Thực tế nhân vật ảo rát ít, một số được biên tập bởi hệ thống, và một số trước đó là thật. Chỉ có năm nhân vật ảo trong thế giới hệ thống, một trong số đó là thật, mà nhân vật ảo đó dường như đã biến mất, bên này không có tin tức của hắn. thông tin. Bắc Mạc Khanh chính là nhân vật ảo bí ẩn đó.
Nó đã tồn tại trước khi Trục Trần kế vị hệ thống chủ, hơn nữa nhân vật ảo của Bắc Mạc Khanh khác với những nhân vật ảo khác.
Nhân vật ảo do hệ thống biên tập chỉ bị ràng buộc khi chạm vào, Bắc Mạc Khanh là tự mình tìm tới cửa, mấy năm trước hắn tự đi bố cục hết thảy, ngay cả hệ thống chủ cũng không hiểu nổi.
Họ giống như cùng một người, nhưng lại không phải một người...
“Trục Trần, ngươi đang nghĩ gì vậy?” Hi Triệt gọi y mấy lần đều không đáp lại, không biết y đang nghĩ gì mà mê mẩn như vậy.
"A, không có việc gì, ta chỉ cảm thấy Bắc Mạc Khanh hình như không đơn giản như vậy. Sau khi hợp nhất với nhân vật ảo đó, tuổi của hắn cũng biến mất. Nếu là cái khác biến hóa ta sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng tuổi tác... "
Có vẻ ta nên đi tra tư liệu, xem liệu có thể tìm thấy tình huống tương tựs này không.
“Đoàn Bảo, ta đi tra tư liệu, có thể mất nhiều thời gian, có chuyện gì ngươi dùng cái này để liên hệ với ta.” Hắn lấy ra một thứ như quang châu (viên ngọc ánh sáng), bay thẳng vào đầu Hi Triệt.
“Oa, thứ gì vậy, quá tuyệt vời, nó có quá trời chức năng luôn.” Hi Triệt nhìn những dòng chữ xuất hiện sau khi quang châu đi vào tâm trí hắn rồi nói.
"Cái này ban đầu là chuẩn bị cho ngươi. Mỗi đời hệ thống chủ và thê tử đều sẽ có nó, nhưng cái này đã được hệ thống chủ trước đó cải tiến cho hợp lý hơn, nên nó mới tới tay ta cách đây không lâu thôi." Kỳ thực là do y quên mất, nhưng nói ra chắc chắn không có kết quả tốt.
“Tốt tốt, ngươi nhanh đi đi.” Nghe Trục Trần nói sẽ rời đi một khoảng thời gian, Hi Triệt vui vẻ không chịu được, cái tên đại phôi đản này cuối cùng cũng rời đi.
Ngày hôm sau, Đế Thần Uyên đến Vô Song Lâu tìm Bắc Mạc Khanh, kết người đã rời đi, Đế Thần Uyên xám xịt trở về.
Bắc Mặc nhìn theo bóng dáng Đế Thần Uyên rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn, người này xảy ra chuyện gì vậy?
Đế Vân Mục nhìn Đế Thần Uyên mặt ủ mày chau ngồi đó, đây là làm sao vậy, tỏ tình thất bại rồi? Hay là còn chưa thấy người đã bị đuổi đánh rồi?
Ai, thích ai không thích lại thích người của Vô Song Lâu, lại còn là chủ nhân, thật sự là tự chuốc khổ.
"Chủ thượng, ngài làm sao vậy?"
"Người đi, không thấy."
“Vậy thì đuổi theo đi.” Chủ thượng ơi, sao người lại ngốc như vậy, không có cách nào cứu được.
Đúng vậy, đuổi theo, người bây giờ chắc là ở Trọng Lê Đại Lục, chỉ là hình như không có cách nào đi, không lâu nữa cảnh giới bí cảnh sẽ mở ra, thời gian cũng sẽ bị kéo dài.
Xem ra chỉ có thể sau khi ra khỏi bí cảnh mới đi tìm hắn, hi vọng người sẽ không nhanh chân đi đâu mất.
Quên đi, đi tìm hắn trước, vẫn luôn cảm thấy không yên lòng.
"Vân Mục, ngươi cùng ta đi một chuyến đến Trọng Lê Đại Lục."
Đi Trọng Lê Đại Lục làm gì? Thật kỳ quái, không lẽ chủ nhân của Vô Song Lâu ở Trọng Lê Đại Lục sao? "Vâng, có cần chuẩn bị gì không?"
"Chuẩn bị cái gì?"
"Chủ thượng không phải theo đuổi người ta sao?"
"Ừ, chuẩn bị cái gì?"
Đế Vân Mục thấy Đế Thần Uyên giống như một tảng đá lớn, đập cũng không nát.
"Chủ thượng trước tiên có thể tặng một chiếc nhẫn hay thứ gì đó làm lễ vật, miễn cho người khác nhanh chân đến trước."
Đế Thần Uyên gật đầu, dẫn theo mấy người rời đi, Đế Vân Mục lắc đầu, lập tức đi theo.
***
Trọng Lê Đại Lục, phủ Nhiếp Chính Vương
Một tiểu Bao Tử mập mạp khoảng chừng năm tuổi nhìn Bắc Mặc Khanh, "Tiểu thúc, sao con cảm giác ngài không giống trước đây?"
“Bởi vì ta không phải thúc thúc của ngươi.” Bắc Mạc Khanh ăn ngay nói thật, lừa gạt tiểu hài tử, cảm giác quá tội lỗi, ta không làm được.
Tiểu Bao Tử ủy khuất nhìn Bắc Mạc Khanh, hai mắt đẫm lệ, "Tiểu thúc không muốn con sao?"
"Ách... Ta không có, ta thật sự không phải là thúc thúc của ngươi, nếu như ngươi muốn là tiểu thúc, ta giúp ngươi tìm." phải làm sao đây, tiểu gia hỏa này sắp khóc rồi, tìm người ở đâu giờ? Vừa mới nói lừa trẻ con là tội lỗi, giờ đã gạt bé con rồi.
"Tìm được sao?"
Tiểu Bao Tử cúi đầu, kỳ thật bé biết tiểu thúc của mình đã trọng thương hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ, nhưng bé không thể tiếp nhận hiện thực. Người nhà đều chết cả rồi, tiểu thúc giờ sống chết không rõ, bé không chấp nhận, cho nên mới
"Cái này..." Bắc Mạc Khanh không đảm bảo có thể tìm được, ngay cả hệ thống cũng không biết, thì làm sao hắn tìm được, nhưng tiểu gia hỏa này thật quá đáng thương, nhỏ như vậy đã mất đi người nhà.
Người nhà... nghĩ đến từ này Bắc Mạc Khanh cười khổ một cái.
“Con không có nhà nữa, thúc có thể nhận con không?” Tiểu Bao Tử cẩn thận từng li từng tí nhìn Bắc Mạc Khanh, sợ rằng người duy nhất bé biết cũng sẽ rời xa bé.
Bắc Mạc Khanh nhìn thấy bản thân từ Tiểu Bao Tử, năm đó lúc hắn bị đưa vào bệnh viện cũng nhìn cha mẹ như vậy, sợ rằng bọn họ không muốn hắn nữa...
Bắc Mạc Khanh ôm Tiểu Bao Tử lên, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên."
Tiểu Bao Tử cọ xát trong ngực Bắc Mạc Khanh, thật tốt, bé lại có gia đình, cha mẹ, con nhớ cha mẹ nhiều lắm...
Nước mắt tràn ra thấm ướt y phục của Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh xoa xoa đầu Tiểu Bao Tử "Con có tên saokhông
Tiểu Bao Tử suy nghĩ một hồi, hình như bé chưa từng nghe cha mẹ nhắc đến tên mình, liền lắc đầu.
"Vậy thì con về sau theo họ ta đi, gọi là Bắc Mạc Vong Trần, quên quá khứ đi." Nguyên bản hắn họ Bắc, nhưng lúc làm hộ khẩu không chú ý, biến thành Bắc Mạc, lúc trước bà ngoại không thích bộ dáng ốm yếu của mình, nên cảm thấy đó là ý trời, không cần thay đổi.
"Dạ." Thật dễ nghe, ngươi quên đi quá khứ sao? Cha mẹ hình như cũng từng nói, bé nên quên đi hết thảy sống thật tốt.
Nhưng bé không thể quên...
“Con… nguyện ý làm con của ta sao?” Nhỏ như vậy đã không có cha mẹ, chắc rất khổ sở, nếu như bé nguyện ý, ta sẽ chăm sóc bé thật tốt, hắn không muốn đứa nhỏ này sống cuộc sống giống như mình.
“Có thể không?” Tiểu Bao Tử thấy người trước mắt này thật sự rất tốt, nguyện ý cho bé một mái nhà…
"Chắc chắn rồi."
"Cha..." Tiểu Bao Tử nhẹ giọng gọi, rồi lại xẩu hổ rúc vào trong ngực Bắc Mạc Khanh.
“Ừm, ta đây.” Bắc Mạc Khanh nhìn bé như vậy, cười cười, tiểu gia hỏa này còn biết xấu hổ.
Một lúc sau, Đế Thần Uyên đến Trọng Lê Đại Lục, anh nhớ hắn hình như là Nhiếp Chính Vương, phái thuộc hạ đi tìm Nhiếp Chính Vương phủ, sắp gặp mặt rồi sao? Có chút khẩn trương.