Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 222: Bọn Nó Không Có Máu






Khi ở thế giới cũ, Ma Tùng Quân từng nghe vài câu chuyện về phi hành đoàn.

Thời gian ở ngoài vũ trụ khác với thời gian ở trên trái đất.

Từng có một tàu vũ trụ, lang thang ở ngoài không gian tầm 10 năm, trong khoảng thời gian đó bọn họ bị mất liên lạc với trái đất.
Vì để tiết kiệm thức ăn, chỉ có một phi hành đoàn là thức, những phi hành đoàn còn lại đều lâm vào trạng thái ngủ đông.

Cứ thế bọn họ thay phiên nhau, cho đến 10 năm sau thì kết nối được với trái đất.
Khi trở về, bọn họ chợt nhận ra trái đất đã hơn 100 năm trôi qua, trong khi bọn họ chỉ đi lạc có 10 năm.

Tất cả những người thân quen đều đã chết, con cái thì xuống lỗ, cháu chắt thì trở thành ông bà.

Nhưng ít ra bọn họ vẫn còn người thân thích.
Liên tưởng đến câu chuyện của Diggory T.Bogy, hắn ngủ đông cả ngàn năm.

Trong 1.000 năm này, Ma Cà Rồng đã bị tuyệt chủng, chuyện đó tuy chưa chắc, nhưng rất lâu rồi người ta chưa thấy Ma Cà Rồng nào xuất hiện.
Tuy là có thông cảm thật đấy, nhưng cái thằng người dơi này còn định đi theo hắn đến bao giờ?
Ma Tùng Quân liếc mắt nhìn ngang, Diggory T.Bogy lúc này đang đi kè kè bên phải của hắn, còn bên trái là Goblin hồng.

Hai tên quái dị đi hai bên, Long Nguyên Giáp và Huyết Phong đi đằng sau phải tặc lưỡi.
“Ta không phải đi theo ngươi, ta tò mò muốn biết tầng cuối cùng xuất hiện cái gì.


Tầng 4 và 5 ta đã thử xuống, nhưng không tài nào xuống được tầng 7.

Tầng 6 cũng chỉ đi được một nửa do con quái vật ở tầng đó quá mạnh.

Vừa xuống là bị nó phát hiện, cũng may nó không rời khỏi tầng 6.” – Diggory T.Bogy cứ nhìn Ma Tùng Quân từ trên xuống dưới nói.
“Này, tin ta móc mắt ngươi không?” – Ma Tùng Quân cầm trên tay ma tinh thạch hệ Quang, trợn mắt quát.
“Ah! Xin lỗi...!ta hơi khô cổ họng...” – Diggory T.Bogy gãi đầu nói.
Ra là xin kem, tên Ma Cà Rồng này cũng sa đọa bởi đồ ăn vặt rồi à? Giờ còn đòi hỏi nữa?
Để tránh ánh mắt soi mói đến mức khiến bản thân khó chịu, Ma Tùng Quân đành phải lôi ra cả hộp kem cho tên Ma Cà Rồng này.

Dạo gần đây Ma Tùng Quân làm kem rất nhiều, vì ở núi cao nên trời vẫn lạnh, nhưng khi xuống đồng bằng, chắc chắn trời đã gần vào hè rồi, do đó phải có kem để tránh nóng.
Người làm thì chỉ có mình hắn, miệng ăn thì nhiều, do đó Ma Tùng Quân phải làm kem từ bây giờ.

Ăn rồi nên Diggory T.Bogy bắt đầu kể thông tin hắn biết được cho mấy người Ma Tùng Quân nghe.
Ở tầng 4, 5, 6 đã được Phiền Bỏ Mẹ trinh thám hết rồi.

Tầng 7 cũng không ngoại lệ, nhưng có một điều kỳ lạ rằng, ở tầng 7 lại chẳng có một sinh vật sống nào.

Tất cả những gì Phiền Bỏ Mẹ tìm được đều là đất đá, ngoài ra chẳng còn gì nữa.
— QUẢNG CÁO —
Tại tầng 4, có rất nhiều khoáng thạch, trong số đó tất nhiên ma tinh thạch chiếm phần lớn nhất.

Chủ yếu là các ma tinh thạch hệ Băng, Thủy, Ám, Mộc.

Tùy vùng đất mà quặng ma tinh thạch sẽ khác nhau, ví như ở dãy Lạc Sơn này thì các thuộc tính thiên về âm hệ sẽ nhiều hơn.
Tầng 4 đúng là mục tiêu Ma Tùng Quân cần đến nhất để bổ sung ma tinh thạch hắn đang thiếu.

Ngoại từ ma tinh thạch hệ Hỏa, thì hắn dùng Thủy và Băng khá nhiều.

Bất quá vẫn có mối lo ngại lớn hơn, chính là sinh vật thủ hộ tầng 4.
“Là lũ Golem, đánh với bọn đầu đá này chán hết biết.” – Diggory T.Bogy thở hắt ra một tiếng nói.
“Bọn người đá đó được gọi là Golem à? Tức là Thạch Nhân gì đó trong lời kể của ngươi ư?” – Ma Tùng Quân thắc mắc hỏi.
“Không, Golem là Golem, Thạch Nhân là Thạch Nhân.” – Long Nguyên Giáp lắc đầu nói.
“Thạch Nhân là một nhánh của tộc người khổng lồ Gitan.

Tuy khá giống Golem nhưng bọn họ cao đến vài chục mét là chuyện bình thường.

Còn chiều cao của Golem thì tầm cỡ Orc thôi, cao lắm là 5m.”
Để giải thích cho Ma Tùng Quân nghe, Diggory T.Bogy bắt đầu xin đểu thêm một hộp kem nữa.

Thay vì đạt được mục đích thì hắn thấy Ma Tùng Quân lấy ra một đống ma tinh thạch hệ Quang, thế là người dơi đành phải ăn tiết kiệm số kem trên tay vừa kể ra.
Golem thực tế không phải là một chủng tộc, chúng là sinh vật do các Ma Pháp Sư tạo ra.

Thường thì chúng không có suy nghĩ gì nhiều, trí tuệ cực thấp, sống như nô lệ, luôn luôn nghe lời người tạo ra mình.


Tuy có vài trường hợp cá biệt chống lại chủ nhân, nhưng đó là khi chủ nhân của chúng đã già yếu và không còn khả năng cung cấp năng lượng cho chúng nữa, nên Golem mới phản chủ và tìm con đường sống mới cho mình.
Khác với Thạch Nhân khổng lồ, cơ thể của Golem được ghép lại bởi ma thuật, cho nên các khớp cơ thể của chúng luôn xuất hiện đường viền ánh sáng ma thuật, chúng luôn phát ra ánh sáng nhè nhẹ mỗi khi Golem thức giấc, phát ra ánh sáng mạnh khi Golem chiến đấu.
Tùy vào màu sắc giữa các khe rãnh ánh sáng đó, ta có thể đoán được thuộc tính ma thuật của Golem.

Dù là loài tấn công chủ yếu bằng vật lý, nhưng cơ thể lại được cấu tạo bằng ma thuật, nên để diệt được chúng thì phải sử dụng ma thuật khắc chế.
Ma Tùng Quân thì không quan tâm đến mấy cái giống loài này lắm, trừ phi quá khó chơi, thì hắn tìm hiểu để đập chúng ra bã khi chúng gây sự với hắn thôi.

Là con người theo chủ nghĩa hòa bình, Ma Tùng Quân tự tin thừa nhận rằng bản thân chưa bao giờ đi gây hấn với ai, toàn người ta đi gây hấn với hắn trước.
“À, lõi năng lượng của bọn Golem chính là ma tinh thạch đấy.

Golem càng mạnh, ma tinh thạch phẩm chất càng cao.

Chưa kể ma tinh thạch lấy ra từ Golem luôn có lượng năng lượng nhiều gấp vài lần so với ma tinh thạch bình thường.”
— QUẢNG CÁO —
Đợi Diggory T.Bogy kể xong, Long Nguyên Giáp nói chen vào.

Vốn Ma Tùng Quân đang không quan tâm, đột dưng hắn nhìn sang Huyết Phong.

Nhưng sau đó hắn lại khẽ lắc đầu, Huyết Phong thấy thế liền thở dài một tiếng.
“Này, hai người đang âm mưu chuyện gì thế? Đừng quên mục đích chính!” – Long Nguyên Giáp siết chặt nắm đấm, hướng lên trời biểu tình.
Nghĩ không sai, Ma Tùng Quân và Huyết Phong đang định xuống dưới xử bọn Golem trước để kiếm chác ít ma tinh thạch.

Cũng may là phút chót bọn họ suy nghĩ lại, làm như thế thì táng tận lương tâm quá nên không làm.

Cái hầm ngục này có thể là tiền cưới hỏi của Long Nguyên Giáp, thân làm huynh đệ, bọn họ sao có thể đối xử tàn nhẫn với Long Nguyên Giáp như vậy được? Mặc dù cũng muốn lắm.
Dù gì cái hầm ngục này cũng là do Long Nguyên Giáp phát hiện, hắn hứa sẽ chia cho Ma Tùng Quân một nửa nếu khám phá ra được cái bí mật của hầm ngục rồi.

Nên Ma Tùng Quân không thể nào lao xuống dưới thó hết được.
“Diggory T.Bogy, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.

Trước chúng ta có một nhóm người mặc đồ đen đi vào đúng không? Ngươi có thấy người nào trở ra không?”
Sau nửa ngày trời tiếp xúc với Diggory T.Bogy, cuối cùng Long Nguyên Giáp cũng hỏi đến chuyện của mình.
“À, đám Ma Pháp Sư chuyên ẩn mình đó sao.

Tên nào tên nấy nhanh như cắt, hình như chúng xuống được cả tầng 7 thì phải.

Ta có bám theo đến tầng 6, sau đó lại trở lên.

Có vẻ như chết hết ở dưới rồi, à, đúng là có một tên trở về với bộ dạng hoảng loạn.

Chắc là gặp thứ gì đó rồi.” – Diggory T.Bogy nói.
“Ngươi thật sự vẫn chưa xuống tầng 7 sao? Làm sao ngươi xác định được hầm ngục này chỉ có 7 tầng?” – Long Nguyên Giáp nghi ngờ nói.
Từ đầu đến giờ, Ma Tùng Quân vẫn chưa nói cho Long Nguyên Giáp biết rằng hầm ngục chỉ có 7 tầng.

Thông tin đó đã được Diggory T.Bogy nói trước.

“Là nhờ sóng âm!” – Diggory T.Bogy chỉ vào tai dơi của mình.
“Có vẻ như lời ngươi nói trước đó là thật, chẳng còn Vampire nào còn sống nữa.

Đến cả đặc tính thường thấy của chúng ta mà các ngươi cũng không rõ.

Chủng tộc của ta đã biến mất bao lâu rồi chứ?”
Nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Long Nguyên Giáp, Diggory T.Bogy thở dài một tiếng.

Đây cũng không phải là bí mật to tát gì, một trong những khả năng cơ bản của Ma Cà Rồng chính là định vị.
— QUẢNG CÁO —
Ma Cà Rồng có thể hét lên với âm thanh tần số cao, âm thanh này vang vọng cực kì xa.

Ở tần số cao đến mức, chỉ có tộc Ma Cà Rồng mới có thể nghe được.

Do đó, dù có muốn thì các chủng tộc khác cũng khó có thể biết được, khi nào, Ma Cà Rồng đang dò tìm bọn họ.

truyện kiếm hiệp hay
“Còn có chuyện đó nữa sao?” – Ma Tùng Quân cảm thấy thú vị.
“Bỏ chuyện đó qua một bên đi, Quân ca.

Có phải ngươi muốn kiếm chác chút đỉnh đúng không? Dù gì đã xuống tận đây rồi, phải giãn gân cốt một chút chứ?” – Long Nguyên Giáp bẻ tay rắc rắc nói.
Không biết từ khi nào mà tất cả đã xuống đến tầng 4 của hầm ngục.

Vừa đặt chân xuống, hàng chục con Golem trải dài trên hành lang hang động đang nhìn chằm chằm lấy bọn họ.

Đây chỉ mới là khởi đầu, trên màn hình ra đa của Ma Tùng Quân hiện ra vô số chấm đổ từ khắp các ngõ ngách của hầm ngục đang tiến về phía này.
“Ma tinh thạch của chúng nằm ở đâu thế?” – Ma Tùng Quân nhìn con Golem trước mắt mà hỏi.
Bởi ngoài các khe nứt đang phát sáng ra, hắn chẳng thấy viên ma tinh thạch nào được đính trên người chúng cả.
“Thường thì nằm ở giữa ngực, một số con thì nằm trên đầu.

Cứ đập nát ra là được, đằng nào chả thấy.”
Nói rồi Long Nguyên Giáp tiên phong lao lên trước, hắn cầm trọng kiếm bằng một tay, đập xuống đầu con Golem gần nhất.

Thấy thế Ma Tùng Quân và Huyết Phong cũng lao lên.
“Ngươi mạnh lắm mà...!không giúp...!hả?” – Goblin hồng nhìn Diggory T.Bogy nói.
“Bọn Golem làm gì có máu? Hay để ta đánh ngươi đi.” – Diggory T.Bogy nhe hàm răng nanh ra nói..