Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 4




Nếu như ở đây có người, khẳng định sẽ giật mình, Linh khí hóa hình, đây là cảnh giới gì, thậm chí còn chơi một thời gian dài như vậy, liền thấy linh lực này hùng hậu, mạnh mẽ đến cỡ nào.

Bắc Mạc Khanh bên này chơi quên cả trời đất, còn đem những hệ linh lực khác tất cả đều thử một lần, căn bản đã thành thục các bước cơ sở.

Thậm chí còn nghiên cứu ra được mấy loại công cụ hiếm thấy, hắn cảm thấy băng châm (kim châm bằng băng) là một vũ khí giết người không lưu lại dấu vết rất tốt; Mộc hệ thì dùng để nghe ngóng tình báo, chỉ cần là địa phương có hoa lá cỏ cây hắn đều có thể thông qua thực vật kia nhìn thấy hết thảy sự tình; còn có Quang hệ, quả thực là trợ thủ chữa bệnh đắc lực...

Bắc Mạc Khanh nhớ tới bản thân còn có một chiến nhẫn không gian còn chưa nhỏ máu nhận chủ "Hệ thống, lấy cho ta nhẫn không gian.”

"Sau khi nhẫn không gian nhận chủ, ký chủ nhớ đi vào, sẽ có kinh hỉ, muốn tiến vào chỉ cần mặc niệm trong lòng liền có thể."

Kinh hỉ sao? Rất mong đợi.

Bắc Mạc Khanh cắn đầu ngón tay, sách (tsk), hơi đau, ép ra một giọt máu nhỏ lên trên nhẫn không gian.

Chỉ thấy máu nhanh chóng bị nhẫn không gian hấp thu, sau khi nhận chủ thành công Bắc Mạc Khanh liền đeo lên tay, vết thương trên tay chỉ cần qua một ít thời gian liền khỏi hẳn.

Thế nhưng Bắc Mạc Khanh vẫn dùng Quang hệ trị liệu chẳng mấy chốc liền không có một chút vết tích.

Bất tri bất giác sắc trời đã tối, vẫn là ra ngoài đi dạo đi, thuận tiện mua một chút đồ ăn.

Bắc Mạc Khanh đi vài bước đột nhiên ngừng lại, mua đồ ăn? Ta... giống như không có tiền, sách, được rồi, không ăn một bữa cũng không đói chết được.

Vẫn là tìm hiểu rõ không gian trong phủ trước đi, Bắc Mạc Khanh nhắm mắt lại điều động linh lực hệ Mộc thông qua cây cỏ để quan sát rõ toàn bộ tòa phủ, vừa mở mắt ra liền hướng về phía phòng ngủ mà đi tới.

Bắc Mạc Khanh vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, không thể không nói quả thật là non song gấm vóc, trăng gió vô biên.

Cuối cùng đã tới trước phòng ngủ, Bắc Mạc Khanh không có đi vào: "Ra đi, ta đã phát hiện ngươi đi theo ta, đi cả đường rồi còn không đủ sao?"

Chỉ thấy một đạo hắc ảnh lướt qua, người kia đến trước mặt Bắc Mạc Khanh hành lễ nói: "Thuộc hạ là ám vệ bên cạnh bệ hạ, bệ hạ sợ công tử chưa thích ứng được với cuộc sống ở phủ, sai thuộc hạ tới đây tùy công tử thu xếp."

"Đứng lên đi, ngươi không cần hành lễ với ta, nơi này ta đã hiểu rõ, cũng không có gì khó chịu, hoàn cảnh ở đây rất tốt, nếu như không có chuyện khác thì cứ trở về đi."

Ám vệ không nói gì, chỉ lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ, rời khỏi phủ đệ.

Đi vào thư phòng trong hoàng cung, ám vệ báo cáo tất cả cho Nam Cung Linh, kể cả chuyện Bắc Mạc Khanh phát hiện ra y.

"Ồ? Xem ra Bắc Mạc huynh thực lực không tầm thường, không nghĩ tới ngay cả ngươi cũng bị phát hiện, mới chừng ấy tuổi mà đã có thành tựu như vậy, về sau tất nhiên sẽ bất phàm."

"Ám, ngươi đi theo ta bao lâu rồi?"

Ám quỳ xuống đáp: "Thuộc hạ từ năm mười tuổi đã đi theo bệ hạ, tính đến nay đã được mười bảy năm."

"Đứng lên đi, về sau ngươi hãy Bắc Mạc Khanh, nhớ rõ về sau ngươi là người của hắn, không còn là ám vệ của ta."

Ám trong lòng có chút bối rối không biết mình đã làm sai điều gì "Chủ thượng, thuộc hạ đã làm sai điều gì sao? Thuộc hạ nguyện nhận bất kỳ hình phạt nào, chỉ xin chủ thượng đừng đuổi thuộc hạ đi."

Nam Cung Linh mỉm cười "Ngươi không sai, thiên phú của ngươi rất cao, cứ ngốc ở bên cạnh ta đã không thích hợp, có lẽ khi ở cạnh Bắc Mạc Khanh thực lực của ngươi mới có tiến bộ được, ta không muốn chậm trễ ngươi, ngươi có hiểu không?"

"Mạng của thuộc hạ là chủ thượng cho, cứ coi như về sau thực lực chậm chạp không tăng lên, nhưng thuộc hạ không quan tâm, chỉ cần có thể bảo hộ chủ thượng là được."

Nam Cung Linh thấy thế xụ mặt, nghiêm nghị nói "Ám, ngươi còn chưa đi đã dám chống lại mệnh lệnh của ta phải không?"

"Thuộc hạ không dám."

"Vậy liền lăn ra ngoài, nhớ rõ về sau ta không phải là chủ tử của ngươi, nếu như ngươi không muốn nhận Bắc Mạc Khanh làm chủ vậy thì đi đi."

Ám bị Nam Cung Linh một chưởng đánh ra ngoài, Ám liền vội vàng đứng lên, thế nhưng cửa thư phòng đã bị Nam Cung Linh đóng lại, Ám quỳ trên mặt đất không biết phải làm sao cho đúng.

Nam Cung Linh nhìn thân ảnh quật cường bên ngoài, thở dài một hơi, năm Ám năm tuổi lưu lạc bên ngoài, bị một đám người đánh nửa chết nửa sống được Nam Cung Linh mang về, nói không có tình cảm là giả.

Nhưng nếu giữ y bên cạnh sẽ chỉ làm y bị chậm trễ, để y đến với Bắc Mạc Khanh mới là lựa chọn tốt nhất, cho dù Bắc Mạc Khanh có chịu chấp nhận hay không, hắn vẫn muốn thử một chút.

Ám quỳ gối bên ngoài, y không hiểu được, y chỉ muốn bảo hộ chủ thượng, chỉ vì lúc y tuyệt vọng nhất chính Nam Cung Linh cho y ánh sáng, cho y tất cả mọi thứ, thậm chí kể cả thực lực hiện tại.

Bây giờ y đã đạt tới cảnh giới Linh Vương hiếm có ở phiến đại lục này, bảo hộ chủ thượng hoàn toàn không có vấn đề, tại sao lại muốn phái y tới bên cạnh người khác.

Y nhìn về phía cánh cửa kia, vô cùng hi vọng nó mở ra, hi vọng chủ thượng đem y lưu lại, thế nhưng cánh cửa kia không có dù chỉ là một chút động tĩnh.

Bắc Mạc Khanh nằm trên giường, mãi mà ngủ không được liền tiến vào trong nhẫn không gian.

Mới vừa đi vào, một viên cầu nhỏ lao về phía bên này, "Hoan nghênh chủ nhân, ta là Viên Viên, là giới linh của chiếc nhẫn này."

"Tiểu Thang Viên?"

"Chủ nhân, là Viên Viên, không phải Tiểu Thang Viên."

"Về sau ta sẽ gọi ngươi Tiểu Thang Viên, ngươi là nam hay nữ?"

"Chủ nhân, sau này ta muốn tìm lão bà, người không thể gọi là Tiểu Thang Viên."

"Nam sao, Tiểu Thang Viên, mang ta làm quen với nơi này một chút."

Quên đi, ta không cùng chủ nhân chấp nhặt "Chủ nhân đi theo ta."

Đi được một đoạn, chỉ thấy hai bên san sát các tòa nhà, chẳng lẽ đây chính là kinh hỉ mà hệ thống nói?

Tiểu Thang Viên chỉ vào những tòa nhà này, giới thiệu: "Đây là Tàng Thư Các, bên trong có đủ các loại công pháp, còn cái kia Đan Các, bên trong đan dược phẩm giai nào cũng có, kia là Binh Khí Các, bên trong binh khí phẩm giai nào cũng có, kia là buồng luyện công, còn có..."

Sau khi giới thiệu xong, Bắc Mạc Khanh cảm giác đây không phải là kinh hỉ a, mà là kinh hãi.

"Còn có, tốc độ thời gian trôi trong không gian so với bên ngoài là 10:1"

"Đúng vậy chủ nhân."

Không thể không nói, đây không phải kinh hỉ, mà là tiết tấu muốn hù chết người, rất tốt, sau này không cần lo lắng thời gian không đủ.

Bắc Mạc Khanh rời khỏi không gian, nằm ở trên giường cầm công pháp cầm ra từ không gian nghiên cứu.

Không biết qua bao lâu, Ám vẫn quỳ như trước, cửa thư phòng cũng vẫn đóng chặt, Bắc Mạc Khanh thì đi vào giấc ngũ.

Nam Cung Linh nhìn Ám vẫn còn quỳ ở bên ngoài, cười khổ.

Đứa nhỏ này thật đúng là biết cách làm người đau đầu a, ai.

"Ám, nếu ngươi còn nhận ta là chủ thượng, vậy hãy nghe theo mệnh lệnh của ta, đi tới chỗ Bắc Mạc Khanh."

Ám suy nghĩ một hồi, rốt cuộc đứng lên từ biệt Nam Cung Linh "Thuộc hạ cáo lui, chủ thượng về sau xin hãy chiếu cố tốt chính mình." Nói xong liền rời đi.

Y hiểu chủ thượng đã hạ quyết tâm, nếu như nghe mệnh lệnh của chủ thượng đi theo công tử, có lẽ về sau còn có thể …

Đến phủ đệ của Bắc Mạc Khanh, Ám quỳ gối bên ngoài cửa phòng ngủ, đợi Bắc Mạc Khanh đi ra.

Hôm sau Bắc Mạc Khanh tỉnh dậy, hắn phát hiện bên ngoài cửa có người, là người ngày hôm qua.

Sau khi mặc xong y phục, Bắc Mặc Khanh ra khỏi phòng ngủ, điều đầu tiên nhìn thấy chính là ám vệ đã quỳ ở đây tử hôm qua.

Bắc Mạc Khanh có chút hoang mang, chẳng lẽ phương thức mở cửa của ta không đúng? Bắc Mạc Khanh đóng cửa phòng lại, chờ một lát mới lại mở ra.

Nhưng vẫn vậy.

Ám cũng có chút hoang mang, công tử đây là làm sao vậy? Chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngủ?

Bắc Mạc Khanh nhìn Ám vẫn còn quỳ trên mặt đất hỏi: "Tại sao ngươi lại quỳ chỗ này? Quỳ bao lâu rồi? Đứng lên"

"Chủ... Bệ hạ nói về sau ta không còn là ám vệ, mà là thuộc hạ của công tử, thỉnh công tử đáp ứng." Bắc Mạc Khanh nhìn ám vệ, không biết nên nói gì cho phải, đáp ứng thì bên cạnh có thêm một người cũng rất tốt, chỉ là bọn họ đưa ta một người, ta nên đưa cái gì để đáp lễ cho phải đây? Thật sự là hao tổn tâm trí.