“Buông ta ra, ta là Đại công tử Thái gia, ngươi dám bắt ta, cẩn thận Vô Song Lâu của ngươi sẽ bị Thái gia của ta trực tiếp tiêu diệt.” Thái Tư Nhậm chưa từng chịu ủy khuất như vậy thẹn quá hóa giận hét lên.
Mọi người ngưng thở, người này quá ngu xuẩn, liều lĩnh như vậy sao? Đều đã ở trong tay người ta, còn không biết xấu hổ mà khoác lác, Thái gia không có cường đại như vậy, ở đây còn có nhiều người so với gia tộc của ngươi còn lợi hại hơn, mà người ta còn chưa dám nói bất cứ điều gì.
“Ồ, vậy sao?” Giọng nói của Bắc Mạc Khanh từ bên ngoài truyền vào, Bắc Mạc Khanh đi tới bên cạnh ngồi xuống, hỏi: “Ai vừa nói muốn tiêu diệt Vô Song Lâu của ta?
“Thưa chủ thượng, chính là cái tên này.” Lạc Kỳ túm lấy Thái Tư Nhậm, đẩy ngã gã xuống trước mặt Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh nhìn Thái Tư Nhậm, dáng dấp không ra thể thống gì, còn mạnh miệng, hắn liền diễn "Nam tử xấu xí này muốn tiêu diệt Vô Song Lâu của ta? Lạc Kỳ, ngươi có lầm không, hắn yếu như vậy làm sao có thể tiêu diệt Vô Song Lâu chúng ta? "
Bắc Ti mím môi, ổn định lại tâm tình rồi nói: "Không sai, chủ thượng nói đúng lắm, Lạc Kỳ, có phải ngươi lầm rồi không, dáng dấp xấu xí như thế, thực lực lại thấp như vậy, làm sao có thể..."
Thái Tư Nhậm nghe hai người kẻ xướng người họa, tức gận thổ huyết, Bắc Mạc Khanh tìm được thời cơ, "Ngươi xem kìa, xem kìa, sao lại nôn ra máu rồi? Lạc Kỳ ngươi làm sao thì làm, sao lại nhẹ nhàng đẩy một cái mà lại khiến người ta hộc máu, vạn nhất người ta lừa ngươi thì làm sao bây giờ, mau mau mau, mau tránh xa hắn ra.” Vừa dứt lời, Bắc Mạc Khanh đứng dậy lui về phía sau mấy bước, người của Vô Song Lâu cũng nhao nhao lùi lại phía sau..
Thái Tự Nhậm lập tức bị choáng, Bắc Mạc Khanh đi qua đá đá, nhìn đám người còn lại nói: "Này, tên này bị choáng rồi, các ngươi tự mình giải thích hay là chờ bản vương đến hỏi?"
Thư Văn Úc hỏi: "Không biết Nhiếp chính vương có chuyện gì muốn hỏi, tại hạ sẽ trả lời." Thời điểm người Vô Song Lâu xưng người này là chủ thượng y đã có chút nghi kỵ, đến lúc Bắc Mạc Khanh tự xưng là “bản vương” y liền xác định người này là Nhiếp Chính Vương của Nam Ly quốc, dù sao toàn bộ quốc gia này chỉ có một vị vương gia, tất cả các hoàng tử đều chưa được phong vương.
Bắc Mạc Khanh nhìn Thư Văn Úc hỏi: "Theo báo cáo, các ngươi đã giết các trọng thần của triều đình, tổng cộng giết bao nhiêu người, hơn nữa còn mấy lần ăn cơm chùa, đến đây là có mục đích gì?"
Thư Văn Úc thành thật giải thích, Bắc Mạc Khanh gật đầu, "Những người có tham gia vào việc giết trọng thần và ăn cơm không trả tiền đứng vào phía trước bản vương, những người còn lại đứng bên cạnh đi."
Phần đông đám người đều đứng sang phía bên, chỉ còn lại có bốn người đứng trước mặt Bắc Mặc Khanh, Bắc Ti bước tới chém đầu mấy người không thành thật.
Bắc Mạc Khanh nhìn bốn người trước mặt nói: “Các ngươi rất thành thật, bản vương quyết định tha cho các ngươi một mạng.” Đương nhiên trong mấy người này chỉ có ba người đứng, còn một người nằm.
Bắc Mạc Khanh đem đám người này về, những người không liên quan thì thả đi, sau khi về đến nơi Bắc Mạc Khanh phái người nhốt họ lại, chuyện này xem như đã xử lý xong, nhưng bọn họ đã phá vỡ kế hoạch của hắn, đương nhiên phải chịu trừng phạt của Bắc Mạc Khanh.
…
Gần nửa tháng sau, biên giới không có chuyện gì lớn xảy ra, Bắc Mạc Khanh thả đám người đó ra, yêu cầu bọn họ mau chóng li khai Nam Ly quốc, nhưng có ba người ở lại, những người khác thì vội vàng rời đi.
Nhiếp Chính Vương phủ, trong thư phòng
Bắc Mạc Khanh nhìn ba người, hỏi: "Tại sao các ngươi không rời đi?"
Ba người họ nhìn nhau, rồi Thư Văn Úc đứng ra nói: “Ba người chúng ta vốn dĩ đến đây để rèn luyện, đúng lúc một số thiếu gia của mấy gia tộc cũng tới lịch luyện, nên mới kết bạn đi chung, chuyện bọn hắn đã làm chúng ta vô cùng xin lỗi.
Ta đã báo cáo những việc làm xấu xa của bọn hắn cho gia tộc, phía gia tộc cũng đã đồng ý cho chúng ta tách ra, không đi cùng bọn hắn nữa.
Chúng ta muốn đi theo ngài, không biết..." giọng nói của Thư Văn Úc càng lúc càng nhỏ.
Bắc Mạc Khanh đang suy nghĩ có nên đồng ý hay không, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng nói của Cửu Linh “Sư phụ, để bọn họ lưu lại đi.” Dứt lời liền đi tới bên cạnh Bắc Mạc Khanh.
"Hửm? Tại sao con lại muốn họ ở lại?"
“Lúc trước con ở Ly Sênh Đại Lục từng được họ giúp đỡ, nên sư phụ ơi, sư phục có thể giữ họ lại không?” Cửu Linh vừa nói vừa kéo kéo tay áo Bắc Mạc Khanh.
Thiên Diệp Bái mở to mắt nhìn Cửu Linh: "A, thì ra là ngươi, ngươi là người đột nhiên xông vào xe ngựa của chúng ta?"
Cửu Linh cười: "Là ta, lúc đó ta bị người khác đuổi bắt nên chạy vào xe ngựa của các ngươi, các ngươi không những không đuổi ta đi, mà còn để cho ta trốn trong xe ngựa..."
"Được, vậy liền ở lại đi. Vừa vặn Cửu Linh ở một mình cũng khá nhàm chán, các ngươi đã quen biết nhau thì kết bạn cùng chơi đi." Bắc Mạc Khanh nhìn Cửu Linh nói.
Thẩm Kiều Lâm nhìn Cửu Linh: "Thì ra ngươi chính là Cửu Linh, hôm trước gia phụ truyền đến tin tức nói có người đang tìm ngươi, có vẻ như người đó có thù oán với ngươi."
Cửu Linh hơi nghi hoặc, ta đã chọc tức ai nha, tại sao lại có thù oán với ta? Thật là, ai, người thì ở Trọng Lê, nồi thì ở Ly Sênh tới.
Bắc Ti nói: "Đúng là như vậy, Bắc Thần truyền tin cho ta nói là có người đang tìm Cửu Linh, hình như có thù lớn, hẳn là yêu tộc."
"Yêu tộc? Kia càng không có khả năng, ta ở yêu tộc chưa bao giờ kết thù với bất kỳ ai, thậm chí còn hiếm khi tiếp xúc với họ, làm sao có thể có kẻ thù." Cửu Linh khó tin nổi mà thét lên.
Nói xong, Cửu Linh đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là vị hôn thê của mình, nhưng không phải người đó là Thái tử yêu tộc sao, làm sao có thể tới đây, suy nghĩ nhiều rồi, thôi quên đi.
[PS: Hôm nay có rất nhiều người gửi tin nhắn hỏi tôi, hầu hết đều liên quan đến hai vấn đề chính:
Một: Nam Chủ còn lại là ai, khi nào mới xuất hiện?
Tôi đã viết ở văn án và bình luận, có thể các bạn vẫn chưa đọc, vì vậy tôi sẽ trả lời câu hỏi này ở đây.
Hai: Một số bạn nói tình tiết truyện quá nhanh, còn một số bạn lại nói tình tiết truyện quá chậm.
Tôi chỉ có thể nói rằng vì đây là phần truyện cá nhân của Bắc Mạc Khanh, cũng có thể cho là tự truyện nên diễn biến tương đối nhanh, những ai cho rằng tình tiết chậm thì hẳn là muốn thấy Nam Chủ còn lại xuất hiện, tôi đã trả lời, không tính quá chậm, cho nên cứ như vậy, OK? Đừng nói quá chậm hay quá nhanh, tôi biết các bạn muốn thấy Nam Chủ còn lại, qua mấy ngài tôi sẽ có anh ấy lên đài, OK?]