Ta - Bệnh Công Tử Tuyệt Thế Vô Song

Chương 20




Thật sự là một đứa trẻ ngây thơ, rất tốt, ta không có tuổi thơ, vậy bây giờ ta bằng lòng bảo vệ tuổi thơ của tiểu nha đầu thật tốt.

Hệ thống trong không gian hệ thống khóc như mưa, y nghe được tâm tư của ký chủ, nhìn lại tuổi thơ của ký chủ một chút, thật khổ sở.

Hu hu hu hu... ký chủ của ta quá đáng thương, bản hệ thống quyết định sẽ đối xử tốt hơn với ký chủ trong tương lai, nhất định phải dùng sức mà sủng.

Bắc Mạc Khanh nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của tiểu nha đầu, mỉm cười xoa xoa đầu nàng rồi nói với Ám: "Dẫn công chúa đi mua tất cả những thứ mà bé thích, nếu không đủ tiền thì tìm ta."

"Ngươi đi trước mua sắm, chăm sóc công chúa, ta sẽ đi theo phía sau, ngươi đừng lo lắng."

Ám nhận lệnh rồi đưa Công Chúa Điện Hạ đi mua đỗ, Bắc Mạc Khanh chậm rãi đi theo.

Bắc Mạc Khanh truyền âmÁm: "Ta sẽ đợi ở Vô Song Lâu. Khi tiểu công chúa mệt mỏi, dẫn nàng đến Vô Song Lâu tìm ta."

Ngồi trong bao phòng, Bắc Mạc Khanh nhìn quanh chợ, một lát liền tìm ra Ám và tiểu công chúa.

Bắc Mạc Khanh kêu tiểu nhị phục vụ một ít bánh ngọt, vừa ăn bánh vừa nhìn hai người bọn họ, trong lòng chợt nhớ đến một điều.

Bắc Mạc Khanh vội vàng ở trong lòng hô: "Hệ thống?"

"Ký chủ, ta ở đây."

"Hệ thống, ta đã mất khống chế khoảng hai tháng trước, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Mất khống chế? Ký chủ, chuyện xảy ra khi nào?"

"Hẳn là ngày ngươi biến mất."

Hệ thống có chút bối rối nói: "Ký chủ, thả lỏng cơ thể, ta sẽ kiểm tra thân thể cho ngài."

"Được."

Bắc Mạc Khanh chuyển xe lăn thành ghế tựa, sau đó nằm trên đó thư giãn.

Hệ thống quét cơ thể của ký chủ, phát hiện không có vấn đề gì.

Hệ thống hơi nghi hoặc, sao lại quét không ra, tình huống gì đây?

Hệ thống đành gọi hệ thống chủ qua để cho hắn xem chuyện gì đã xảy ra.

Hệ thống chủ sờ sờ cằm, nhìn Bắc Mạc Khanh, lẩm bẩm nói: "Thật sự rất đẹp, ta đúng là không bằng."

Hệ thống nhìn hắn nói: "Ngươi đang lầm bầm cái gì?"

"E hèm, ta nói là hắn ta không có vấn đề gì, chỉ là..."

Hệ thống nghe hắn úp úp mở mở, túm lấy hắn lo lắng nói: "Chỉ là cái gì, ngươi nói đi."x

Hệ thống chính cười nói: "Đoàn bảo hôn ta một cái rồi ta sẽ nói."

Hệ thống tức giận nhìn hắn nói: "Ngươi vừa mới nói cái gì? Còn bản lĩnh ngươi lặp lại lần nữa?"

Bắc Mạc Khanh nhìn bọn họ đầu xuất hiện vài vạch đen, rải thức ăn cho chó ở trong đầu ta, các người có đạo đức không?

Hệ thống chủ ủy khuất nói: "Bảo bối, ngươi thật sự không thể thưởng cho ta sao? Ta chỉ muốn hôn một cái mà cũng không được ư?"

Hệ thống gãi gãi đầu, nghĩ cũng phải rồi hôn hệ thống chủ một cái.

Hệ thống chủ mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu Đoàn bảo vẫn ngốc như vậy, dễ gạt."

"Thân thể của hắn đã hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bẩm sinh hắn lại yếu, không thể chữa khỏi. Về phần tại sao hắn mất khống chế, là bởi vì thuộc tính mất khống chế đã dung hợp với hắn, nói cách khác mất khống chế cũng giống như bệnh bẩm sinh. Còn tại sao lại như vậy, thì do hắn đã bị mất không chế quá nhiều lần, nên là …"

Hệ thống chủ nói rất nhiều, hệ thống cái hiểu cái không, Bắc Mạc Khanh đành phải xác định là mất khống chế không thể trị hết được.

Bắc Mạc Khanh có chút thất vọng, lúc này hệ thống chủ nói: "Nhưng..."

Bắc Mạc Khanh và hệ thống nghe thấy hy vọng từ "nhưng" này.

"Khụ khụ, Đoàn bảo, lại hôn một cái."

Hệ thống nghe vậy vội vàng hôn lên, sau đó vội vàng nói: "Nói mau."

"Nhưng ký chủ của Đoàn bảo có thể tự mình khống chế, đừng nóng giận, cũng đừng đem tất cả mọi chuyện đẩy lên người mình..."

"Còn có, hãy khống chế sát khí cho tốt, thân thể ký chủ của Đoàn bảo tương đối yếu, rất dễ bị sát khí nhập thể."

"Những gì ta vừa nói ngươi rất dễ mắc phải, vì vậy hãy kiểm soát bản thân cho tốt để không bị mất khống chế nữa."

Nói như vậy... tức là chỉ cần có thể kiểm soát được bản thân, thì vẫn còn hy vọng, không phải sao?

Sau khi Bắc Mạc Khanh cảm ơn hệ thống chủ, hệ thống chủ cười nói: "Cảm tạ thì không cần, nếu ngươi không có việc gì nhiều thì để cho Đoàn bảo trở lại gặp ta một chút là được, hoặc là ta tự tới gặp y, thế nhưng ta muốn tới đây phải được sự đồng ý của ngươi, vì vậy..."

Bắc Mạc Khanh ý tứ sâu xa nhìn bọn hắn, nói: "Ta cho phép, tương lai ngươi có thể tùy ý đến đây."

Hệ thống phẫn hận nhìn ký chủ nhà mình, không ngờ ký chủ lại đồng ý yêu cầu của tên bại hoại này dễ dàng như vậy.

Giải quyết xong chuyện này, Bắc Mạc Khanh tiếp tục ngồi nhìn xung quanh một vòng cungc không thấy Ám và tiểu nha đầu đâu, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

Bắc Mạc Khanh dùng linh lực Mộc hệ của mình thăm dò mọi nơi, nhưng vẫn không tìm được.

Lúc này Ám và Nam Cung Nguyệt Ly đang ở trong một con hẻm vắng vẻ, Nam Cung Nguyệt Ly nói mệt muốn nghỉ ngơi nên Ám đồng ý.

Chỉ là trong con hẻm này không có thực vật, cho nên Bắc Mạc Khanh không phát hiện được.

Bắc Mạc Khanh trên phố tìm người, Ám và Nam Cung Nguyệt Ly nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị đi Vô Song tửu lâu.

Đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Bắc Mạc Khanh, Bắc Mạc Khanh thấy hai người bọn họ an toàn xuất hiện trước mặt liền yên tâm.

Là hắn quá nôn nóng nên điều tra không kỹ càng, có nhiều cách để tìm người nhưng vì nóng vội mà hắn đã hoàn toàn quên mất.

Đến thế giới này đã hai tháng, vẫn không có thói quen sử dụng năng lực của thế giới này, xem ra hắn còn phải cố gắng hơn nữa.

Bắc Mạc Khanh đưa hai người đến Vô Song tửu lâu, gọi một ít bánh ngọt cho tiểu nha đầu, dùng linh lực để ngăn cách âm thanh với bên ngoài.

Bắc Mạc Khanh nhìn Ám hỏi: "Các ngươi vừa rồi ở đâu?"

Ám đáp: "Công chúa đi dạo một vòng, mua nhiều khá nhiều đồ, khi đi đến một con ngõ nhỏ, Công Chúa Điện Hạ nói mệt nên muốn nghỉ ngơi một lát, thuộc hạ liền bồi Điện hạ đi nghỉ ngơi."

Bắc Mạc Khanh gật đầu, cởi bỏ kết giới tinh thần, gọi một số món ăn rồi dùng bữa tại đây.

Lúc này, cung điện sắp bị tàn phá, bởi vì tiểu công chúa mất tích, Hoàng Thượng cùng các hoàng tử đều điên cuồng tìm kiếm, kể cả thị vệ và cung nữ.

Đột nhiên Đại hoàng tử nói: "Có khi nào muội muội đi đến chỗ Hoàng thúc không?"

Mọi người đều nhìn hắn, Đại hoàng tử vội vàng nói: "Ta chỉ là đoán."

Nam Cung Linh nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy rất có thể, nhanh chóng đưa các hoàng tử đến phủ đệ của Bắc Mạc Khanh, thế nhưng Bắc Mạc Khanh không ở nhà.