nhìn đôi mắt lấp lánh của Viên Diệc Thần, cô chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
…Cô có thể nói thật ra thì khi còn bé cô ngồi phía sau xe đạp bị ngã nên măc chứng sợ hãi được không? Đối mặt với ánh mắt mong đợi của Viên Diệc Thần, người nào có thể từ chối được chứ? Dù sao thì cô cũng không thể.
Không ngờ là, kỹ thuật lái xe của Viên Diệc Thần rất tốt, ngồi phía sau cậu ta một chút cũng không cảm thấy lắc lư, ngồi rất là vững chắc. Vừa mới đầu, cô cầm lấy đệm xe để giữ vững thăng bằng, nhưng rất nhanh, tay của cô cảm thấy đau nhức. Mà đúng lúc này, giọng nói của Viên Diệc Thần theo gió truyền đến: “Hiểu Lâm, nắm quần áo của tớ đi, như vậy ổn hơn.”
“Được…” Cô đáp rất nhẹ, cũng không biết cậu ta có nghe thấy không. Cô nhớ cô rất ít khi rơi nước mắt, nhưng những lời này của Viên Diệc Thần làm cô cảm động.
Bởi vì không phải là vũ hội chính thức, cô mặc váy hoa rất là thục nữ, khoác áo choàng cùng màu, mà Viên Diệc Thần mặc áo sơ mi trắng và quần đậm màu. Cô kéo vạt áo của cậu ta, cố gắng không động vào phần lưng.
Thật là kì lạ, rõ ràng vật liệu may mặc lạnh như băng, nhưng cô lại cảm nhận được ấm áp.
Lúc này là buổi tối, nhưng bởi vì thành phố H phồn hoa, vô số ánh đèn chiếu trên bầu trời giống như ban ngày, những ngôi sao lóe sáng không nhìn thấy được. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, cố gắng muốn tìm một ngôi sao, nhưng cuối cùng lại không tìm được.
Bỗng dưng, xe giống như đâm phải cái gì đó, lung lay dữ dội. Cô suýt chút nữa bị rơi, hoảng hốt ôm lấy thắt lưng Viên Diệc Thần, thật vất vả mới giữ vững.
Xe đạp đi hình chữ S mới đứng vững, không đợi cô lấy lại tinh thần, Viên Diệc Thần lo lắng hỏi: “Hiểu Lâm, cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, cậu đi tiếp đi.” Cô vừa trả lời, vừa thu hồi tay. Vậy mà, một bàn tay ấm áp đè lại cánh tay của cô, Viên Diệc Thần ngượng ngùng nói: “Thế này, ôm thế này an toàn hơn.”
Cô có thể tưởng tượng ra được Viên Diệc Thần đỏ mặt, rõ ràng tay cậu sức lực không lớn, nhưng cô không có cách nào rút về.
“… Được.”
Khi hai người đến hội trường, vũ hội đã sắp bắt đầu.
Đạp xe hơn nửa giờ, Viên Diệc Thần thở gấp, nhưng cô đề nghị muốn để cho cậu nghỉ ngơi một chút nhưng bị cậu từ chối, “Tớ không mệt, vũ hội sắp bắt đầu rồi, tớ muốn mời cậu nhảy điệu thứ nhất.”

Bởi vì là vũ hội của khoa, trừ một số ít người biết được tin tức tham gia náo nhiệt thì toàn là bạn học, trong hội trường đều có người quen biết. Dĩ nhiên, đối với cô mà nói, ngoài Viên Diệc Thần ra, những người khác đều là người xa lạ. Nhưng Viên Diệc Thần nhân duyên giống như rất tốt, khi hai người tiến vào hội trường, có không ít người đến chào hỏi.
“Lớp trưởng, mang bạn gái đến đây chơi sao?...A, bạn gái lớp trưởng nhìn rất quen nha…Đây không phải là bạn học cùng chúng ta Phạm Hiểu Lâm sao?”
“Chúng tôi không phải là bạn bè trai gái, cậu hiểu lầm…”
Trên cơ bản, bạn học cùng lớp đến chào hỏi đều mang vẻ mặt nghi ngờ, cho dù cô không nhận ra, nhưng không thể làm gì khác hơn là giải thích cho từng người một hiểu. Dĩ nhiên, cô có thể thấy được, cô giải thích đều phí công.
--- Vì vậy sau Tào Tử Minh, cô lại có thêm “Đối tượng”.
Cho dù cô không tình nguyện, nhưng khi vũ hội chính thức bắt đầu, cô bị không khí sôi động cuốn hút, hòa nhập vào không khí sôi động.
Mở màn theo lệ thường là điệu Waltz ấm áp, vũ khúc là bài (Xích đạo và Bắc Cực) cô rất thích hát bài này. Một người khiêu vũ tốt, có thể chỉ cần hiểu ám hiệu của bạn nhảy hướng dẫn là có thể hoàn thành bài nhảy. Trước đây học trưởng từng dạy cô khiêu vũ căn bản nên cô biết một chút.
Không thể không nói, Viên Diệc Thần nhảy rất tốt, thậm chí còn nhảy tốt hơn học trưởng đã dạy cô một chút. Bởi vì lâu lắm rồi cô không nhảy Waltz, cho nên lúc mới đầu có hơi cứng ngắc, nhưng dưới sự dẫn dắt của Viên Diệc Thần, cô bắt đầu nhớ lại những gì đã từng học, dần dần tùy theo âm nhạc di chuyển. Cô giống như quay về khi đó, cô cảm nhận được niềm vui khi khiêu vũ, là cô lúc đấy.
Bài nhảy kết thúc, cô vẫn còn muốn nhảy tiếp, bài hát thứ hai vừa bắt đầu cô lại lôi kéo Viên Diệc Thần.
“Chúng ta nhảy tiếp, được không?” Mắt cô long lanh nhìn cậu.
“Được, Hiểu Lâm muốn nhảy bao lâu tớ sẽ nhảy với cậu.” Viên Diệc Thần vui vẻ, giống như rất vui mừng.
Nhưng tiếc là chưa đến điệu nhảy thứ ba, đối với cô có chút khó khăn, cô giẫm vào chân Viên Diệc Thần, hơn nữa nhảy hai bài đã khiến hai người mệt mỏi, cho nên đi ra khỏi sàn nhảy, uống nước trong hội trường, ăn ít điểm tâm.
Từ từ khôi phục thể lực, khi xong điệu nhảy thứ ba, lại xuất hiện bài nhảy nhẹ nhàng, cô nhìn Viên Diệc Thần, nháy mắt cười nói: “Chúng ta tiếp tục không?”
“Đây là vinh hạnh của tôi, công chúa điện hạ.” Viên Diệc Thần không biết đã tháo xuống mắt kính lúc nào, nháy mắt cười nhìn cô, cô khiếp sợ đờ đẫn. Cậu ta nhếch khóe miệng, độ cong vừa phải đem sức quyến rũ của cậu ta hoàn toàn thể hiện ra ngoài.
---A, gặp quỷ!
Không! Thần thiếu so với quỷ còn đáng sợ hơn!