Bắc Mạc Khanh đeo mặt nạ, vẫn ngồi xe lăn, điều khác biệt là trên xe lăn nhiều hơn một thanh kiếm, Ám đẩy Bắc Mạc Khanh ra khỏi phủ.
Bắc Mạc Khanh phân phó Ám gọi Lạc Vũ cùng nhau đi Vô Song Lâu.
Lạc Vũ hành lễ: "Chủ thượng, ngài xuất quan là muốn đi Vô Song Lâu sao?"
Lạc Vũ đẩy xe lăn, Ám đi theo sau, Bắc Mặc Khanh nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Suy cho cùng, mười ngày trong không gian là một trăm ngày bên ngoài, Bắc Mạc Khanh luyện kiếm không ngừng nghỉ, nói không mệt là không thể nào.
Sau khi đến Vô Song Lâu, Bắc Mạc Khanh mở mắt ra, đây là lần đầu tiên Ám tiến vào bên trong Vô Song Lâu.
Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Vũ nói: "Lạc Vũ, đi gọi Bắc Ti."
Bắc Tiềm nghe tin chủ thượng đang tìm mình liền vội vàng chạy tới.
"Thuộc hạ tham kiến chủ thượng."
"Ừm, đừng lên đi, sau này không cần quỳ nữa, cứ như trước kia là được."
Ám khiếp sợ đứng đó, không ngờ công tử lại chính là chủ nhân của Vô Song Lâu.
"Các ngươi đi xuống trước đi, ta muốn cùng Bắc Tiễn nói chuyện riêng."
Lạc Vũ và Ám hành lễ: "Vâng, thuộc hạ cáo lui".
Bắc Mạc Khanh nhìn Bắc Ti nói: "Ngồi đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Bắc Mạc Khanh nói với Bắc Ti về yến tiệc năm ngày sau, Bắc Ti vẫn có chút khó hiểu, dù sao hắn cũng biết về yến tiệc, nhưng không có thăm dò nên không biết là nhân vật chính của. đại tiệc năm ngày sau là chủ nhân của hắn.
Bắc Mạc Khanh nhìn dáng vẻ hoang mang của Bắc Ti nói: "Ngày đó ta cũng sẽ đi yến tiệc, đối tượng được phong vương chính là ta."
Bắc Ti khó mà tin nổi nhìn Bắc Mạc Khanh, chủ thượng vậy mà là một vương gia, nhớ lại khi đó...
Bắc Mạc Khanh đem sự tình trên phong thư nói ra, Bắc Mạc Khanh còn chưa nói xong Bắc Ti đã tức giận hét lên: "Bọn hắn thật to gan, dám đánh chủ ý lên chủ thượng, thật sự không biết quý trọng mạng sống."
"Khụ khụ, Bắc Ti, ngươi từ khi nào đã trở nên gắt gỏng như vậy, được rồi."
"Thưa chủ nhân, thuộc hạ như này sao có thể nói là gắt gỏng, thuộc hạ đây là..."
"Hừ, nếu bọn hắn thật sự dám làm chuyện này, ta cũng không ngại hỗ trợ dọn dẹp bọn gian thần, ta đến đây chính là muốn cùng ngươi thương lượng chuyện này."
"Đến lúc đó ngươi cứ như vầy... sau đó..." Bắc Mạc Khanh giao phó Bắc Ti, Bắc Ti thỉnh thoảng gật gật đầu.
“Thuộc hạ nhất định sẽ làm tốt, để cho bọn hắn chết đến không thể chết hơn.” Bắc Ti quanh thân tràn đầy sát khí.
Bắc Mạc Khanh bảo Bắc Ti đẩy mình ra, sau đó được Lạc Vũ đón lấy cùng nhau đi tới Vô Song tửu lâu.
Trong bao phòng, Bắc Ti dùng thông tin thạch truyền tin cho Lạc Kỳ, Lạc Kỳ đến tửu lâu mặt đầy u oán nhìn mọi người.
Bắc Ti và Lạc Vũ nhìn nhau cười ngượng ngùng, vừa rồi quên mất Hữu hộ pháp.
Bắc Mạc Khanh nói: "Đều ngồi hết, không cần câu nệ."
Mọi người ngồi xuống dùng bữa.
Ăn không nói chuyện.
Sau bữa ăn.
Bắc Mạc Khanh lau miệng nói: "Chúng ta ăn xong rồi, cũng nên trở về."
Đám người Bắc Ti đứng dậy cung tiễn Bắc Mạc Khanh, Lạc Vũ và Ám đẩy Bắc Mạc Khanh về, Bắc Tiễn nhìn thấy chủ thượng đã đi về liền cùng Lạc Kỳ rời khỏi tửu lâu.
Bên trong Vô Song Lâu,
Bắc Ti và Lạc Kỳ ở trong tiền sảnh, còn có mười người cảnh giới Linh Hoàng, hai mươi người cảnh giới Linh Vương, ba mươi người cảnh giới Linh Vương, bốn mươi người cảnh giới Linh Hoàng, tổng cộng có khoảng một trăm người.
Bắc Ti nghiêm nghị nói: "Có người đánh chủ ý lên chủ thượng của chúng ta, chuyện này không thể dung thứ được. Năm ngày sau, tại yến tiệc của hoàng cung Nam Ly, tất cả các ngươi theo bổn tọa cùng Hữu hộ pháp vào yến tiệc..."
Sau khi phân phó xong, đám người lĩnh mệnh đi xuống, Lạc Kỳ cũng lui xuống đi về Linh Trì, trên thân đều đầy mùi đồ ăn, hắn phải đi rửa sạch sẽ.
Lạc Kỳ nhìn Bắc Ti đang nhìn mình, cũng may hắn mặc áo choàng tắm, Bắc Ti lấy lại tinh thần đi vào, hai người nam nhân, sợ cái gì.
Lạc Kỳ thấy Bắc Ti cởi y phục, hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Bắc Ti dừng một chút: "Còn có thể làm cái gì? Đương nhiên là tắm hồ nước nóng, trên người toàn là mùi đồ ăn."
"Ta còn đang ngâm, ngươi chờ chút rồi ngâm được không?"
"Hai đại nam nhân, ta cũng không ăn thịt ngươi. Hơn nữa hồ nước nóng lớn như vậy, ta sẽ cách xa ngươi, yên tâm."
Lạc Kỳ nghe Bắc Ti nói vậy, tiếp tục nằm ở chỗ đó hưởng thụ.
Hai nam nhân ngồi trong hồ nước nóng thỉnh thoảng nhìn trộm đối phương, không khéo lại vô tình chạm mắt nhau.
Hai người lúng túng nghiêng đầu sang chỗ khác, tẩy rửa thân thể.
Phủ đệ
Bắc Mạc Khanh vừa trở về không bao lâu thì tiểu công chúa đến, không thể không nói gan rất lớn, tự mình chạy qua.
Bắc Mạc Khanh nhìn tiểu nha đầu, nghiêm túc nói: "Lần sau không được phép đến một mình, phải mang theo hạ nhân."
Nam Cung Nguyệt Ly nhìn Bắc Mạc Khanh cười nói: "Dạ được Hoàng thúc."
"Con đã ăn chưa?"
"Ăn rồi, Hoàng thúc, Hoàng thúc đưa con đi dạo phố có được không, con còn chưa đi lần nào hết."
Nam Cung Nguyệt Ly thấy Bắc Mạc Khanh không trả lời liền làm nũng "Hoàng thúc ~, Hoàng thúc là tốt nhất, Hoàng thúc đưa Ly nhi đi đi mà, Ly nhi hứa sẽ ngoan."
"Được, được rồi, ta dẫn con đi."
Nam Cung Nguyệt Ly kích động nhảy lên "Tốt quá, con biết Hoàng thúc là tốt nhất."
Ám đẩy Bắc Mạc Khanh đi theo tiểu công chúa, tiểu công chúa chạy đông chạy tây, nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, thật đáng yêu.
Tiểu công chúa nhìn hồ lô đường, hai mắt lấp lánh, chạy đến bên người Bắc Mạc Khanh, kéo kéo ống tay áo Bắc Mạc Khanh nói: "Hoàng thúc, Hoàng thúc, con muốn ăn cái kia."
Bắc Mạc Khanh nhìn theo hướng tiểu nha đầu chỉ, hóa ra là hồ lô đường.
"Ám, cùng tiểu công chúa đi mua hồ lô đường."
Ám dẫn Công Chúa Điện Hạ đi mua hồ lô đường, một lúc sau mới quay lại, Bắc Mạc Khanh nhìn đống hồ lô đường trên tay Ám, đây là mua hết sạp sao.
Bắc Mạc Khanh nhìn tiểu nh đầu, hỏi: "Sao con mua nhiều như vậy, tiểu nha đầu con có thể ăn hết không?"
Nam Cung Nguyệt Ly cầm một viên kẹo nói: "Đây là cho Hoàng thúc."
"Phần còn lại là cho ca ca, phụ hoàng với mẫu thân."
Sau đó lại cầm một cái đưa cho Ám, nói: "Đây là cho Ám ca ca."
Ám nhìn tiểu công chúa chỉ vào chính mình nói: "Cho thuộc hạ sao?"
Bắc Mạc Khanh nhìn dáng vẻ sững sờ của Ám, nói: "Nhận lấy đi, cánh tay của tiểu công chúa một hồi sẽ đau."
Ám vội vàng tiếp nhận "Thuộc hạ đa tạ Công chúa Điện hạ."
Sau đó nàng lại cầm lấy một cái khác nói: "Đây là của Lý nhi."
Bắc Mạc Khanh nhìn hồ lô đường, là lần đầu tiên hắn ăn, trước đó chỉ nhìn anh em của mình ăn, Bắc Mạc Khanh cắn một cái, chua ngọt, rất ngon.
Ám cắn một miếng táo gai, chỉ một lát liền ăn xong, tiểu công chúa vừa đi vừa ăn, không biết lại nhìn thấy cái gì, nàng dừng lại nhìn Bắc Mạc Khanh.
Bắc Mạc Khanh ra hiệu cho Ám đi theo, tiểu công chúa được Hoàng thúc đồng ý liền chạy tới, khi trở về cầm một đống đồ trong tay, tiểu công chúa thật sự là một cô gái nhỏ, mua một đống đồ chơi nhỏ.