Cầm trọng kiếm với 300% sức nặng, Ma Tùng Quân không dùng đến Phách Không Trảm, hắn chỉ dùng lực lượng thuần túy để đánh.
Vì tiết kiệm thể lực hết mức có thể, nên hắn không dùng đến chiêu thức duy nhất của mình.
Mục tiêu là cứu Huyết Phong chứ không phải là đánh nhau với cái lũ này, điều cần làm bây giờ là mở một đường máu chạy thẳng đến chỗ thằng bé.
Vô số boom mìn được Ma Tùng Quân ném ra, tiếng nổ, tiếng xương cốt rơi lộp cộp vang khắp hầm ngục.
Bấy giờ một chân Ma Tùng Quân dậm mạnh xuống đất, hai tay giữ kiếm quét một lần bốn năm vòng kiếm.
Đánh tan vô số Undead xung quanh, có được chỗ trống, hắn lập tức lấy ra hai khẩu RPG đã gài đạn sẵn.
“ĐÙNG ĐÙNG!!!!”
Hai vụ nổ lớn vang lên, hầm ngục trong phút chốc phát ra ánh sáng từ vụ nổ.
Tranh thủ thời gian, Ma Tùng Quân gài đạn cho hai khẩu RPG rồi vứt nó vào trong hệ thống.
Đồng thời hắn tách toàn bộ đá hệ Thổ ra, gắn vào hai viên hệ Phong và một viên hệ Lôi.
Cơ thể hắn bọc trong lôi điện, gió nổi lên nâng hắn bay cao.
Ma Tùng Quân phóng người lên không trung, hắn lập tức thu trọng kiếm vào trong hệ thống rồi lấy ra hai khẩu RPG bắn xuống nơi hắn sắp phải tiếp đất.
Vụ nổ vang trời, Ma Tùng Quân đáp xuống mặt đất khi quanh đó đã được dọn sạch bởi hai quả tên lửa.
Hắn cất súng đi, lấy trọng kiếm ra.
Lần này Ma Tùng Quân không tiếp tục lao lên nữa, bởi phía trước đã bị chặn bởi mười mấy tên xác sống to cao có thịt, không phải lũ xương xẩu.
Tên thấp nhất cũng 2m, cao nhất chắc cũng 3m hơn.
Diện mạo của chúng khó mà nhìn rõ được, do hắc khí bao trùm lấy gương mặt của chúng.
Bọn này cầm đủ loại vũ khí khác nhau, có kiếm, có đao.
Có cả thương, chùy, trường đao, song rìu cho đến cả một tấm khiên.
Vốn luôn tự tin với vẻ ngoài to cao kệch cỡm của mình, từ khi đến thế giới này, nếu so với những chủng loài hắn gặp.
Hắn luôn cảm thấy mình là người bình thường nhất quả đất này, từ Orc cho đến lũ Golem, giờ là cái lũ như xác sống đằng kia.
[Chủng loài: Undead.]
Bấy giờ trước mắt Ma Tùng Quân hiện lên thông số của lũ quái vật.
Trước kia chúng được coi là con người, nhưng khi chết đi lại bị ma thuật Hắc Ám hồi sinh trở lại.
Tất cả những thông tin đó là do Phiền Bỏ Mẹ suy đoán qua kiến thức trên mạng.
Cũng may hệ thống có thể quét được mấy tên quái vật Undead có thịt ở xa xa.
Chúng có điểm yếu chí tử ở đầu, chỉ việc chặt đầu của chúng hoặc triệt tiêu toàn bộ nguyên tố Hắc Ám trên mặt chúng là xong.
Nếu phải phá bỏ nguyên tố Hắc Ám, Ma Tùng Quân phải dùng đến ma tinh thạch hệ Quang.
Hắn tháo hai viên hệ Phong ra, gắn hai viên hệ Quang thay thế.
Cùng với một viên hệ Lôi, ánh sáng tím lịm phát ra hào quang chói lọi bọc quanh trọng kiếm.
Bấy giờ Ma Tùng Quân lùi lại vài bước, hắn dùng Phách Không Trảm kèm theo Quang Lôi nguyên tố chém thẳng về phía mấy tên Undead trước mắt.
“Ầm ầm ầm ầm...”
Cú chém loạn của Ma Tùng Quân chém trúng Undead, trúng cả đất, trúng cả trần của hầm ngục.
Làm cho khói bụi bốc lên khắp nơi, trong làn khói bụi ấy, Ma Tùng Quân cảnh giác cao độ.
Hắn vừa làm một hành động điên rồ, chẳng may lũ Undead đó không nhìn bằng mắt thì khói bụi này chính là mồ chôn của hắn.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng không, đến khi khói bụi tan dần đi, hình ảnh của mấy tên Undead hiện ra.
Cơ thể của chúng hằng sâu những vết chém, đến mức lộ cả xương.
Và chỉ dừng ở việc da thịt chúng bị chém, máu không chảy, xương không nứt mà chỉ trầy nhẹ một chút.
[Đòn tấn công bằng Quang hệ có hiệu quả, trong thoáng chốc túc chủ đã làm tê liệt đám Undead được 2 giây.
Đó là tất cả những gì túc chủ có thể làm, sát thương lên người chúng chỉ tính bằng hai con số lẻ.]
Phiền Bỏ Mẹ thông báo chiến tích vừa rồi cho Ma Tùng Quân nghe.
Máu của mỗi con Undead có thịt đều trên 15.000.
Máu hiện tại của Ma Tùng Quân là trên 20.000, chỉ nhỉnh hơn chúng một chút.
Vừa rồi sau một loạt đòn chém Phách Không Trảm mà chỉ gây được sát thương bằng hai chữ số.
Như Long Nguyên Giáp đã từng nói, lực sát thương của Ma Tùng Quân không đủ.
Hắn không thể tưởng tượng được việc hắn bỏ ma tinh thạch hệ Quang ra để đánh thì lượng sát thương hắn gây ra sẽ còn thảm hại như thế nào.
Cũng may là chúng không có khả năng hồi phục quái đản của bọn Golem, với lượng sát thương đó, mà còn có khả năng hồi phục nữa thì Ma Tùng Quân điên mất.
Thực tế là có, chỉ là Ma Tùng Quân không biết.
Sát thương được gây ra bằng hệ Quang có tính chất thanh tẩy những thứ ô uế, nên lũ Undead trước mắt hắn không có khả năng hồi phục.
Dẫu thế thì việc giết chết chúng là gần như không thể.
“Hử? Tại sao chúng không di chuyển?”
Từ nãy đến giờ, Ma Tùng Quân luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ để đề phòng lũ Undead có thịt xông đến.
Nhưng lạ thay, chúng chỉ đứng đó gầm gừ như lũ thây ma bị xích thay vì tiến lên tấn công hắn.
Để kiểm chứng thêm lần nữa, Ma Tùng Quân chém ra vài đường Phách Không Trảm về phía trước, đồng thời quét thêm vài kiếm ở phía sau để đẩy lùi lũi Undead xương đang lọ mọ đi tới.
“Bọn này bị sao vậy?” – Ma Tùng Quân nhíu mày tự hỏi.
Tuy rất nôn nóng muốn cứu Huyết Phong trở ra, vừa rồi phát tiết một chập lại khiến cho Ma Tùng Quân tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Cũng may nhờ sự liều lĩnh đó mà hắn phi đến tận đây với ít công sức bỏ ra nhất.
Càng gặp đối thủ mạnh, hắn càng phải bình tĩnh.
Để rút ra bài học xương máu, hắn vài lần suýt chết.
Ma Tùng Quân đã học được rất nhiều điều về sự kìm chế bản ngã của mình.
Vì thế, lần này khi suýt đánh mất bản thân mình lần nữa, Ma Tùng Quân đã kịp tỉnh táo lại trước thời điểm đáp xuống trước mặt lũ Undead có thịt.
Hắn phải tìm ra phương án để vượt qua chúng, có vẻ như chúng bị cái gì đó, không thể tấn công hắn hay là sao? Để chứng minh suy đoán của mình, Ma Tùng Quân đánh liều tiến về phía trước.
Nếu hắn đoán không nhầm, lũ Undead này bị giới hạn bởi cái gì đó thật, nên mới đứng chịu trận cho hắn đánh.
Dù thế, từ tiếng gầm gừ và khí tức chúng tỏa ra cho thấy chúng giống như kẻ săn mồi muốn ăn thịt hắn nhưng lại không thể.
Ma Tùng Quân từ từ bước tới, từng chút một.
Hắn đưa trọng kiếm về phía trước để đoán hành động của lũ Undead.
Mũi kiếm vừa đưa ra, hai con Undead có thịt ở gần nhất lập tức tránh sang hai bên.
Tiếng gầm gừ cho thấy chúng không ưa thích ma tinh thạch hệ Quang.
— QUẢNG CÁO —
Cứ thế Ma Tùng Quân bước tới, thấy chúng vẫn tránh xa kiếm của hắn.
Đến khi hắn đi ngang qua được con Undead có thịt đầu tiên, nó không hề tấn công Ma Tùng Quân mà vẫn dè chừng thanh kiếm của hắn.
‘Hình như dùng cách này có vẻ tốt hơn, chúng không dám tiếp xúc gần với ma tinh thạch Quang...”
Vừa nghĩ đến đó, cũng là lúc Ma Tùng Quân đi ngang qua con Undead thịt thứ hai, đồng thời hắn đang chuẩn bị lấy thêm ma tinh thạch hệ Quang để rải xung quanh thì đột nhiên hai con Undead kia đồng loạt lao tới.
“Keeng binh!!!~~~”
Hai âm thanh dồn dập vang lên.
Con Undead bên phải dùng thanh kiếm của mình đâm thẳng vào cổ Ma Tùng Quân, phản xạ giúp cho Ma Tùng Quân kịp thời đưa trọng kiếm lên đỡ.
Nhưng lại bị con Undead bên phải dùng chùy gai táng cho một phát văng thẳng lên trời.
Cú đánh khiến cho Ma Tùng Quân ọc máu trên không, máu tuôn ra, bị ngăn lại bởi nón bảo hộ.
Làm tầm nhìn trước mắt của Ma Tùng Quân bị nhấn chìm bởi màu đỏ, cơn đau nhức khiến hắn tím tái mặt mày.
Cũng may đó là một đòn vật lý, nên bộ giáp bảo hộ của Yên Nhược Tuyết đã đỡ hết 9 phần sát thương cho Ma Tùng Quân.
Phần còn lại thì được giáp bên trong đỡ lấy, số sát thương Ma Tùng Quân gánh chịu chỉ là lực tác động còn sót lại của cút vỗ kia.
Nếu không có giáp, Ma Tùng Quân chắc hẳn phải chết trong một đòn này rồi.
Bấy giờ ở trên không, Ma Tùng Quân văng lên hơn 10m, nén cơn đau, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh chóng.
Lập tức tháo một viên Lôi, một viên Quang ra, thay vào đó bằng hai viên Phong.
Hắn điều chỉnh hướng kiếm, dùng lực gió chỉnh hướng rơi của mình xuống vị trí hắn đáp xuống trước đấy.
“Bịch...phù~~~”
Ma Tùng Quân ngã cái bịch xuống đất.
Hắn chưa kịp nghỉ ngơi thì thấy đám Undead xương xông đến.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải lấy ma tinh thạch hệ Quang rải xuống thành vòng tròn quanh mình.
Đám Undead xương vì thế bị chắn ở bên ngoài, giúp cho Ma Tùng Quân thở phào một hơi.
Hắn bình tĩnh lấy ra lọ thuốc trị thương cấp Lục để uống vào.
Mặc kệ cơn ngứa trong người, Ma Tùng Quân đứng dậy dùng kiếm vung vài đường đánh tan lũ Undead xương xung quanh.
Trước mắt hắn, mấy con Undead thịt vẫn đứng tại chỗ cũ nhìn chằm chằm hắn.
Hiểu rồi, hắn hiểu rồi.
Mấy con Undead có thịt kia bị giới hạn phạm vi hoạt động, nhiệm vụ của chúng chắc chắn là canh chừng Huyết Phong, tránh việc Huyết Phong bị cướp đi.
Không có thời gian để hỏi xem tại sao Huyết Phong lại bị canh chừng kỹ đến vậy, Ma Tùng Quân hỏi Phiền Bỏ Mẹ:
“Phiền Bỏ Mẹ, đo đạc khoảng cách lũ Undead kia hoạt động.
Chúng bị giới hạn theo phạm vi hoạt động bán kính, hay là khu vực hình chữ nhật?”
[Chúng bị giới hạn theo phạm vi bán kính.
Cụ thể là 20m xung quanh Huyết Phong.]
— QUẢNG CÁO —
“Được, như vậy thì dễ chơi hơn rồi.” – Ma Tùng Quân nở nụ cười.
Hắn biết thừa Phiền Bỏ Mẹ có thể tính toán ra được con đường chiến thắng cho hắn.
Nhưng nó không làm như thế, trong chiến đấu, trừ phi nguy hiểm đến tính mạng thì Phiền Bỏ Mẹ mới đưa ra cảnh báo.
Còn không nó chả bao giờ nói.
Vì cứu Huyết Phong cũng là nhiệm vụ của hệ thống, nên Phiền Bỏ Mẹ không thể chủ động giúp.
Vừa rồi Ma Tùng Quân chỉ phỏng đoán và hỏi thử Phiền Bỏ Mẹ theo cách khác.
Vậy chứng tỏ lũ Undead thịt trước mắt bị giới hạn trong bán kính 20m xung quanh Huyết Phong.
“Khoan đã, có cái này ta muốn thử.” – Ma Tùng Quân đột nhiên nói.
Nếu bây giờ Ma Tùng Quân tấn công, mấy tên Undead chỉ bị động phòng thủ.
Trừ phi hắn tiến vào bán kính 20m kia thì chúng mới tấn công hắn.
Lũ này trông chẳng khác robot là bao.
Bù lại mấy con Undead xương đang tràn về phía của Ma Tùng Quân rất nhiều, mặc cho ma tinh thạch hệ Quang đã ngăn chúng ở bên trong.
Được thời gian thở dốc một chút.
Ma Tùng Quân mở kho đồ lên hỏi Phiền Bỏ Mẹ:
“Trong thành phần của thuốc trị thương, có nguyên tố Quang đúng không?”
[Chẳng lẽ túc chủ muốn...]
“Póc!”
Tiếng nắp chai bật ra.
Trên tay Ma Tùng Quân xuất hiện hai lọ thuốc trị thương sơ cấp.
Nắp chai bung ra, hắn bước đến trước mặt con Undead xương gần mình nhất.
Một chai thuốc trị thương đổ lên đầu lâu của con Undead xương trước mặt hắn.
“Xèooooo”
Âm thanh xì xèo cất lên, khóc trắng khói đen tỏa ra khắp nơi.
Con Undead xương trước mắt Ma Tùng Quân trực tiếp hóa thành tro tàn.
Khóe miệng trên môi Ma Tùng Quân khẽ cong lên, nụ cười trên mặt hắn dần trở nên thiếu đạo đức.
Có cách dễ thế này, tại sao hắn không nghĩ ra sớm?.