“Ra là vậy, con rùa nhỏ này là Huyền Vũ, một trong bốn đầu lĩnh của Hội Huyết Nhẫn ư?” – Ma Tùng Quân nhìn vào cái nồi nhỏ đang luộc con rùa bên trong mà nói.
Nước sôi lên ùng ục, nhưng con rùa nhỏ bên trong chẳng có gì gọi là sắp chết cả.
Ngược lại nó còn ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn Ma Tùng Quân như muốn xin hắn tha mạng cho nó.
Ma Tùng Quân không nhìn nó, hắn đang nhìn vào hình ảnh của Huyền Vũ trong dạng con người được cung cấp từ điệp viên Phiền Bỏ Mẹ.
Huyền Vũ có thân hình khá là nhỏ gọn, cao gầy.
Mặt mũi thon gọn, đôi mắt trông như mắt rắn, có thêm một ít nữ tính của phái nữ.
Bất quá đó chỉ là trạng thái đầu tiên của hắn khi sử dụng ma thuật hệ Thủy.
Còn một trạng thái khác khi sử dụng ma thuật hệ Thổ là to con cục mịch giống với Ma Tùng Quân và Long Nguyên Giáp, gương mặt của hắn cũng trở nên vuông vức và nam tính hơn.
Làm sao Huyền Vũ có thể thay đổi xoành xoạch cơ thể của hắn như vậy, vẫn là một ẩn số đối với Phiền Bỏ Mẹ.
Căn bản Huyền Vũ không dùng ma thuật để biến hóa, đó giống như là khả năng bẩm sinh của hắn.
[Túc chủ đừng nấu nữa, để cho Phiền Bỏ Mẹ nghiên cứu đi.
Nấu ăn phí lắm, con rùa này bằng bụm tay, ăn không dính răng đâu túc chủ.]
Thanh âm Phiền Bỏ Mẹ vang lên, khiến cho Ma Tùng Quân nhíu mày.
Căn bản hắn không muốn nấu tên Huyền Vũ này, dù gì cũng là sinh linh có trí tuệ, mặc dù bây giờ trông giống con rùa nhỏ nhưng bản thể vẫn là con người.
Vấn đề nằm ở chỗ, Ma Tùng Quân không biết xử lý Huyền Vũ thế nào.
Giết? Hắn không rảnh đến mức giết một kẻ quỳ lạy van xin mình khi mọi chuyện đã kết thúc từ lâu, dù gì chuyện của Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết là do Chu Tước gây ra.
Kẻ làm đã trả giá, cả Hội Huyết Nhẫn đều bị diệt vong.
Kẻ còn sống chỉ còn mỗi Huyền Vũ và Thanh Long, Thanh Long thì trốn đi đâu không biết, nhưng còn Huyền Vũ ở đây.
Hắn bày mưu tính kế sau đó lại bị Ngọc Huyền vô tình làm cho vỡ mộng.
Đánh với Long Nguyên Đức một trận, hắn chẳng còn chút sức mạnh nào, bất quá Huyền Vũ cũng là trả thù hiệp hội Mạo Hiểm Giả, không liên quan đến hắn.
“Giáp đệ, ngươi tính làm gì con rùa này?” – Ma Tùng Quân nhìn Long Nguyên Giáp hỏi.
“Cái này...!hay là giao cho ca quyết định đi.
Công lớn nhất không thuộc vệ hiệp hội Mạo Hiểm Giả hay Long gia bọn đệ.”
— QUẢNG CÁO —
Vừa nói Long Nguyên Giáp vừa nhìn sang Ngọc Huyền đang say sưa ăn uống.
Tất nhiên Ma Tùng Quân cũng không phải kẻ ngốc, hắn biết Ngọc Huyền rất mạnh.
Mạnh đến mức vô lý, hay là để cho nàng quyết định? Nghĩ thế hắn liền ngó sang Ngọc Huyền, thấy nàng chẳng bận tâm gì đến vấn đề bọn họ đang thảo luận.
Nhìn cách Ngọc Huyền ăn, cách nàng nói chuyện trông rất đáng yêu.
Hay là thôi vậy...
“Ngươi muốn giữ hắn làm sủng thú không?” – Ngọc Huyền đột nhiên nói.
“Sủng thú? Hắn là người mà?” – Ma Tùng Quân giật mình đáp.
“Ta đã nói con rùa đó là bán Yêu, chỉ có nửa dòng máu là người, nửa dòng máu còn lại là Yêu thú.
Có họ hàng xa với Huyền Vũ chân chính.
Con rùa này vốn có cha mẹ đều là con người, nhưng có tổ tiên xa xưa liên quan đến Huyền Vũ.
Đến đời sau mất dần dòng máu đó, sau này đến đời hắn thì lại hiện lên.”
Vừa nói Ngọc Huyền vừa bốc Huyền Vũ ra khỏi nồi nước sôi.
Nàng ngắm nghía một hồi, dưới sự sợ hãi của Huyền Vũ, cuối cùng nàng lắc đầu nói:
“Không phải, hắn chỉ có dòng máu bán Yêu.
Máu Huyền Vũ hình như là được thêm vào sau này, rùa nhỏ ngươi nói xem?”
“Đại phu nhân, phu nhân xinh đẹp, ngài mắt sáng như đuốc.
Ta quả thật không có dòng máu Huyền Vũ, ta chỉ vô tình ăn tiết canh rùa thì đột nhiên thức tỉnh sức mạnh Ma Pháp Sư.” – Huyền Vũ vẫy vẫy hai cái chân nhỏ phía trước, nịnh hót nói.
Hắn định kể chuyện xưa cho Hắc Y Nương Tử nghe, nhưng nghĩ lại liền dẹp luôn ý định đó trong đầu.
“Ra là vậy, thảo nào mùi thịt trên người ngươi không thơm như Huyền Vũ.
Thậm chí còn không phải hàng lai, mà là hàng tạp chủng.” – Ngọc Huyền vừa ăn vừa nói.
Cặp má nhỏ của nàng, lúc ăn dồn thức ăn về hai bên, nó phình phình lên trông rất đáng yêu.
Nhưng trong mắt Huyền Vũ thì chẳng đáng yêu một chút nào, hắn có cảm giác như đang bị tử thần nhìn chằm chằm, không biết khi nào cái mạng của hắn sẽ bị gặt đi.
Bây giờ hắn không dám nói nhiều, tính tình của Ngọc Huyền thế nào, có trời mới biết.
Chỉ vì làm ồn có một chút, mà hắn và Long Nguyên Đức đã suýt toi mạng, hắn sợ mình nói thêm một câu, cái mạng nhỏ này cũng không còn nốt.
— QUẢNG CÁO —
“Ta biết ta không thể ngăn cản ngươi dính vào những phiền phức, ta cũng không thể nào ở bên cạnh ngươi mãi được.
Ta không biết tình cảm dành cho ngươi là gì, ta không có cảm xúc, nhưng ta biết ta thích ăn những món ngươi nấu.
Dù nó là thứ gì đi chăng nữa, có một số lần ngươi nguy hiểm ta không thể can thiệp được.
Điều đó khiến ta khó chịu.”
“Con rùa này ở hiện tại rất có ích cho ngươi, nhưng nó vẫn quá yếu...”
Khi không Ngọc Huyền nói một loạt câu đó, khoảng không rơi vào im lặng khiến cho Ma Tùng Quân ngớ người.
Và rồi một làn khói đen hiện ra từ bàn tay của nàng, bao bọc lấy Huyền Vũ.
Vốn cái mai rùa của Huyền Vũ có màu xanh lam đậm, hơi ngả sang màu nâu đất.
Khi tiếp xúc với làn khói, mai rùa hoàn toàn chuyển sang màu đen.
Ngọc Huyền ném Huyền Vũ sang một bên, hắn hóa thành hình người với thân hình cân đối, thay vì gầy gò hay to con.
Toàn thân hắn bị bao bọc bởi hắc khí cuồn cuộn, sắc mặt hắn liên tục biến đổi, từ đau đớn, vui cười cho đến sầu thảm.
Tiếp đó là những tiếng rên la khủng khiếp, xương cốt của hắn không ngừng kêu lên răng rắc, tiếng la, tiếng hét khiến cho cả người và Orc đều phải rùng mình.
Không biết hắn đau đớn đến mức nào mới có thể gào thét thảm khốc đến vậy, chỉ biết rằng, nếu đã gặp Hắc Y Nương Tử thì chẳng có gì là tốt cả.
“Ngươi có hai sự lựa chọn.
Một, trở thành nô bộc của hắn, ký khế ước chủ tớ bằng sức mạnh của ta.
Ngươi sẽ được sống dưới dạng con người và sở hữu sức mạnh cho đến 100 năm sau.
Sau 100 năm, ngươi sẽ được tự do.”
“Lựa chọn thứ hai, ta sẽ thúc đẩy dòng máu Huyền Vũ trong ngươi tiến hóa.
Đổi lại, ngươi sẽ mất đi hình dạng con người.
Thay vào đó ngươi có thể thăng tiến sức mạnh đến cấp độ của Thần Thú Huyền Vũ, khi đủ sức mạnh, ngươi có thể biến trở lại thành con người.
Điều kiện là ngươi phải làm thú khế ước của hắn cho đến khi hắn muốn thả ngươi đi.”
Trong đầu Huyền Vũ lúc này vang lên giọng nói lạnh lùng của Hắc Y Nương Tử, giọng nói không một chút tình cảm nào.
Đừng nói là lựa chọn, đây là ép buộc mới đúng.
Hắn đủ thông minh để hiểu rằng bản thân không có tư cách đòi hỏi điều kiện thứ ba, bởi hắn biết rằng, điều kiện thứ ba chính là chết.
Ma Tùng Quân là con người thế nào, hắn vẫn chưa tìm hiểu kỹ càng.
Nhưng một kẻ từng đứng trên vạn người giống như hắn, chung quy chỉ là phút giây tham sống nên mới ôm đùi.
Trong tương lai, hắn có thể không dám giết Ma Tùng Quân, nhưng có thể lựa chọn thời cơ để chạy trốn.
Hắc Y Nương Tử chắc chắn không quan tâm đến sống chết của hắn làm gì, trừ phi Ma Tùng Quân yêu cầu.
— QUẢNG CÁO —
Bất quá trở thành nô bộc hoặc sủng thú thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Hắn mất đi tự do của mình, vĩnh viễn phải đi theo Ma Tùng Quân cho đến khi hắn chết, hoặc sau 100 năm.
Hai lựa chọn Hắc Y Nương Tử đưa ra cho hắn, theo như nguồn sức mạnh đang chảy cuồn cuộn bên trong cơ thể, Huyền Vũ có thể hiểu được hai điều.
Nếu chọn cái thứ nhất, hắn vẫn giữ hình dáng con người và có sức mạnh vượt trội.
Hắn bây giờ đã có thể đánh được một trận với Long Nguyên Đức, mà Long Nguyên Đức cũng coi như là cao thủ hàng đầu của đế quốc.
Lựa chọn thứ nhất, chắc chắn hắn sẽ sở hữu sức mạnh của ma thuật Hắc Ám, hắn mạnh hơn Long Nguyên Đức là cái chắc.
Sợ rằng thế giới này ngoại trừ thứ tồn tại vượt xa nhận thức con người như Hắc Y Nương Tử ra, hắn nghĩ chẳng còn ai có thể mạnh hơn hắn.
Bất quá, sau 100 năm, hắn có bị tước đi mất sức mạnh hay không thì chả biết được.
Chưa kể đến bản thân lại sử dụng ma thuật Hắc Ám, mà ma thuật Hắc Ám chẳng hề dễ sống ở thế giới này.
Lại còn đi theo chủ nhân là Ma Tùng Quân, hắn dù mạnh, mà Ma Tùng Quân cấm hắn sử dụng sức mạnh cũng như không.
Với lựa chọn thứ hai thì lại khác.
Khi lựa chọn thứ hai vang lên trong đầu hắn, đồng thời cũng có một loạt ký ức mới tràn vào đầu.
Đó là ký ức về một thế giới, nơi chỉ có các ma thú, không, nói đúng hơn là Thần thú sinh sống.
Tuy không thể chứng kiến được sức mạnh của các Thần thú như thế nào, uy lực ra sao, nhưng trong lòng Huyền Vũ dâng lên một lòng tôn kính khó có thể tả đến họ.
Nhất là khi thấy được tộc Huyền Vũ chân chính, một trong số đó liếc mắt nhìn hắn, quang cảnh dừng lại ngay khoảnh khắc ấy.
Nếu chọn cách thứ hai, hắn sẽ mất đi hình dáng con người.
Từ một bán Yêu sẽ trở thành Yêu thú hoàn toàn, một Yêu thú mang dòng máu của Thần thú Huyền Vũ.
Có rất nhiều cấp tiến hóa khác nhau, kiến thức của hắn theo đấy được mở ra một chân trời mới.
Nó khác biệt hoàn toàn so với thế giới quan hiện tại của hắn, sức mạnh hiện tại của hắn, hay là của Long Nguyên Đức, tất cả đều là sâu kiến so với những gì hắn thấy được.
Dù có là sủng thú thì cũng được, Hắc Y Nương Tử cho hắn thấy được viễn cảnh đó.
Hắc Y Nương Tử chắc chắn không phải con người, ngài ấy chính là một vị Thần.
Một vị Thần lại chấp nhận yêu một gã bán hàng rong, chứng tỏ gã bán hàng rong đó cũng không phải là người bình thường.
So với việc từ chối tất cả và chết đi, sự lựa chọn sáng giá nhất của hắn chính là...
“Thưa...!thưa ngài...! Xin hãy cho tiểu nhân chọn lựa phần sau.”
Bấy giờ Huyền Vũ khó khăn quỳ rạp xuống trước Hắc Y Nương Tử, nén lại cơn đau của mình.
Huyền Vũ khó khăn mở miệng cầu xin nàng..