“Oa, đây là Tiểu Bao Tử mà mẫu hậu nói sao?” Nam Cung Nguyệt Ly nhìn Vọng Trần đang ngồi trên đùi Bắc Mạc Khanh cả kinh thốt lên.
“Đại tỷ tỷ hảo.” Vọng Trần biết tỷ tỷ này là đại tỷ tỷ của mình, mấy hôm trước cha có nhắc.
Nam Cung Nguyệt Ly thấy Vọng Trần thật đáng yêu, ôm lấy tiểu gia hỏa từ trên người Bắc Mạc Khanh xuống, Bắc Mạc Khanh cũng không ngăn cản.
“Tiểu Bao Tử, đi, tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi.” Nam Cung Nguyệt Ly dẫn Vọng Trần chạy phía trước, Bắc Mạc Khanh ra hiệu cho Ám Ảnh đi theo sau.
“Vương Gia, ngài không đuổi theo sao?” Kỳ Vãn Quân khó hiểu nhìn Bắc Mạc Khanh, hôm qua nghe Hoàng Thượng nói Vương Gia có hài tử, còn rất sủng ái, mỗi ngày đều ôm lấy.
Sao lại không giống? Người đều đã bị kéo đi, hơn nữa ở đây rất nguy hiểm.
Nam Cung Linh ngủ trong thư phòng một tháng, tự nhiên cũng đoán được tại sao lại phải ngủ trong thư phòng, y cảm thấy phái Bắc Mạc Khanh tiễn Nam Cung Nguyệt Ly là đúng rồi, không còn một chút áy náy nào như lúc đầu.
Cả hai người đều đi rồi, lão bà là của một mình ta, tối nay dỗ nàng xong có lẽ ta liền có thể về phòng ngủ luôn rồi.
Hắc hắc hắc...
***
“Không cần, có Ám Ảnh đi theo rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ không có chuyện gì.” Từ khi Trần Nhị sinh ra tới bây giờ, ngoại trừ Vương phủ và Hoàng cung, thì cũng chưa tới những nơi khác, để bé đùa nghịch một phen cũng tốt.
“Ha ha, tiểu Bao Tử, ngươi nhìn con gấu lớn kia, lát nữa tỷ tỷ cho ngươi ăn thịt nướng được không?” Một con gấu lớn đang bới tổ ong, kết quả lại bị Nam Cung Nguyệt Ly thấy, một con gấu lớn như vậy, cũng đủ ăn rồi.
“Tốt ~ Tỷ tỷ cố lên.” Thịt thịt à, ăn ngon.
Ám Ảnh nhìn cảnh tượng bên dưới, không hổ danh là tiểu thiếu gia, yêu thịt chẳng kém gì Vương Gia.
Gấu lớn bị ong đốt nặng nề, Nam Cung Nguyệt Ly từ phía sau tấn công, nhanh chóng giải quyết, Nam Cung Nguyệt Ly định săn thêm vài thứ khác.
Một con chim chú ý tới Bắc Mạc Vong Trần phía dưới, khí tức này... Đồng tử con chim co rút lại, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ xấu xa.
Nơi này chỉ có một nha đầu mới đạt đến cảnh giới Linh giả, nếu ta có thể đem con Phượng Hoàng non kia ăn vào, huyết mạch của ta sẽ tăng lên gấp bội... Ha ha ha ha ha.
Khi đại điểu đến bên dưới, Ám Ảnh thấy có ma thú liền cảnh giác tùy thời ra tay.
Đại điểu dùng thú ngữ câu thông với Bắc Mạc Vong Trần.
"Vị thiếu gia này, những nhân loại này có ý đồ xấu, không bằng thiếu gia đi cùng ta? Cùng là Thú tộc, dễ dàng giúp đỡ nhau."
Bắc Mạc Vong Trần một cái "…" làm đại điểu xấu hổ không thôi, may mà đám nhân loại kia nghe không hiểu, chẳng qua con Thần thú non này thật khó đối phó, dù sao cũng là huyết mạch áp chế.
Chỉ có thể lừa gạt trước rồi tính.
"..."
Hai thú trao đổi một lúc, kết quả Vong Trần bị gã quấy nhiễu đến không kiên nhẫn, vậy mà nói cha cùng tỷ tỷ bé là người xấu, quả thực muốn chết.
Bóng đen giải quyết xong đại điểu, lo lắng nhìn Bắc Mạc Vọng Trần, "Tiểu thiếu gia, ngài không sao chứ?"
"Ta không sao, chỉ là một con đại diểu, còn chưa có thể làm tổn thương ta, Ám Ảnh ngươi không sao chứ? Ta thấy ngươi vừa rồi bị đại điểu đánh trúng."
"Thuộc hạ không có việc gì, tiểu thiếu gia yên tâm."
Một con chim, một con gấu, chắc đủ rồi, Nam Cung Nguyệt Ly thu những thứ này vào nhẫn không gian, mặt đất đột nhiên rung chuyển, đoán chừng đã có chuyện xảy ra.
Ám Ảnh bảo hộ Nam Cung Nguyệt Ly và Vọng Trần phía sau, một đám người chạy về phía này, vô cùng chật vật, bọn hắn thấy bên này có người liền dự định dẫn dã thú đến đây, sau đó trốn khỏi.
Quả nhiên dã thú dừng lại, Ám Ảnh nhìn chúng, có một con rất mạnh, "Tiểu thiếu gia, Công Chúa Điện Hạ, hãy rời đi trước, con ma thú kia rất mạnh, thuộc hạ cản không được bao lâu."
Con ma thú đó sợ đã đến cấp bậc Thánh Linh, cho dù không đạt tới cũng không yếu, tại sao nó lại xuất hiện ở Trọng Lê Đại Lục, chẳng lẽ quy tắc mặc kệ sao?
Bắc Mạc Khanh cũng phát giác được khí tức, là ma thú đỉnh phong sao? Bắc Mạc Khanh nhìn thấy đám người kia, sau khi trừ khử bọn họ, liền hạ lệnh: "Chờ ở chỗ này, ta đi một lát sẽ trở lại."
Con ma thú kia vừa mới đột phá, nhưng lại bị đám người đó quấy rầy, kết quả bị tẩu hỏa nhập ma, thần chí không rõ.
Ám Ảnh bị thương, Bắc Mạc Vong Trần vừa định ra tay, liền có thể cảm nhận được ma thú này rất thống khổ, ma thú này hình như là Quang Minh điểu.
Bọn hắn trời sinh có tính cách ôn hòa, không thích chiến tranh, tuy loài chim tượng trưng cho hòa bình – Quang Minh điểu không mạnh bằng tộc Trọng Minh, nhưng họ vẫn rất có uy lực.
Bắc Mạc Khanh chạy đến, đem tiểu gia hỏa cùng tiểu nha đầu bảo hộ phía sau, Quang Minh điểu đánh tới tới, Bắc Mạc Khanh một kiếm làm trọng thương nó.
Những ma thú còn lại thấy Quang Minh điểu cường đại bị thương nặng, chạy trốn tứ phía, chỉ chốc lát sau liền không thấy bóng dáng.
Quang Minh điểu kêu thảm thiết, Bắc Mạc Khanh vừa định kết thúc thì bị Vọng Trần ngăn lại, "Cha, chờ một chút."
"Hả? Trần Nhi sao vậy?"
"Cha, hắn hẳn là tẩu hỏa nhập ma, Quang Minh nhất tộc vốn thưa thớt, ta muốn giúp hắn."
"Ngươi nói làm thế nào, cha tới giúp hắn, ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này đi."
"Được rồi, cha..." Vọng Trần nói xong, Bắc Mạc Khanh cười khổ, Quang hệ thì hắn có, nhưng Niết Bàn hỏa hắn lại không có.
Trên thực tế, chỉ cần Niết Bàn hỏa liền tốt, nhưng tình trạng của hắn đang rất nguy hiểm, có linh lực hệ quang trợ giúp, hắn có thể giảm bớt nguy cơ.
“Vậy ta chỉ có thể phiền Trần Nhi giúp hắn, cha sẽ dùng linh lực quang hệ bảo vệ cho hắn.” Bắc Mạc Khanh nói xong linh lực quang hệ trong tay tản mát ra hướng Quang Minh điểu.
Vô số điểm linh lực phân tán xung quanh Quang Minh điểu, Hỏa Diễm của Bắc Mạc Vong Trần xuất hiện xung quanh hắn.
Quang Minh điểu chậm rãi khôi phục ý thức, Kỳ Vãn Quân thấy Nhiếp Chính Vương cùng những người khác đã lâu không trở lại, liền tìm kiếm khắp nơi, thấy dao động linh lực nơi đó có chút mạnh, liền đi qua kiểm tra.
“Vương Gia, đã chuyện gì xảy ra?” Kỳ Vãn Quân nhìn đại điểu đang được bao phủ bởi ánh sáng và Hỏa Diễm.
"Không sao, sắc trời cũng đã muộn rồi, vừa vặn ở đây có một con gấu và một đại điểu, giao cho các ngươi xử lý."
“Ta tới ta tới, thịt ta nướng Hoàng thúc còn chưa nếm qua bao giờ đâu.” Nam Cung Nguyệt Ly trực tiếp chạy đi nướng hai đầu ma thú kia “Cái kia, Kỳ Tướng Quân, có thể phiền ngươi xử lý chúng trước không?"
“A, Công Chúa Điện Hạ, việc này thần sẽ xử lý.” Kỳ Vãn Quân lột da hai con thú, lộ ra thịt mềm bên trong…
Bắc Mạc Khanh nhìn đại điểu này, ước chừng mấy ngày nữa hẳn không thể Niết Bàn trọng sinh, xem ra, Trần Nhi có vẻ rất quan tâm đại điểu này.
Quang Minh nhất tộc từng là hảo hữu của thượng cổ Phượng Hoàng nhất tộc, đại chiến năm đó, Quang Minh nhất tộc cũng góp không ít sức, chết trận vô số, cho nên Quang Minh nhất tộc mới trở nên thưa thớt.
Quang Minh nhất tộc cũng mai danh ẩn tích sau cuộc chiến đó, không còn xuất hiện trước người phàm nữa, có người nói rằng Quang Minh điểu đã tuyệt chủng rồi, không ngờ lại gặp ở đây. (Quang Minh điểu ở trên hoàn toàn là bịa đặt của tác giả.)