Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 52




Một lúc sau Nam Cung Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đột nhiên có tuyết, thật kỳ quái, đột nhiên y như nhìn thấy cái gì, đi tới bệ cửa sổ xem xét, khá lắm, đây không phải Bắc Mạc Khanh thì là ai.

Nam Cung Linh bước ra ngoài, nhìn về phía Bắc Mạc Khanh, nghi hoặc hỏi "Sao đệ lại quỳ ở đây?"

Bắc Mạc Khanh do dự một chút, nhìn Nam Cung Linh nói: "Có thể không quay về không..."

Nam Cung Linh nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vốn tưởng đã xong rồi, nhưng không ngờ... "Không thương lượng, mau đứng dậy đi."

"Không dậy nổi"

"Không dậy nổi?"

"Không dậy nổi"

“Không dậy nổi thì dẹp đi, nếu thích quỳ thì cứ quỳ, đừng tưởng rằng ta đồng ý cho đệ ở lại.” Nói xong liền trở về phòng đóng sầm cửa lại.

Bắc Mạc Khanh thấy Nam Cung Linh không đánh bài theo thường lệ, lập tức sửng sốt, chẳng lẽ tiểu thuyết mình đọc đều là giả sao?

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ, chẳng lẽ có chỗ nào sai rồi? Bắc Mạc Khanh cảm thấy bất lực, chợt thấy hối hận, lần này là thực sự hối hận, nhiều biện pháp như vậy, sao hết lần này đến lần khác lại chọn khổ nhục kế đâu? Tại sao không nghĩ đến cách khác? ● ﹏ ●

Ban đêm tuyết rơi càng ngày càng nặng, có chút lạnh, Bắc Mạc Khanh đã ngốc, hoàn toàn quên trong không gian còn có quần áo, thậm chí dùng Linh khí hộ thể cũng quên luôn, hiện tại chỉ ngu ngốc quỳ ở đó mà run lẩy bẩy.

Có lẽ hắn vẫn đang kiên trì thực hiện khổ nhục kế, cũng có lẽ hắn thực sự ngu ngốc.

Nam Cung Linh ở trong phòng thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không có tâm trạng đọc tấu chương, cái tấu chương này đã trình không biết bao nhiêu ngày.

Nam Cung Linh rốt cuộc không thể ngồi yên bước ra ngoài, nhìn Bắc Mạc Khanh nói: "Đứng dậy đi về đi, hôm nay cho dù đệ có chết cóng ở đây, ta cũng sẽ không đồng ý."

"Không trở vệ"

"Được, đệ..." Nam Cung Linh tức giận đến không nói được lời nào, phất tay áo trở về, mặc kệ, thích làm gì thì làm.

Không đầy một lát lại ngó đầu ra xem người thế nào, phiền quá quá, đệ đệ không nghe lời phải làm sao bây giờ, online chờ, gấp.

Nửa đêm, Bắc Mạc Khanh cảm thấy đầu gối tê dại, chân này còn có thể dùng được sao?

"Ách xì ~" Ai nhắc ta đó? Thật vô nhân tính.

Nam Cung Linh nghe được tiếng hắt xì, không phải bị bệnh chứ? Làm sao bây giờ, sai người nấu chút canh gừng trước đã.

Phân phó người xong, Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh đã phủ đầy tuyết, không biết nào cho phải.

Bắc Mạc Khanh đột nhiên nhớ tới mình có linh lực, có nên dùng Hỏa Hệ sưởi ấm một chút không? Ân, không thể để cho đại ca nhìn thấy ta dùng linh lực.

Dùng linh lực một hồi, Bắc Mạc Khanh thoải mái rên rỉ, một lát sau Bắc Mạc Khanh đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, có chuyện gì vậy, nóng quá, buồn ngủ quá.

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bắc Mạc Khanh đỏ bừng, vừa nhìn đã khiến người lo lắng, vạn nhất một hồi ngã xuống đất, gương mặt tinh xảo kia sẽ bị hủy.

Nam Cung Linh nhìn thấy Bắc Mạc Khanh có chút không ổn, xem ra thật sự đã nhiễm phong hàn, ta thật không hiểu, một Linh Hoàng bị nhiễm phong hàn, điều cái này hợp lý sao?

Bắc Mạc Khanh không mở mắt nổi, thân thể bắt đầu mềm nhũn, Nam Cung Linh đi lại gần chuẩn bị đỡ người.

Cuối cùng vẫn bị ngất đi, Nam Cung Linh vội vàng đỡ hắn lên đặt lên giường, Trục Trần cảm thấy người này ngu xuẩn như lão bà của y, không hổ là hệ ký (hệ thống – ký chủ) của nhau, đúng là ngốc như nhau.

Nam Cung Linh đút cho Bắc Mạc Khanh một ít canh gừng để xua bớt cảm lạnh, sau đó đột nhiên có một người đi vào, chính là Trục Trần, Nam Cung Linh cảnh giác nhìn y, người này là ai?

Trục Trần nhìn Nam Cung Linh vận công chờ phát động, cười nói: "Tại hạ Trục Trần, bằng hữu của Bắc Mạc Khanh, tình cờ đi ngang qua đây muốn thăm hắn, lại đúng lúc hắn phát bệnh."

Nam Cung Linh dò hỏi: "Ngươi làm sao chứng minh ngươi là bằng hữu của đệ ấy."

"Bắc Mạc Khanh có một đại ca ca tên là Nam Thanh Minh. Chuyện này chỉ có bốn người biết, một người chính là hắn, một người là ta, một người là lão bà của ta, người còn lại là ngươi.

Còn nữa, ngươi có muốn biết tại sao Bắc Mạc Khanh lại mất khống chế không? Ta biết, nhưng hắn không nói ta cũng sẽ không nói, nhưng vẫn có cách để áp chế nó."

“Biện pháp gì?” Nam Cung Linh vội vàng hỏi.

"Đó là để hắn từ từ áp chế chính mình. Chiến trường là một lựa chọn rất tốt để cho hắn học được cách áp chế bản thân. Nếu không thể tự áp chế mỗi khi mất khống chế, về sau hắn sẽ càng dễ mất khống chế..."

Nam Cung Linh luôn cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn vẫn quyết định đợi một thời gian, vạn nhất...

Trục Trần đọc được suy nghĩ của y, nói: "Nếu không tin ngươi có thể đợi đến khi hắn tỉnh lại rồi tự hỏi, ngươi có thể nói cho hắn biết tên của ta, cứ là Hi Triệt cùng phu quân của hắn, Trục Trần."

Nam Cung Linh gật đầu đồng ý, Trục Trần nói: "Hắn bị bệnh, ta cũng không quấy rầy nữa, thân thể hắn yếu nhược, chiếu cố hắn thật tốt, còn có, tốt nhất đừng cho hắn uống thuốc." Nói xong cũng biến mất.

Nam Cung Linh quan sát sắc mặt Bắc Mạc Khanh, nghe hắn than một hồi nóng một hồi lạnh, đau lòng lòng không chịu được.

Ngày hôm sau

Bắc Mạc Khanh vừa mở mắt đã thấy Nam Cung Linh ngồi ở bên cạnh, Bắc Mạc Khanh sờ sờ trán, hóa ra là phát sốt, chẳng trách hôm qua khó chịu như vậy.

Nam Cung Linh thấy Bắc Mạc Khanh tỉnh lại, đỡ hắn dậy, gõ gõ đầu hắn, không vui vẻ nói: "Đệ hiện tại cảm thấy khá hơn chưa? Bảo đệ đứng dậy trở về mà đệ cứ nhất định phải quỳ ở nơi đó."

Bắc Mạc Khanh mím môi: "Đệ không muốn về, đệ muốn ở lại giúp đại ca..."

Nam Cung Linh nhìn Bắc Mạc Khanh: "Về sau không được phép hành động như lần này, có nghe không?"

“Vậy, chúng ta có thể không trở về sao?” Bắc Mạc Khanh nhìn Nam Cung Linh trong mắt tràn ngập mong đợi.

Nam Cung Linh vừa dứt lời, trong đầu Bắc Mạc Khanh lập tức truyền đến một giọng nói: "Thế nào, ta đã giúp ngươi, ta nói cho hắn biết cách trấn áp bệnh của ngươi."

"Dạ, là một người bạn."

Nam Cung Linh thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, "Về phần đệ muốn ở trên chiến trường, không phải là không được, nhưng là..."

"Nhưng là cái gì?"

Bắc Mạc Khanh cúi đầu không biết nên nói cái gì, Nam Cung Linh nhìn hắn "Đầu tiên chạy ra ngoài, huynh không truy cứu, đệ thì hay rồi, còn chạy đến cửa quỳ để uy hiếp ta, có đúng không?"

“Đệ… Thần đệ biết sai, thỉnh Hoàng huynh trách phạt.” Bắc Mạc Khanh cảm thấy nói vậy hẳn không sai.

Nam Cung Linh trừng mắt liếc hắn: "Bây giờ đệ cái bộ dạng này, huynh còn dám phạt đệ sao?"

Bắc Mạc Khanh cúi đầu không nói gì, Bắc Mạc Khanh từ trong không gian lấy ra một cây thước nói "Thỉnh Hoàng huynh trách phạt."

Nam Cung Linh cầm lấy cây thước, trợn tròn mắt, thật sự định để ta phạt? "Đệ xác định? Một lát đánh tay đệ thì đệ đừng hòng hối hận."

"Thần đệ có lỗi, tự nguyện chịu phạt."

Bắc Ti ở bên ngoài nhìn Bắc Mạc Khanh, y đã biết tại sao Bắc Thần lại cứng đầu như vậy, đều là học từ chủ thượng đi, Bắc Ti lắc lắc đầu, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chủ thượng bị phạt, có chút kích động.