Khi đến ngôi làng, Ma Tùng Quân dường như chết lặng.
Ở đây chẳng còn một ai sống, cả một ngôi làng vết máu loang lổ, những ngôi nhà đấp bằng đất bằng lá đều bị cháy rụi không còn miếng nào.
Nhưng có một điểm khiến cho Ma Tùng Quân ngạc nhiên rằng sau mỗi ngôi nhà đều có vài ngôi mộ.
Nhìn mộ được đắp bằng đất còn rất mới, cả chữ ở trên bia mộ gỗ nữa.
Nó giống hệt chữ của cái mộ ở bờ hồ hoa anh đào kia.
“Huyết Phong, chẳng lẽ người còn sống cuối cùng của làng này tên Huyết Phong ư? Phiền Bỏ Mẹ, mày có biết gì không?”
[Phiền Bỏ Mẹ không biết.
Sau khi gặp lỗi, hệ thống tạm ngưng dò tìm và tiến hành sửa chữa robot do thám.
Đến giờ vẫn chưa sửa xong.]
“Tao cảm thấy nghi ngờ về cái tính xác thực của hệ thống rồi đấy.
Chẳng ai làm gì cũng lỗi.” – Ma Tùng Quân thở dài một hơi.
Hắn đi khắp ngôi làng để xem còn ai ở đây không.
Kết quả gần cuối làng hắn nhìn thấy vài vỏ khoai lang vứt trước một căn nhà rách nát.
Đi vào bên trong hắn cũng không gặp ai.
Bất quá dưới bếp vẫn có dấu vết của củi lửa còn rất mới.
[Theo phân tích đưa ra.
Nơi này từng có ít nhất ba người, họ đã rời đi được một tuần.
Theo Phiền Bỏ Mẹ dự đoán, có thể bọn họ đi đến tòa thành Am Sương cách đây 341km.]
“Thành gì xa kiếp vậy?”
Than một tiếng, Ma Tùng Quân mở bản đồ lên xem.
Lúc trước ở thế giới của hắn, mỗi thành phố cách nhau chỉ hơn trăm cây số, đường đi thuận tiện mà hắn còn cảm thấy xa.
Đường xá của thế giới này phải nói là thậm tệ, ổ gà, ổ vị, ổ voi khắp mọi nơi.
Nói hơn 300km tuy nghe ít đấy, nhưng muốn đi phải mất cả ngày, chưa kể trên đường còn gặp quái vật lâu lâu lú cái đầu ra hù cho một cái.
“Ma huynh, hay chúng ta đi nhanh đi.
Đệ cảm giác làng này có ma.”
Đang lúc Ma Tùng Quân tập trung xem bản đồ thì Lưu Béo khều hắn nói.
“Ừ, khởi hành luôn đi.
Gọi con Meo con Gâu về.
Phía trước không có khu vực nguy hiểm.
Có thể nghỉ giữa đường được.”
Ma Tùng Quân gật đầu nói.
Không giống thế giới cũ của hắn, thế giới này chỉ có thể di chuyển ban ngày cho an toàn.
Ban đêm ngoài dã thú ra thi thoảng còn gặp mấy chuyện kỳ quái không thể giải thích được.
Nhiều ngày đi trong rừng Ma Tùng Quân cảm nhận rất rõ điều đó.
Ví như ở khu rừng hắn vừa đi qua chẳng hạn.
Hắn từng để sổng một con heo con trong lúc tắm cho nó vào buổi tối.
Nhưng chỉ ngay thời điểm nó chạy vào trong bụi rậm sát bên, không còn nghe tiếng chạy, không còn nghe tiếng kêu hay bất cứ động tĩnh nào khác.
Cả trên ra đa hệ thống cũng không hiện bất cứ một điều gì bất thường.
Hắn chém nát cái bụi cỏ đó ra, hoàn toàn không có con heo ở đó, một vệt máu cũng không có, chỉ có dấu chân dứt quãng ở trước bụi rậm.
Phiền Bỏ Mẹ cũng tìm được nó, Phiền Bỏ Mẹ cũng từng nói với hắn rằng có một số bí ẩn, đến cả hệ thống cũng không thể giải đáp ra được.
Tuy nhiên còn đáng sợ hơn nằm ở chỗ, sáng hôm sau hắn thấy con heo đó nằm co ro trước cái chuồng của mình.
Cơ thể nó không ngừng run lên bần bật vì sợ hãi.
Sau đó nó bị bệnh liền mấy ngày, cứ tưởng nó chết đến nơi nhưng vẫn sống nhăn răng đến giờ khi đã khỏi bệnh.
Có một lần khác, Phiền Bỏ Mẹ tìm được một vùng xanh duy nhất ở trong khu rừng đó.
Nhưng Ma Tùng Quân lại không dám nghỉ tại đấy, bởi vì có một vài cái cây, mọc ra những bộ xương, cả xương người và xương động vật đều có.
Không, nói mọc ra xương cũng không đúng, phải nói những bộ xương đó như bị những cái cây kia nuốt chửng lấy ở bên trong vậy.
Thậm chí có vài bộ xương động vật, còn dính lại một chút thịt, thế mà nó nằm ở giữa thân cây.
Khu đó quá kì quái, Ma Tùng Quân thà đánh xe đi trong đêm còn hơn là ngủ lại đó.
Mỗi khi gặp hiện tượng kì bí nào đó, Ma Tùng Quân cố gắng tránh xa chúng hết mức có thể.
Thế giới này đã không bình thường rồi, khu rừng cũng chẳng bình thường một chút nào.
Từ đấy Ma Tùng Quân cũng nhận thức được rằng, bản thân không nên quá tin tưởng vào hệ thống.
Chẳng khác cái GPS dò đường là mấy, dẫn toàn vào hẻm cụt hoặc đường không có lối đi.
Đợi con Meo con Gâu chạy về.
Cả hai lập tức đánh xe đi.
Đoạn đường không xa nhưng quá gồ ghề, bởi những vết xe ngựa đi sẵn trên đường khiến cho con đường gập ghềnh khó đi.
Tuy vậy còn hơn là ở lại ngôi làng vừa bị tàn sát xong.
.....
Trên một cung đường mòn, có hai bé gái tung tăng dắt tay nhau chạy nhảy trên đó.
Sau lưng chúng là một thanh niên tuổi chừng 18, hắn vác trên vai một con hổ lớn dài đến bốn năm mét, tính luôn cả đuôi.
Đoạn đường này đi vốn có rất nhiều xe qua lại, ban đầu thấy hai đứa nhỏ chạy lon ton trên đường, nhiều kẻ có ý đồ xấu muốn đánh chủ ý lên hai đứa bé đó.
Nhưng đến khi thấy thanh niên vác hổ trên lưng đều tự động ngồi yên tại chỗ, không kẻ nào dám làm liều.
Ba người đó chính là Huyết Phong và hai chị em nhà họ Yên.
Đùa cái gì chứ, dù con hổ đó vẫn chưa phải là hổ trưởng thành, nhưng nhìn hoa văn trên người nó thì chắc chắn đó không phải là hổ bình thường.
Hổ cũng chia thành nhiều loại hổ, trong đó hổ có thể sử dụng được ma thuật của chúng để cường hóa thân thể khi chiến đấu thì được gọi là ma thú.
Đánh với một con hổ, có rất nhiều cách.
Nhưng đánh với một ma thú dạng hổ lại là chuyện hoàn toàn khác.
Chí ít phải là Sơ cấp Ma Pháp Sư Thất Tinh trở lên mới có thể đánh bại được chúng.
Tuy nhiên ở đời mà, làm quái gì có chuyện yên bình ở cái thế giới chết tiệt này được.
Nhất là với một đứa trẻ mới lớn như Huyết Phong.
Lúc này có một đoàn xe thương nhân đi ngang qua bọn họ, chuyện như vậy Huyết Phong đã gặp nhiều nên từ sớm hắn đã đứng nép vào bên lề đường.
Chả là lần này có một ông thương nhân, tuổi chừng bốn mươi kéo rèm xe ra nhìn Huyết Phong với ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Vốn ông ta định cho xe dừng lại để hỏi thăm, nhưng đoàn xa đã sớm dừng lại trước khi ông ta kịp nói.
Lập tức phía trước xảy ra ồn ào, từ đoàn xe vô số người mang theo vũ khí nhảy xuống xe chạy vội về phía trước.
“Có chuyện gì?” – Vị thương nhân lập tức hỏi một người.
“Cướp, có bọn cướp chặn đường.
Ngài cho người dặn các thương nhân còn lại ở yên trong xe đi.
Chuyện ngoài này để đoàn dong binh chúng ta xử lý.”
Kẻ đó liền nói xong vác theo cây thương chạy lên phía trước.
Hắn vừa mới xông xáo thì đột nhiên có một mũi tên bắn xuyên qua đầu hắn, khi mũi tên cắm xuống đất, đầu của hắn ta nổ tung ra như một trái boom.
Cảnh tượng máu me đập thẳng vào mắt thương nhân kia khiến lão lập tức chui vào trong xe, rồi dặn hạ nhân đi báo cho các xe thương hội khác.
Bấy giờ Yên Nhược Đan sớm đã dắt Yên Nhược Tuyết về bên cạnh Huyết Phong với bộ dáng sợ hãi.
“Phong ca ca...”
Cả hai đứa nhỏ nắm chặt lấy vạt áo của Huyết Phong.
Cảm nhận thấy hai bàn tay run rẩy bên vạt áo của mình, Huyết Phong thầm siết tay lại.
Có lẽ chuyện này đã khiến cho hai đứa nhớ lại cảnh đau lòng không nên nhớ.
Hắn rất muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng vẫn nên ưu tiên bảo vệ hai muội ấy thì hơn.
Nghĩ thế hắn kéo cả hai đứa vào sâu trong rừng, cũng không ai chú ý đến hắn.
Cho đến khi tay thương nhân kia gọi lớn:
“Chàng trai trẻ, mau mau lại đây.
Dẫn cả hai đứa bé vào, ở bên ngoài nguy hiểm lắm.”
Lúc này ông ta đã xuống xe và ngoắc về phía Huyết Phong.
Hắn do dự nhìn tay thương nhân kia, sau đó lại nhìn Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết dưới chân mình.
Đang trong lúc Huyết Phong do dự thì một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống ngay xe ngựa của thương nhân kia.
“RẦM!!!”
Một tiếng động lớn vang lên.
Yên Nhược Đan ngơ ngác nhìn cảnh tượng mịt mù trước mắt, Yên Nhược Tuyết thì lại hoảng loạn khi thấy xác con hổ rơi xuống bên cạnh mình còn Huyết Phong lại biến đi đâu mất.
“Khụ khụ...”
Tiếng ho khan vang lên liên tục.
Trong đống bụi mù, Huyết Phong dìu một người bước ra khỏi đó.
“Phong ca ca!!” – Yên Nhược Tuyết kêu lên một tiếng.
Vốn định chạy lại gần Huyết Phong thì đột nhiên cảm thấy nguy hiểm rình rập ngay bên cạnh.
Nhưng con bé không kịp đưa ra phản ứng thì đã bị Yên Nhược Đan lao đến đẩy ngã.
“A...”
Một mũi tên xoẹt ngang qua lưng Yên Nhược Đan khiến cho con bé lăn sang một bên với gương mặt đau đớn.
Cảnh tượng đó khiến cho Huyết Phong tức điên lên nhìn về phía gã bắn cung.
Hắn trốn ở trong rừng, núp trên những cành cây rậm rạp.
Đột nhiên bắt gặp ánh mắt đầy giận dữ của Huyết Phong khiến cho hắn cảm thấy rùng mình một cái.
Bên cạnh hắn còn có một gã cung thủ nữa, gã ta đập đầu hắn chửi một tiếng:
“Thằng ngu này, mày nhắm đi đâu thế hả? Đại ca đã dặn không được đụng vào thằng vác hổ.
Mày thích chết đúng không? Xuống dưới xin lỗi hắn mau.”
“Nhưng chúng ta đông người như vậy...”
“Uỳnh!!!”
Lời còn chưa nói xong, cái cây bọn họ đang đứng đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
Nó từ từ đổ xuống.
Trong quá trình đó, bọ họ trông thấy Huyết Phong từ khi nào đã xuất hiện ở đây như một con quái thú đầy giận dữ.
Hắn đáp ngang lên thân cây, cú đáp của hắn khiến cho cả gốc cây cũng bị bật lên.
Cây lớn từ từ đổ xuống, Huyết Phong dần dần đứng thẳng người dậy theo chiều nghiêng của cây, ánh mắt giết người của hắn nhìn chằm chằm kẻ bắn cung..