Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 228: Đợi






Màn đêm tĩnh mịch, tiếng bước chân dần đều vang lên.

Hiện tại Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp đã xuống đến tầng 5 của hầm ngục.

Nơi này yên tĩnh đến lạ thường, khác hoàn toàn so với các tầng trên kia.
Cụ thể yên tĩnh thế nào, Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.

Giống như cái ồn ào của thành phố náo nhiệt và cái yên tĩnh của nông thôn vắng người.

Long Nguyên Giáp là con nhà sát thủ, trái ngược với thân hình đồ sộ kia, lúc đi bình thường thế này, hầu như không thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn.
Khoảng thời gian luyện Khống Ngục Thần Thuật, cơ thể Ma Tùng Quân cũng nhẹ hơn rất nhiều.

Ở thế giới cũ hắn từng được lão sư phụ bị tước bằng dạy võ, kể cả lúc chưa được như hôm nay Ma Tùng Quân cũng có bước chân rất nhẹ.

Hiện tại bước chân của hắn tĩnh lặng như mặt hồ ngày không gió.
Học võ là một chuyện, hắn chưa bao giờ đánh nhau ở thế giới cũ, ngoại trừ một lần đánh bọn bắt chó của hắn.

Có điều người ta dùng chích điện, hắn chỉ kịp đấm vài ba cái, đã thấy mình tỉnh dậy ở đồn cảnh sát.
“Quân ca, ca có thấy tầng này hơi yên tĩnh không?” – Long Nguyên Giáp thở nhẹ ra một hơi hỏi.
Dù đứng cách nhau gần 1m, nhưng Ma Tùng Quân vẫn nghe thấy rõ tiếng thở nhẹ kia của Long Nguyên Giáp.

Thậm chí hắn còn có ảo giác rằng hắn còn có thể nghe thấy chính tiếng nháy mắt của mình.
“Tầng này hả?” – Ma Tùng Quân vuốt cằm.

Thay vì tiếp tục trả lời, Ma Tùng Quân nhìn về phía trước, nơi tối tăm nhất trong chỗ bọn họ đứng.

Cúi người xuống nhặt lấy một viên đá, hắn ném viên đá đó về phía hang động nhỏ gần đó.
“Lạch cạch...”
Viên đá vừa lăn vào hang, bên trong xuất hiện vô số những cặp mắt phát sáng đang mở trừng ra nhìn về phía Ma Tùng Quân.
“Quái lạ, giờ đệ mới để ý.

Tầm nhìn của kính đi đêm bị giới hạn, phía trước không ngờ là bóng đêm.” – Long Nguyên Giáp giật mình nói.
Hắn gỡ thử mắt kính ra, mọi thứ tối đen như mực, nhưng ít ra dựa vào cảm giác vẫn có thể xác định được.

Sau đó hắn lại đeo kính, nhìn vào bên trong hang động trước mắt.
Trong hang động, không, là xung quanh đây, nồng độ ma thuật Hắc Ám nhiều đến mức khiến cho người ta tưởng rằng bóng đêm.

Và nó đủ nhiều để Long Nguyên Giáp không hề nhận thấy sự bất ổn trong này.
Hắn hiểu được một phần nguyên do vì sao người của hắn lại phát điên khi trở về.

Đến cả hắn khi xuống tầng 5 mà không hề cảm nhận được gì, cho đến khi phát hiện chỗ sai từ kính đêm của Ma Tùng Quân.
— QUẢNG CÁO —
“Ca, có khi nào đây là chỗ ở của Hắc Y Nương Tử không?”
Lúc này Long Nguyên Giáp dấy lên sự nghi ngờ.

Có điều khi nói xong hắn lại tự chửi mình ngu ngốc, Hắc Y Nương Tử không phải người, chính là thực thể vượt qua cả người thì cần chỗ ở làm quái gì chứ?
“Ta cảm giác không phải.

Đúng là nguyên tố Hắc Ám trong đây rất nồng đậm, nhưng nó không có trật tự như của Hắc Y Nương Tử.

Ta cảm giác nó rất là hỗn loạn, giống như không có chủ nhân vậy.” – Ma Tùng Quân nói.
“Quân ca...!ngươi nói đang nói cái gì vậy?”
Giọng điệu của Long Nguyên Giáp hình như hơi khác, khiến cho Ma Tùng Quân phải quay sang nhìn.

Biểu cảm ngạc nhiên kia của Long Nguyên Giáp là thế nào?
“Có gì không ổn sao?” – Ma Tùng Quân không hiểu nói.
“Quá không ổn đấy chứ, nguyên tố Hắc Ám là nguyên tố nguy hiểm.

Riêng việc ở trong môi trường nồng đậm nguyên tố Hắc Ám thế này đã khiến chúng ta gặp ảo giác, dễ sinh bệnh.

Đồng thời nó còn khiến tất cả các giác quan của chúng ta bị giảm sút nghiêm trọng.”
“Ca, ca không sở hữu ma lực trong người.

Làm sao có thể cảm nhận được nguyên tố ma thuật, lại còn phân biệt được nguyên tố Hắc Ám của Hắc Y Nương Tử và của nơi này nữa?? Ca đang muốn giấu chuyện này đúng không?”
Long Nguyên Giáp quả thật không tin vào những gì mình suy đoán trong đầu, Ma Tùng Quân chẳng lẽ không muốn hắn biết chuyện này bấy lâu nay?
“Hả? Giấu cái gì, ta chỉ cảm nhận được mỗi nguyên tố Hắc Ám thôi.

Đừng hỏi vì sao ta có thể cảm nhận, chính ta cũng không biết.”
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng như sắp chết đến nơi của Long Nguyên Giáp, Ma Tùng Quân phì cười một tiếng nói.

Tất cả những gì hắn nói là sự thật, vì sao hắn chỉ cảm nhận được nguyên tố Hắc Ám, chính hắn cũng không biết.


Chắc ít nhiều có liên quan đến Hắc Y Nương Tử.
Chính vì dạo gần đây có thể cảm nhận được nguyên tố Hắc Ám, nên chỉ có mình hắn là kẻ phát hiện Hắc Y Nương Tử khi nàng đến và đi không một lần báo trước.

Có thể là vì thế chăng?
“Thế mà ca lại không nói dối.” – Long Nguyên Giáp ôm mặt cười khổ.
Hắn nhận ra Ma Tùng Quân không hề nói dối, tất cả đều là sự thật.

Là người thông minh, Long Nguyên Giáp thừa hiểu chuyện này có liên quan mật thiết đến Hắc Y Nương Tử.
— QUẢNG CÁO —
“Đã cố lơ là xem chúng có tấn công không, nãy giờ vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.”
Nhìn trong hang động, Long Nguyên Giáp thở dài một tiếng.

Những đôi mắt phát sáng trong kia, chính là mắt của những con ma thú, không rõ là loại ma thú nào, nhưng chắc chắn không phải là loài hiền lành gì.
Tuy không rõ bên trong đó có bao nhiêu, nhưng từ khí tức hoang dã chúng tỏa ra, Long Nguyên Giáp có thể đoán được đại khái có gần 20 ma thú.

Tại sao chúng không dám ra? Là vì sợ sao...!chúng đang sợ điều gì?
Long Nguyên Giáp bắt đầu nghi ngờ, hắn nhìn xung quanh thêm một lần nữa.

Lần này hắn phát hiện ra khắp các ngõ ngách thạch nhũ hay mỏm đá trong hang động đều có mạng nhện lớn nhỏ, đủ loại kích thước.

Trong khi ở các tầng trước không hề có mạng nhện, dù là tầng đầu tiên nơi xuất hiện nhiều loại công trùng, bò sát và các loại độc nhất thì vẫn không thấy sự xuất hiện của loài nhện.
Dường như ở cái thời điểm Long Nguyên Giáp phát hiện ra việc này, cũng là lúc không khí tĩnh lặng xung quanh bắt đầu thay đổi.

Trong màn đêm, hàng trăm hàng ngàn con mắt phát sáng.

Điều đáng nói ở đây, những con mắt này không phân theo một cặp hai mắt, mà phân theo một bộ tám mắt.

Có nghĩa đấy là mắt của loài nhện.
Từ kích thước của mắt, Long Nguyên Giáp có thể hình dung ra được kích thước của những con nhện kia.

Con bé nhất lớn bằng đầu người, con lớn nhất thì không rõ, bởi trong số đó có thừa mấy con to gấp bốn năm lần bọn họ.
“Quân ca...!dùng ma tinh thạch hệ Hỏa đi.” – Long Nguyên Giáp khẽ nói.
“Cạch cạch cạch!”
“Ta chuẩn bị xong rồi.”
Không đợi cho Long Nguyên Giáp nhắc, Ma Tùng Quân sớm đã thay hai ma tinh thạch sang hệ Hỏa và một viên hệ Phong.

Đồng thời còn lấy ra vô số boom mìn đeo trên người, hắn cũng đưa cho Long Nguyên Giáp mấy dây boom.

Nhện nhiều như vậy, đánh boom chúng là hợp lý nhất.
“UỲNH!!!!!”
Đột nhiên vang lên tiếng động lớn, cả hầm ngục chấn động mạnh một cái khiến cho Long Nguyên Giáp và Ma Tùng Quân lập tức lao đến tấn công bầy nhện trong bóng đêm kia.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp lại gần thì chúng đột ngột rút đi hết, như thể chúng đang chạy trốn khỏi thứ gì đó vậy.
“Đừng đuổi Quân ca!” – Long Nguyên Giáp cản Ma Tùng Quân lại.
— QUẢNG CÁO —

Vì đã lỡ rút chốt một trái boom, không có chỗ nào để ném, bất đắc dĩ Ma Tùng Quân đành phải ném vào trong hang ma thú gần đó.
“Đùng!!!!”
Âm thanh nổ lớn vang lên, vô số tiếng gào rú cất lên.

Một con lợn rừng cao 3m và một con gà cao 20cm phi ra.

Con gà bị cháy lông, nó muốn chen hàng chạy trước, nên vượt mạnh con lợn rừng bằng cách sút một cước vào mặt nó.

Khiến cho con lợn văng thẳng đến vị trí Ma Tùng Quân.
Thấy thế, Ma Tùng Quân không ngần ngại rút kiếm ra tiễn con lợn rừng một kiếm.

Long Nguyên Giáp thì ngớ người nhìn con gà nhỏ có thể đá bay con lợn nặng đến hàng tấn một cách nhẹ nhàng.
...
“Lách tách...”
Trong một hang động nhỏ vừa đủ chỗ cho Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp ở, trước cửa hang động, Ma Tùng Quân đang chiên thịt heo.

Long Nguyên Giáp thì nghỉ ngơi ở bên trong.
Từ lúc gặp lũ nhện đến giờ cũng qua được nửa ngày, Ma Tùng Quân không tài nào tìm thấy điều gì khác lạ.

Hắn định bụng sẽ đi thẳng xuống tầng 6, vì đợi Huyết Phong nên hắn vẫn chưa rời khỏi.

Phiền Bỏ Mẹ đã nói với hắn, Huyết Phong sẽ xuất hiện ở tầng 5, vì thế Ma Tùng Quân cùng Long Nguyên Giáp mới đợi ở đây nửa ngày.
Chưa kể trước đó, đột nhiên có chấn động lớn.

Đó không phải là tiếng động do boom mìn của Ma Tùng Quân gây ra, mà tiếng động đến từ nơi khác.

Như thể có ai đó đang đánh nhau trong hầm ngục.

Phiền Bỏ Mẹ tìm không ra, Long Nguyên Giáp không cảm nhận được gì nên đành chịu.
Dẫu thế bọn họ vẫn tìm kiếm khởi nguồn của nguyên tố Hắc Ám trong tầng này, càng tìm càng lâm vào vũng bùn, cuối cùng bọn họ đành từ bỏ và chờ Huyết Phong.

Không giống các tầng trước, ở tầng 5 này, cả Phiền Bỏ Mẹ cũng không thể thám thính hết toàn bộ 100% được.
Có đến 40% diện tích của tầng 5 chìm trong nguyên tố Hắc Ám, 60% còn lại thì bình thường, cũng may lối xuống tầng 6 không nằm trong 40% kia.

Bởi chẳng ai biết đi sâu vào khu vực có nguyên tố Hắc Ám nồng đậm sẽ xảy ra chuyện gì.

Đến cả Long Nguyên Giáp cũng không dám đi nên Ma Tùng Quân cũng không dám.
“Không biết thằng cu Phong có làm sao không nữa...” – Ma Tùng Quân không giấu được lo lắng trong lòng mình..