Lúc này, mấy người Đế Thần Uyên do trận truyền tống có vấn đề mà bị dịch chuyển đến Rừng Rậm Ma Thú.
"Chỗ này gần quốc gia nào nhất?"
Mọi người nơm nớp lo sợ nhìn Đế Thần Uyên, do anh mang mặt nạ nên không ai có thể nhìn được vẻ mặt của Đế Thần Uyên hiện tại.
Không biết lần này làm sai chỗ nào, mà bị truyền tống đến rừng rậm, có khi một giây sau bị chủ nhân cho tạm biệt đất mẹ.
"Chỗ này tương đối gần với Nam Ly quốc, nhưng chúng ta đang ở vùng ven của Rừng Rậm Ma Thú, nơi cách xa Nam Ly quốc nhất, cách đây không bao xa về hướng kia chính là biên cảnh."
"Nam Ly quốc."
Đế Thần Uyên chỉ nói ra ba chữ này, mọi người đều hiểu được anh muốn tới nước Nam Ly.
Đám người trước lúc trời tối rời khỏi Rừng Rậm Ma Thú đến Vô Song tửu lâu thuê phòng.
"Nơi này sẽ không phải của Vô Song Lâu chứ? Cách thức ở đây không khác mấy Vô Mạc tửu lâu ở Thánh Minh Đại Lục."
Mặc Giản Thư tặc lưỡi đánh giá xung quanh, lại nhìn thực đơn, quả nhiên tương tự với Thánh Minh Đại Lục, xem ra đây là sản nghiệp của Vô Song Lâu.
Mặc Giản Thư hơi thèm ăn, gọi mấy món, tình cờ gặp Cảnh Dật Thần cũng tới ăn.
"Cảnh công tử tới rồi?"
"Ừm, Lạc Vũ có ở đây không?"
"Cái này... Lạc Vũ đại nhân đã rời đi, hình như là đi biên cảnh."
Tiểu nhị hơn do dự, nhưng đây là người của Lạc Vũ đại nhân, Lạc Vũ đại nhân chuyện gì cũng nghe lời hắn, bọn họ cũng không dám giấu diếm.
"Biên cảnh? Y đi tìm Nhiếp Chính Vương sao?"
"Đúng vậy, hình như Bắc Thần lâu chủ đã tới tìm đại nhân rồi cùng nhau rời đi."
"Ồ, ta hiểu rồi, vậy đem đồ ăn đến bao phòng như thường lệ đi."
Cảnh Dật Thần nói xong thì thất lạc đi vào phòng, nhưng sau khi vào phòng, phần lớn cảm giác mất mát đều tiêu tan, không có gì quan trọng hơn đồ ăn.
Mặc Giản Thư đoán Bắc Thần không phải là đệ đệ của Bắc Mặc chứ? Bắc Mặc là lâu chủ của Vô Mạc tửu lâu ở Thánh Minh Đại Lục, Bắc Thần là lâu chủ của Vô Khanh tửu lâu ở Ly Sênh Đại Lục.
Người có thể khiến y đi tìm là ai chứ? Hắn thực sự tò mò.
"Ta nhớ là thằng nhóc Trọng Minh kia là đi cùng người của Vô Song Lâu đến Trọng Lê Đại Lục thì phải?" Có lẽ nếu tìm được tiểu Trọng Minh thì có thể gặp được người kia.
Mặc Giản Thư hỏi lại để xác nhận.
"Vâng, Mặc Các chủ."
Thần Nhất trả lời câu hỏi nhàm chán của Mặc Giản Thư.
Cảm giác mất mát của Cảnh Dật Thần lập tức biến mất khi thấy đồ ăn trên bàn, ai bảo ngươi rời đi mà không nói cho ta biết, ai, đường nhân (kẹo hình người) ta mua đành phải tự mình tiêu diệt hết.
Cảnh Dật Thần lấy ra hai đường nhân, một cái có bộ dáng Cảnh Dật Thần, cái kia thì giống Lạc Vũ.
Cảnh Dật Thần liếm liếm kẹo Lạc Vũ rồi "răng rắc" một tiếng cắn nát đầu chó của y, ăn đến vô cùng vui vẻ.
Mặc Giản Thư vừa ăn vừa nói, không nghe rõ hắn đang nói gì, Đế Thần Uyên không nhịn được nói với hắn ba chứ.
"Ăn không nói".
Mặc Giản Thư ủy khuất nhìn Đế Thần Uyên, ngươi ghét bỏ ta, không yêu ta, tình yêu kết thúc rồi, là ta không xứng, ta ngậm miệng.
Đế Thần Uyên mặc kệ hắn gắp một miếng thịt, vẫn là kém một chút so với Thánh Minh Đại Lục.
…
Ngày hôm sau, Đế Thần Uyên cũng tra được vị trí của Phó Cẩm, không ngờ y lại ở biên giới.
Đám người đến nói, quang minh chính đại đi vào, hiển nhiên có người ra ngăn cản.
"Các ngươi là ai, tại sao lại ở chỗ này, nơi này là quân doanh, nếu không có việc gì, lập tức rời đi."
Một binh sĩ nhắc nhở.
"Chúng ta đang tìm một đứa trẻ tên là Phó Cẩm, chúng ta là thúc thúc của nó, thỉnh dàn xếp."
Mặc Giản Thư thấy bọn họ ngăn cản, đành phải giải thích mục đích đến, Đế Thần Uyên liếc hắn một cái, ý bảo đừng nói nhảm.
Quân sĩ đương nhiên đã nghe qua cái tên Phó Cẩm, nghe nói y là vị hôn thê của Cửu Linh đại nhân, mới đến doanh trại hôm qua.
"Chúng ta đi thông cáo, thỉnh chờ ở đây một lát."
Lúc này Phó Cẩm và Cửu Linh đang giận dỗi, Cửu Linh không còn cách nào khác ngoài dỗ dành, dù sao cũng là lão bà của mình, đương nhiên phải sủng ái.
"Tiểu gia hỏa, đừng nháo nữa, được không? Lần này là lỗi của ta, ta không nghĩ đệ sẽ đi tìm ta." Kỳ thực trước đó cũng nghĩ tới, nhưng lại phủ định.
Mấy người Đế Thần Uyên được đưa đến lều của Bắc Mạc Khanh.
"Mời vào"
Mọi người bước vào, Mặc Giản Thư đánh giá người trước mặt, nhưng lại không nhìn thấu, Đế Thần Uyên vậy mà cũng không nhìn thấu, hai người liếc nhau một cái.
"Các ngươi là thúc thúc của Phó Cẩm? Hắn là yêu, các ngươi một cái nhân tộc, một cái nhân ma hỗn huyết, sao có thể là thúc thúc của một cái yêu tộc?"
Mặc Giản Thư trừng to mắt nhìn Bắc Mạc Khanh, hắn làm sao biết Đế Thần Uyên là nhân ma hỗn huyết.
"Cái này, chúng ta và phụ thân hắn không phải là thân huynh đệ..."
Bắc Mạc Khanh gật đầu, lệnh cho Kỳ Vãn Quân mang Phó Cẩm và Cửu Linh qua.
"Đi thôi, sư tôn tìm chúng ta, cũng không có chuyện gì, đừng nóng giận, ngoan."
Nói xong sờ đầu Phó Cẩm, Phó Cẩm trừng mắt liếc hắn một cái, đi ở phía trước, bộ dáng thở phì phò của y trong mắt Cửu Linh còn rất đáng yêu.
"Sư tôn, người tìm chúng con?"
"Vào đi"
"Có người tìm Phó Cẩm, họ nói họ là thúc thúc của Phó Cẩm."
"Uyên thúc thúc, Mặc thúc thúc? Sao các thúc lại ở đây?"
"Còn không phải do phụ thân con, đem lệnh bài của chúng ta bỏ vào nhẫn không gian rồi đưa cho con, chúng ta đành phải đến tìm con để lấy nó."
Mặc Giản Thư vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Phó Cẩm.
“Hóa ra lệnh bài đó là của hai thúc, con sẽ lấy nó ra ngay.” Y nhớ y đã đặt nó ở một góc, để y nghĩ xem nó ở góc nào.
Cửu Linh đơ một hồi mới nhớ ra họ là ai, một là cao ngạo lạnh lùng mặt than Đại Ma Vương Đế Thần Uyên, một là quý công tử quý tộc lạnh lùng Mặc Giản Thư.
Cửu Linh vỗ vỗ đầu, Bắc Mạc Khanh nhìn đệ đệ ngốc của mình, lại phát ngốc cái gì vậy?
"Đây là vị hôn phu của con sao, thực lực không tệ, thiên phú cũng rất tốt, ân, còn rất suất khí, không tệ, xem ra phụ thân của con đã tìm cho con một cái hảo phu quân."
Mặc Giản Thư trêu ghẹo Phó Cẩm, lại nhớ ra mình là một cái cẩu độc thân.
Đế Thần Uyên thì một mực nhìn Bắc Mạc Khanh, người này rất mạnh, anh không cảm nhận được khí tức này.
"Ngao ~ Một cái mỹ nam, ký chủ, mỹ nam này là ai?"
Hệ thống vừa vào không gian hệ thống liền nhìn thấy một đại mỹ nam, kích động hỏi.
"Tôi cũng không biết đây là ai."
"Không được, không được, không được, ta phải đi tra thông tin đại mỹ nam, suýp (tiếng nước miếng chảy, @@) ~" Nước miếng chảy ra.
"Ồ? Người đang tìm mỹ nam nào vậy, tiểu Hi Triệt, bảo! bối!..."
"A a a a, sao ngươi vào được đây, ký chủ cứu mạng, đại phổi đản tới."
"Đoàn Bảo, có được ta còn chưa đủ sao? Còn dám tìm nam nhân."
Trục Trần hậm hực nhìn Hi Triệt kéo hắn vào trong ngực.
Bắc Mạc Khanh sắc mặt tối đen lại, lại tới, lại ở trong đầu hắn làm chuyện như vậy, các ngươi cứ như thế sẽ phá hư đóa hoa của tổ quốc, các ngươi có biết không.
Đã là tội ác không thể tha thứ, cần phải lôi ra chém đầu ngay, Bắc Mạc Khanh trực tiếp che đậy hệ thống, miễn cho nhìn thấy hai người lại bực mình.