Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 8




Nam Cung Nguyệt Ly trông thấy đại ca ca thì hai mắt tỏa sáng, lập tức chạy tới ôm hắn một cái.

"Đại ca ca, huynh có nhớ Ly nhi không, Ly nhi rất nhớ rất nhớ đại ca ca nha."

Bắc Mạc Khanh nhìn tiểu nha đầu đang ôm mình, sờ sờ mái tóc mềm mại như nhung của nàng "Tiểu nha đầu, muội là nhớ ta hay nhớ thịt nướng?"

Nam Cung Nguyệt Ly bị nói như vậy có chút ngượng ngùng, thật sự thì nàng nhớ thịt thịt nhiều hơn một chút, nhưng nàng cũng rất nhớ đại ca ca.

"Sao lại thế được, dĩ nhiên muội nhớ đại ca ca nhiều hơn thịt thịt." Nam Cung Nguyệt Ly lòng hơi chột dạ không dám nhìn thẳng đại ca ca.

Bắc Mạc Khanh nhìn vẻ mặt của nàng liền biết được đáp án, Bắc Mạc Khanh vừa bực mình vừa buồn cười, ta vậy mà không quý bằng một miếng thịt, ai.

Nam Cung Linh có chút ghen tị, người đầu tiên nữ nhi bảo bối ôm không phải là phụ hoàng mình, quả nhiên tình yêu không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi chỉ chuyển từ người này sang người khác.

"Được rồi, người đã đến đông đủ, vậy chúng ta cùng nhau dùng bữa đi."

"Đến, hoàng hậu, nhi tử, ngồi xuống nào." Nam Cung Linh ôm hoàng hậu như đang khoe mẽ.

Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy Quốc vương Nam Cung thật là trẻ con, lại còn khoe mẽ, chờ ta có vợ, ta cho huynh ăn (cơm chó) đến bể bụng.

Sau khi đồ ăn được dâng lên đầy đủ, Nam Cung Linh mời mọi người dùng bữa, Nam Cung Nguyệt Ly ưu tiên gắp cho Bắc Mạc Khanh một miếng thịt "Đại ca ca ăn đi."

Nam Cung Linh đột nhiên cảm thấy đồ ăn trên đũa không còn ngon.

Bắc Mạc Khanh nhìn thân ảnh thê lương đìu hiu của Ám đứng ngoài đình: "Nam Cung Quốc … huynh, không biết ta có thể mời một người nữa cùng dùng bữa không?"

Nam Cung Linh có chút ngoài ý muốn, sau khi nhìn về phía Ám liền hiểu rõ, thấy Bắc Mạc Khanh đối Ám tốt như vậy, hắn cũng yên tâm.

"Đương nhiên có thể."

Bắc Mạc Khanh đứng dậy bước tới bên cạnh Ám "Đi qua đó cùng ăn đi, không được phép cự tuyệt, đây là mệnh lệnh."

Ám vốn dĩ muốn từ chối, nhưng đến câu cuối cùng lại không có biện pháp cự tuyệt, đành phải theo công tử đi qua. Công tử, người thật tốt, ta nhất định phải bảo vệ công tử thật tốt, không để người nhận bất cứ thương tổn gì, còn Bệ Hạ …

Ám bị Bắc Mạc Khanh lôi kéo ngồi xuống, hoàng hậu nhìn thấy hóa ra là Ám, cười trêu ghẹo nói: "Ám a, ăn đi, đừng khách khí, đều là người một nhà không cần phải xấu hổ." Hoàng hậu còn chưa dứt lời, lỗ tai Ám đã đỏ thấu.

Bắc Mạc Khanh định tháo mặt nạ xuống, Nam Cung Linh vội vàng ngăn cản "Đừng đừng, dung nhan của đệ yêu nghiệt như vậy, vẫn nên che lại đi, nếu không ta phải làm sao?"

Bắc Mạc Khanh có chút xấu hổ, có cần thiết như vậy không? Ta chẳng phải chỉ lớn lên đẹp trai một chút thôi sao? Chảng lẽ lại sợ hãi ta đem hồn của vợ huynh câu sao?

(Nam Cung Linh: Ta chính là sợ đệ đem vợ ta câu đi, nữ nhi yêu quý của ta đã bị đệ câu đi rồi, vợ nhất định phải giữ chặt.)

Điều này khiến cho Bạch Ngữ Họa trong lòng tò mò, nhưng cũng không đặt trong lòng.

"Được, ta không cởi."

Ăn không nói, sau khi mọi người dùng bữa xong, Nam Cung Linh giới thiệu người nhà cho Bắc Mạc Khanh.

Nam Cung Linh nắm tay Bạch Ngữ Họa ra: "Bắc Mạc huynh, đây là hoàng hậu của ta Bạch Ngữ Họa."

Bắc Mạc Khanh hành lễ nói: "Nam Cung Hoàng hậu."

Bạch Ngữ Họa mỉm cười nói: "Gọi tẩu tử là được rồi."

Bắc Mạc Khanh gật đầu nhẹ, Nam Cung Linh tiếp tục giới thiệu: "Nữ nhi của ta, Nam Cung Nguyệt Ly."

"Mấy tên tiểu tử thúi kia từ trái qua phải lần lượt là Nam Cung Hạo Nhiên, Nam Cung Hạo Vũ, Nam Cung Hạo Trấn, Nam Cung Thần Ngọc, Nam Cung Thần Hi "

"Được rồi, mấy tên tiểu tử thúi các con đi đi, tu luyện cho tốt."

Các hoàng tử lập tức u oán nhìn về phía phụ hoàng "Vâng, phụ hoàng, Nhi thần cáo lui."

Sau khi nhóm hoàng tử rời đi, Nam Cung Linh nói Bạch Ngữ Họa dẫn Ly nhi về trước "Hoàng hậu, nàng dẫn Ly nhi về trước đi, ta ở lại cùng Bắc Mạc huynh tâm sự."

"Tốt, vậy hai người trò chuyện vui vẻ."

"Đại ca ca muội đi trước, một lát nhớ đến chỗ Ly nhi nha, cha nhớ chiếu cố đại ca ca cho tốt nha."

Nam Cung Linh lập tức đen mặt, khuê nữ bảo bối không yêu hắn, trong lòng ta khổ, nhưng ta không nói.

Ám lui xuống, biến mất.

"Không biết Quốc vương Nam Cung có chuyện gì cần thương lượng?"

Nam Cung Linh luôn cảm thấy mình với Bắc Mạc Khanh rất quen thuộc, nhưng trong trí nhớ của hắn lại không có gì cả "Bắc Mạc huynh, trước đó chúng ta đã từng gặp qua chưa?"

Bắc Mạc Khanh có chút ngoài ý muốn, Nam Cung Linh tại sao lại hỏi như vậy "Chưa từng, ta vừa tới nơi này không bao lâu, lần đầu tiên chúng ta gặp chính là ở rừng rậm ma thú, không biết Quốc vương Nam Cung tại sao lại như vậy?"

"Gọi Nam Cung huynh."

"Ách, Nam Cung huynh."

"Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy đệ rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết, nhưng trong đầu lại không có bất kỳ ký ức nào liên quan đến đệ."

Bắc Mạc Khanh nghe xong lời này dừng lại một chút, chẳng lẽ … "Thực không dám giấu giếm, Nam Cung huynh rất giống với một người ta?"

"Ồ? Đệ nói một chút xem "

"Huynh ấy tên là Nam Thanh Minh, là...  ca ca của ta, năm đó bởi vì cứu ta đã chết rồi." Bắc Mạc Khanh thấp giọng nói.

Nam Cung Linh lẩm bẩm: "Nam Thanh Minh sao?"

"Huynh ấy rất giống huynh, thế nhưng ta không bao giờ còn được gặp lại huynh ấy." Nói xong, Bắc Mạc Khanh liền chìm vào hồi ức, đau khổ nhắm mắt lại.

Nam Cung Linh nhìn dáng vẻ này của hắn, trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại không biết khó chịu vì cái gì.

"Vậy sau này huynh sẽ là ca ca của đệ, thế nào? Không phải đệ nói huynh cùng hắn rất giống nhau sao?"

Nam Cung Linh mỉm cười "Sao lại ghét bỏ được? Có một đệ đệ đẹp trai như vậy huynh cao hứng còn không kịp đây."

Bắc Mạc Khanh hai mắt đỏ lên, bởi vì hắn rất quen thuộc với câu nói này, Nam Thanh Minh cũng đã từng nói.

"Huynh ấy cũng từng nói như vậy."

"Thật sao? Xem ra chúng ta thực sự rất giống nhau, thế nào? Về sau huynh chiếu cố đệ."

Bắc Mạc Khanh nước mắt dâng tràn trong hốc mắt, thanh âm hơi run "Được."

Nam Cung Linh vui vẻ cười ha ha "Tốt, ta là Linh Vương đỉnh phong và Võ Vương đỉnh phong, về sau đại ca sẽ bảo hộ đệ."

Bắc Mạc Khanh điều chỉnh tâm trạng "Được, chẳng qua tiểu đệ đã đạt Linh Hoàng cảnh a, đại ca cố lên." Tốt hơn hết vẫn không nên đả kích huynh ấy, lời nói dối thiện ý vẫn rất cần thiết.

Nam Cung Linh lập tức cảm thấy nhân sinh tràn ngập u ám, nhất là câu  "Tiểu đệ đã Linh Hoàng cảnh nha …" kia, Để vương Nam Cung Linh bị đả kích.

Bắc Mạc Khanh thấy biểu tình Nam Cung Linh cảm thấy mình báo vẫn hơi cao "Đại ca đừng nản lòng, mặc dù tu vi mạnh, nhưng thân thể đệ không tốt, nếu như thật sự đánh nhau đệ chưa chắc là đối thủ của huynh đâu."

Nam Cung Linh vẻ mặt u oán, đệ lừa gạt ai đây, đệ cho rằng Linh Hoàng là cái gì, cho dù thân thể đệ không tốt, huynh chắc chắn vẫn không phải là đối thủ của đệ, hai cảnh giới này căn bản không phải cùng một khái niệm.

Nam Cung Linh đổi chủ đề hỏi: "Tiểu đệ, nếu không huynh ban cho đệ một vương hiệu để chơi?"

Bắc Mạc Khanh mơ hồ "Vương gì ạ? Là sao ạ?"

"Khụ khụ, hoàng huynh phong cho đệ làm nhiếp chính vương, đệ thấy sao?"

Bắc Mạc Khanh minh bạch (hiểu rõ) "Không cần, hiện tại đã tốt lắm rồi."

Nam Cung Linh có chút thương tâm, tiểu đệ không thích lễ vật của ta, ủy khuất.

Bắc Mạc Khanh nhìn vẻ mặt ủy khuaart Nam Cung Linh có chút cạn lời "Được được, đệ đáp ứng."

Nam Cung Linh trong lòng xấu xa cười hắc hắc, thành công rồi, ha ha ha ha, không hổ là ta, tiểu đệ a, đệ vẫn còn non lắm.