Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 54




"Tự mình đi chịu phạt đi, còn Bắc Ti lâu chủ, ngươi muốn làm gì thì làm."

Sau khi hai người tạ phạt rồi lui ra ngoài, Nam Cung Linh xoa đầu Bắc Mạc Khanh, cởi bỏ lồng linh lực.

Kỳ Vãn Quân nghi ngờ nhìn Bắc Ti đang đi theo sau, trong lòng hoang mang.

“Ta cũng đi, như Quốc Vương Nam Cung vừa nói, ta muốn làm gì thì làm.” Ta cũng không ngu, bây giờ đi nhận phạt sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, nếu không chờ đến khi chủ thượng tỉnh đi tìm chủ thượng thỉnh tội, ta nghĩ rằng ta sẽ bị đánh chết.

"Mà này, ngươi định lãnh bao nhiêu roi?"

Bắc Ti có chút tò mò không biết bọn họ tự mình lãnh phạt thì như thế nào, dù sao hẳn là so với bọn y tốt hơn.

"Bốn mươi"

Kỳ Vãn Quân thấy Bắc Ti nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn mình, người này có bệnh à?

Bắc Ti đưa tay che miệng ho khan vài tiếng, không nói gì nữa, yên lặng đi theo Kỳ Vãn Quân lãnh phạt.

Sau khi đến nơi, Bắc Ti nhận hình phạt giống Kỳ Vãn Quân, rồi hai người hỗ trợ nhau quay về bôi thuốc.

Giờ Thân

Bắc Mạc Khanh tỉnh lại, vừa mới nhúc nhích một chút đã động đến vết thương, lại nằm sấp xuống, Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh tỉnh lại liền đặt tấu chương trong tay xuống.

"Tỉnh?"

Bắc Mạc Khanh gật đầu, nằm yên không động đậy nữa.

"Thuốc này khá tốt, ngày mai sẽ ổn thôi, ráng chịu đựng."

Nam Cung Linh nói tiếp: "Huynh đã kêu Kỳ Tướng Quân đi lĩnh phạt, Bắc Ti lâu chủ hình như cũng đi cùng, cho nên đệ không cần phạt y nữa."

Nam Cung Linh vừa nói vừa vô thức sờ sờ đầu của Bắc Mạc Khanh, phải nói là cảm giác thật sự rất thoải mái.

Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh, bất lực để cho Nam Cung Linh sờ sờ đầu.



***

Lúc này, Phó Cẩm ở Lý Sênh Đại Lục đang ăn đồ ăn vặt thì một tên thuộc hạ bước vào báo rằng hắn đã tìm thấy một ít tung tích của Cửu Linh.

Phó Cẩm hưng phấn không thôi, vội vàng bảo hắn dẫn đường, đến nơi thì phát hiện đó là một tên ăn mày nhỏ.

Phó Cẩm nhìn tiểu ăn mày, chẳng lẽ tiểu ăn mày này chính là người biết tung tích của Cửu Linh?

"Ngươi nói là ngươi biết tung tích của người ta đang tìm sao?"

Phó Cẩm không thể tin tưởng hỏi, giọng tràn đầy nghi ngờ.

Tiểu ăn mày nhìn đám người, cẩn thận từng li từng tí không dám lãng phí quá nhiều thời gian.

“Ta nói các ngươi sẽ có ta đồ ăn sao?” Ánh mắt đầy mong đợi của tiểu ăn mày khiến Phó Cẩm do dự.

Quên đi, chẳng lẽ Bản thái tử không có tiền mời tiểu ăn mày này ăn cơm sao?

"Được, mặc kệ thông tin có hữu dụng hay không, ta đều sẽ đãi ngươi một bữa cơm."

Phó Cẩm ngửa đầu ngang tang nói.

"Oa ~" Tiểu ăn mày như được sống lại, ánh mắt lấp lánh vô số ngôi sao nhỏ.

"Khoảng hai năm trước, có một người gầy yếu giống với mô tả của mấy người, ăn xin cùng một chỗ với ta, về sau hình như hắn bị truy sát nên tạm biệt ta, từ đó đến giờ ta cũng chưa gặp lại hắn."

Hai năm trước? Đã hai năm rồi, cũng không biết hắn đã chạy đến đâu, ai, quên đi, ít ra cũng biết thêm một ít không tin.

"Vậy ngươi còn nhớ rõ bộ dạng của hắn không?"

Phó Cẩm chợt nhớ ra chuyện chân dung.

"Ta nhớ."

"Tốt, chỉ cần ngươi vẽ hắn, ta sẽ đãi ngươi ăn một tháng."

Lúc này Phó Cẩm vô cùng cao hứng, lập tức sẽ tìm thấy hắn, xem xem Bản thái tử có xé nát ngươi ra không.

Phó Cẩm nở một nụ cười "xấu xa", dọa tiểu ăn mày rụt rụt đầu, quên hỏi người này có quan hệ gì với người bạn đó, vạn nhất là kẻ thù...

“Cái kia, ta có thể hỏi ngươi cùng hắn có quan hệ gì không?” Nếu là cừu nhân, vậy đánh chết cũng không thể họa.

“Ta sao, ta với hắn có hôn ước.” Phó Cẩm có chút bất mãn nói.

“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi, vậy ta sẽ tranh thủ vẽ xong sớm để hai người có thể đoàn tụ.” Nói cho cùng, tiểu ăn mày vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa chỉ số thông minh cũng không đủ nên không hỏi thêm bất cứ điều gì khác.

Lúc này sắc trời đã muộn.

"Tiểu Khanh, ngày mai đại ca phải trở về, đệ ở đây phải tự chiếu cố tốt chính mình, có chuyện nhớ báo cho huynh."

Nam Cung Linh không nỡ nhìn Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh cũng không nỡ, kéo tay Nam Cung Linh nói: "Mấy ngày nữa mới đi được không?"

"Không được, huynh ở đây hơn nửa tháng rồi, không về thì triều đình sẽ loạn. Hơn nữa đại xa có rất nhiều việc phải xử lý, không thể ở đây bồi đệ. "

Bắc Mạc Khanh đáy mắt lộ ra vẻ mất mát, rốt cuộc cũng đã một năm không gặp được đại ca, không ngờ vừa tỉnh lại không bao lâu đại ca đã phải trở về.

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh mất hứng, trong lòng không đành lòng, nhưng y không thể trì hoãn nữa, vốn dĩ hôm nay phải về, nhưng bây giờ lại đẩy đến ngày mai, nếu đẩy thêm nữa, kinh thành bên kia sợ sẽ hỗn loạn.

"Vậy thì đại ca lúc về đừng vất vả quá, có việc gì thì, để Bắc Ti giúp."

Bắc Mạc Khanh gối trên đùi Nam Cung Linh ủ rũ, không có một chút tinh thần.

Nam Cung Linh không có biện pháp, cũng không biết nên an ủi như thế nào, càng không biết lần sau gặp là lúc nào.

Bắc Mạc Khanh đêm nay xem ra rất vui vẻ, hai người ở trong phòng nói cười, ngày hôm sau trời vừa lạnh, Nam Cung Linh đã thu dọn đồ đạc rời đi.

Bắc Mạc Khanh đứng ở nơi đó nhìn bóng dáng Nam Cung Linh dần biến mất, bóng lưng tràn ngập cô đơn, ai nhìn thấy cũng thấy khổ sở thay cho hai người, toàn bộ quân doanh, không khí một mảnh thê lương.

Nam Cung Linh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bộ dáng cô đơn tiêu điều của Bắc Mạc Khanh, Nam Cung Linh trong lòng nhói đau, cuối cùng Nam Cung Linh cưỡng ép bản thân không quay đầu nhìn lại Bắc Mạc Khanh, không biết vì sao, hắn vẫn luôn thấy là lạ, luôn luôn có cảm giác như bọn họ có mối liên hệ trực tiếp...

Nam Cung Linh trong mắt Bắc Mạc Khanh càng ngày càng xa, thẳng đến không nhìn thấy, Bắc Mạc Khanh nước mắt chảy ròng, nhưng có mặt nạ che lại, không ai thấy.

Bắc Mạc Khanh chậm rãi trở về phòng, mọi người thấy Bắc Mạc Khanh như vậy đều không đành lòng, xót xa.

Nhiếp Chính Vương của họ thật đáng thương.

Sau khi Bắc Mạc Khanh trở về phòng, ngẩn người nằm trên giường, hắn dường như nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm qua, nhưng khi ngoảnh đầu lại, người đã biến mất, hình như hắn càng ngày càng không thể tách rời với đại ca.

Hắn càng ngày càng ỷ lại mối thân tình vất cả mới có được này, hắn không muốn cô đơn nữa, chờ hắn chinh phục thiên hạ này cho đại ca, hắn sẽ không rời xa đại ca của mình nữa...