Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 230: Nhiệm Vụ Khẩn Cấp






Đã qua một đêm, Ma Tùng Quân nhìn đồng hồ.

Hiện tại là bảy giờ sáng, ở trong hầm ngục này, lúc nào trời cũng tối.

Sáng đêm chẳng còn là điều quan trọng nữa, chủ yếu vì sức khỏe nên Ma Tùng Quân mới ngủ nghỉ đúng giờ để tránh cho việc mệt mỏi không đáng có.
Nói là nói thế, từ hôm qua đến hôm nay, Ma Tùng Quân không hiểu vì sao luôn cảm thấy bất an.

Long Nguyên Giáp cũng vậy, bất quá thằng này nói, có bất an thì cũng phải ngủ để lấy sức, nên vẫn ngủ ngon lành.

Có một mình Ma Tùng Quân là mất ngủ dẫn đến thẫn thờ.
“Ca nghỉ chút đi, ăn no rồi dễ ngủ hơn.

Giờ hoạt động của ma thú đã qua, đệ sẽ đi lang thang trong tầng này một chút.

Ca cứ an tâm ngủ, mấy con quái vật quanh đây để cho đệ, có chuyện gì đệ lập tức chạy về.” – Long Nguyên Giáp nói.
Nghe thế Ma Tùng Quân đành gật đầu, hắn đè nén nỗi bất an trong lòng mà đi ngủ.

Đồng thời dặn Phiền Bỏ Mẹ cảnh báo hắn nếu có nguy hiểm.

Nó luôn có cách ép hắn dậy từ trong giấc ngủ, nên việc thức để canh gác với hắn chỉ để tránh phụ thuộc quá nhiều vào hệ thống mà thôi.
Chuyện của Huyết Phong, Long Nguyên Giáp đã nghe Ma Tùng Quân kể sơ qua.

Hắn không hỏi vì sao Ma Tùng Quân lại chắc chắn như thế, mỗi người có một bí mật riêng.

Nếu không ảnh hưởng đến người khác thì cứ giấu.


Lần trước Long Nguyên Giáp khá buồn vì tưởng Ma Tùng Quân có thể sử dụng ma thuật như lại giấu nghề.

Nghĩ lại hắn cảm thấy bản thân mình khá ích kỷ, nên lần này Long Nguyên Giáp cũng không hỏi gì.
Ngày hôm qua, lúc kiểm tra miệng hố sụp, nơi Huyết Phong và Diggory T.Bogy rơi xuống.

Bọn họ cũng xuống thử.

Bất quá chỉ đi được vài mét, có thử đào thêm đường nhưng không có kết quả.

Đất quá cứng là cái thứ nhất, thứ hai là không biết đường nào để đào.
Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng Ma Tùng Quân cũng chìm vào được giấc ngủ.

Hắn ngủ chính xác được hai tiếng, rồi bị đánh thức dậy bởi một tiếng động lớn trước cửa hang động.
“Rầm!!!”
Đầu óc của Ma Tùng Quân lập tức tỉnh táo, hắn vác trọng kiếm phi ra khỏi hang động xem xét tình hình.

Thứ hắn thấy đầu tiên chính là bóng lưng của Long Nguyên Giáp và một con nhện khổng lồ như ngọn núi nhỏ bị chẻ làm đôi.
Xung quanh đó là xác của hàng trăm con nhện lớn nhỏ khác nhau.

Đó chưa phải là tất cả, từ hệ thống ra đa, Ma Tùng Quân có thể thấy thêm hàng ngàn chấm đỏ khác, chúng đều được Phiền Bỏ Mẹ xác nhận là nhện.

Có lẽ vì sợ hãi Long Nguyên Giáp, nên chẳng có một con nhện nào dám đi ra khỏi bóng đêm Hắc Ám nữa.
“Quân ca, đệ tìm thấy hang động khả nghi.

Hình như là lối tầng ẩn của hầm ngục.” – Long Nguyên Giáp rút kiếm ra khỏi xác con nhện, hắn quay đầu lại nói.
“Cái gì? Đệ tìm thấy rồi ư?” – Ma Tùng Quân ngạc nhiên nói.
Long Nguyên Giáp gật đầu: “Là hang của con nhện này, ban đầu đệ cứ nghĩ nỗi bất an là từ con nhện, nên đã thử đánh nhau với nó một trận.

Nguồn cơn bất an thật sự không phải đến từ con nhện, mà là hang của nó, rất có thể hang của nó dẫn đến một nơi khác.

Đệ đoán rằng đó là hầm ngục ẩn, phần lớn chúng ta sẽ gặp Huyết Phong.”
— QUẢNG CÁO —
Nghe Long Nguyên Giáp nói, Ma Tùng Quân mới hiểu ra được một chút.

Vốn Long Nguyên Giáp có đi lang thang trong tầng này để tìm nguồn cơn khiến hắn bất an.

Kết quả là Long Nguyên Giáp đến được hang ổ của con nhện khổng lồ trước mắt hắn.
Với chiều cao, con nhện này đã cao đến 15 16m, bề ngang tính cả chân chắc phải hơn 30m là ít.

Nó thực sự rất mạnh, kể cả lúc chết rồi, ngửi chất độc trong người nó chảy ra còn khiến Ma Tùng Quân nhức đầu chóng mặt.

Khiến hắn phải lấy mặt nạ phòng độc ra để đeo lên, hắn không biết Long Nguyên Giáp quái thai đến mức nào mới có thể giết được con nhện này.
Tránh đêm dài lắm mộng, Ma Tùng Quân được Long Nguyên Giáp dẫn đến trước hang của con nhện.

Cái hang này có lối vào rất lớn, nhưng càng vào sâu bên trong thì càng nhỏ.

Chưa kể mạng nhện khắp nơi, khiến cho Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp phải dùng lửa để đốt rụi hết mạng nhện.
Có điều kì lạ ở đây, hang nhện này tồn tại rất ít Hắc Ám nguyên tố.

Sâu bên trong hang, Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp phát hiện ở trong này có rất nhiều trứng nhện.

Chẳng quan tâm đến mấy trứng nhện này lắm, Ma Tùng Quân tháo mặt nạ phòng độc xuống, nhìn chằm chằm bức tường trước mắt.

“Đường cụt rồi ca, đệ cảm nhận được ở phía dưới.

Lùi lại đi để đệ phá!” – Long Nguyên Giáp vỗ vai Ma Tùng Quân nói.
Cảm thấy Ma Tùng Quân dường như không để ý, thấy lạ Long Nguyên Giáp tiến lên quơ tay trước mặt Ma Tùng Quân vài cái.

Mắt vẫn mở, mí vẫn chớp, thậm chí còn đang đảo mắt ở phía trước.

Nhưng phía trước là bờ tường, làm gì có cái khỉ gì?
[Đinh!]
[Đã phát hiện một trong năm phần trang bị thiếu sót của Huyết Phong.

Hiện đang nằm trong khu vực nguy hiểm.

Mức cảnh báo Vàng, nguy hiểm tính mạng.

Đề nghị lưu lại tọa độ, chờ thời gian thích hợp, Phiền Bỏ Mẹ sẽ báo cáo với túc chủ sau.]
[Đinh!]
[Phát hiện mới, Huyết Phong đang trong tình trạng nguy hiểm tính mạng.]
[Đinh!]
[Nhiệm vụ khẩn cấp đang mở.

Yêu cầu túc chủ phải làm nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ khẩn cấp.
— QUẢNG CÁO —
Tên nhiệm vụ: Giải cứu Huyết Phong.
Thông tin nhiệm vụ: Nhờ việc tìm kiếm trang bị còn thiếu của bộ giáp Huyết Phong.

Hệ thống phát hiện Huyết Phong ở gần bên, hiện tại hắn đang gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Kẻ đánh bại Huyết Phong là một quái vật hình người, mặc giáp, giống cái.

Sức mạnh không rõ.
Yêu cầu nhiệm vụ: Giải cứu Huyết Phong khỏi tay sinh vật trên.
Độ hoàn thành: 0/1
Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa có.

(Vì không thể đưa ra chính xác phần thưởng trong trường hợp này, nên Phiền Bỏ Mẹ đã yêu cầu hệ thống trao một đặc quyền cho túc chủ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, túc chủ có thể yêu cầu phần thưởng nhiệm vụ theo cấp độ nhiệm vụ kể trên.)
Độ khó: Vàng.]
Tiêu hóa hết thảy thông tin trước mắt, sắc mặt Ma Tùng Quân khẽ biến.

Là người quan sát sắc mặt Ma Tùng Quân từ nãy đến giờ, Long Nguyên Giáp rõ hơn ai hết.

Hắn còn chưa kịp hỏi điều gì thì Ma Tùng Quân đã lên tiếng:
“Huyết Phong đang gặp nguy hiểm, chúng ta phải tìm nó gấp.”
“Vị trí?” – Long Nguyên Giáp nghiêm mặt hỏi.
“Chỗ đó!”
“Phập.”
Không biết từ khi nào, Ma Tùng Quân đã lấy trọng kiếm của mình ra.

Hắn phi trọng kiếm về bên cạnh, sau đó lao tới đạp thẳng vào chuôi kiếm.


Vừa đất quá cứng, nên Ma Tùng Quân bị đánh bật ra, hắn chỉ khiến cho lưỡi kiếm lún sâu quá nửa.
Thời điểm hắn vừa văng ra, Long Nguyên Giáp đã xông tới đấm thẳng một cú trời giáng lên chuôi kiếm.

Động tác khớp nhau đến mức, tưởng như bọn họ đã hẹn trước.
“Uỳnh!!”
Cú đấm gây ra chấn động lớn kèm theo tiếng ngân vang của kim loại.

Mặt đất bắt đầu nứt ra, Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân sụp xuống hố, kéo theo mấy trăm trứng nhện gần đó.
— QUẢNG CÁO —
...
Lớp bụi mù tan dần đi, Ma Tùng Quân đứng dậy nhìn chằm chằm về một phía.

Trước mắt hắn, hệ thống vẽ ra một con đường dẫn thẳng đến chỗ của Huyết Phong, kèm dòng chữ cảnh báo nguy hiểm.

Hắn có thể bỏ nhiệm vụ này mà không hề bị phạt.
Ma Tùng Quân không quan tâm đến nhiệm vụ, cũng không quan tâm đến chuyện phạt hay không.

Chuyện hắn cần làm bây giờ là cần phải cứu lấy Huyết Phong càng sớm càng tốt.
[Cảnh báo ảo giác từ không khí.

Túc chủ hãy đeo mặt nạ phòng độc.]
Bấy giờ âm thanh của Phiền Bỏ Mẹ vang lên, nghe thế Ma Tùng Quân lập tức ném cho Long Nguyên Giáp mặt nạ phòng độc, bản thân hắn đeo sẵn cái vừa nãy.

Có vẻ như Long Nguyên Giáp cũng ngửi thấy mùi không đúng lắm ở tầng này, hắn chẳng ngần ngại mà đeo lên.
Mặc dù bản thân Long Nguyên Giáp tự tin với thể chất trâu bò của mình, khó có khả năng bị trúng độc hay dính huyễn hương thuật.
“Đi!”
Sắc mặt Ma Tùng Quân nghiêm lại, vác kiếm dẫn đầu chạy đi trước.

Long Nguyên Giáp lập tức theo sau, khi bọn họ rời đi, hàng trăm bọc trứng nhện ở dưới bắt đầu nở ra.

Chúng nhận thấy nguy hiểm nên tìm mọi cách leo lại lên trên.

Có điều ở phía trên, miệng hố không biết đã biến mất từ khi nào.
Những con nhện con vừa bị cưỡng chế nở, lại quay sang ăn thịt lẫn nhau.

Các bé nhện đại chiến để tìm ra con mạnh nhất, và có khi nó có thể sống được ở dưới này.
“Ái cha cha, hình như bạn của ngươi đến tìm ngươi kìa.

Người gì đâu thật có phúc, chẳng bù cho ta, mắc kẹt ở đây không biết bao nhiêu năm mà chẳng có tên đàn ông nào thèm nhớ.”
Màn đêm tĩnh lặng, vang lên tiếng cười đến mị hoặc lòng người.

Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp không hề nghe được âm thanh đó, nhưng vẫn chạy đến nơi cần đến..