Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 153: 153: Coi Như Đây Là Một Trận Chiến Rèn Kỹ Năng






Vài ngày sau đó, Ma Tùng Quân vẫn lang thang trong dãy núi tuyết cùng với mấy đứa nhỏ của mình.

Hắn chưa rời đi bởi hắn đang xem lại bảng nhiệm vụ của Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả thông qua hình ảnh ký ức Phiền Bỏ Mẹ lưu lại.

Có một số nhiệm vụ có thể làm, đa phần là nhiệm vụ hái dược và săn bắt mấy con Ma thú có cấp độ vừa phải.

Vừa phải ở đây là cái loại có thể đánh, gấu mẹ kia là một trong những Ma thú mạnh nhất dãy núi này.

Thảo nào cái nhiệm vụ đó chẳng ai thèm làm, mặc dù nó thưởng đến cả trăm đồng vàng.
Lý ra mà nói, nhiệm vụ này còn hơi quá sức với Mạo Hiểm Giả cấp 3.

Phải là Mạo Hiểm Giả cấp 4 như Long Nguyên Giáp thì may ra có thể làm được.

Nghĩ đến sức mạnh của gấu mẹ, lại nhớ đến Long Nguyên Giáp cũng là Ma Pháp Sư Thượng cấp, Ma Tùng Quân cảm thấy hơi sai sai.

Chẳng lẽ Long Nguyên Giáp mạnh đến mức đó?
Không, có khi còn mạnh hơn.

Trận chiến giữa Long Nguyên Giáp và đám người Hội Huyết Nhẫn, Phiền Bỏ Mẹ không thể đến gần quan sát được nên Ma Tùng Quân cũng không rõ thực lực Long Nguyên Giáp thế nào.

Hắn từng đối đầu chớp nhoáng với một Ma Pháp Sư Thượng cấp, cấp cao của hắn hình như là nhất tinh nhị tinh gì đó thôi, chỉ thế thôi Ma Tùng Quân đã có cảm giác mình sẽ chết nếu chiến đấu với tên đó thêm vài giây nữa.
Nói gì thì nói, chuyện cũng đã qua.

Ma Tùng Quân chỉ biết hiện tại cứ đi thu thập sẵn vài nguyên liệu và đánh vài con Ma thú, sau đó trở về Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả xé bảng nhiệm vụ để hoàn thành nó.

Chí ít thì hắn chỉ bị thiệt hại về phần thưởng của hệ thống thôi.

Bây giờ không được, thì năm sau được.

Cũng chẳng phải là vấn đề gì quá to tát.
“Thúc thúc, ở đây có con cáo tuyết bị thương.”

Đang leo lên vách núi hái thảo dược, thì Ma Tùng Quân nghe Yên Nhược Đan gọi hắn ở dưới.

Cúi đầu nhìn xuống, Ma Tùng Quân trông thấy Yên Nhược Đan, Yên Nhược Tuyết và Đại Cathay đang vây quay một con cáo tuyết nhỏ.
Sau khi hái xong thảo dược, Ma Tùng Quân xuống xem xét tình hình, hắn bế con cáo tuyết lên.

Nó nhỏ chỉ bằng hai bàn tay của Ma Tùng Quân, hai mắt của nó nhắm tịt lại, cơ thể không ngừng run lên bần bật.

Ma Tùng Quân để cho Phiền Bỏ Mẹ quét cơ thể của con cáo tuyết một lượt thì phát hiện nó bị gãy chân.
Thấy thế hắn tìm một cành cây thẳng thẳng, rồi cố định chân của con cáo tuyết lại.

Tiếp đó hắn kêu Lưu Béo làm một cái lồng nho nhỏ để đặt cáo tuyết vào trong đó.

Hắn không muốn dùng bình chữa thương để cứu con cáo tuyết này, làm như thế quá phí phạm.

Nếu chỉ bị gãy chân thì chỉ cần nẹp lại bình thường là được.
Chỉ là khi Lưu Béo đang hì hục làm lồng cho nó, Yên Nhược Đan mới chợt nhớ đến mình là Ma Pháp Sư hệ chữa trị.

Thế là con bé bắt đầu chữa trị cho con cáo tuyết, chừng nửa ngày sau, cáo tuyết bắt đầu mở mắt ra.

Nó hoảng sợ nhìn xung quanh, nhìn hết người này đến người kia, cuối cùng dừng lại ở vị trí Yên Nhược Đan.
Nó đi từng bước cà nhắc đến, cạ đầu vào tay Yên Nhược Đan để tỏ vẻ biết ơn.

Thế là Yên Nhược Đan bế nó lên, ôm chặt cáo tuyết vào lòng.

Ôm xong, Yên Nhược Đan lại đưa cho Yên Nhược Tuyết ôm, cứ thế hai chị em trao tay nhau qua lại con cáo tuyết đáng thương.
“Trời gần tối rồi, tìm chỗ đất trống một chút, chúng ta dựng lều lên ngủ thôi.”
...
“Thúc thúc, dậy đi thúc thúc.

Có cái gì đó lạ lắm...”
Đang ngủ, Ma Tùng Quân bị Yên Nhược Đan lay dậy.

“Có chuyện gì?” – Ma Tùng Quân hỏi.
“Hình như có cái gì đó, làm cho cáo tuyết hoảng sợ.

Nó chạy mất rồi thúc thúc...” – Yên Nhược Đan xị mặt ra nói.
Nghe thế cứ tưởng chuyện gì lớn, hắn xoa đầu Yên Nhược Đan nói: “Nó vốn là thú hoang, nên sống ở trong rừng núi.

Trước sau gì nó cũng đi thôi, ôm đỡ con Meo đi, không có màu trắng thì dùng màu đen.”
Ma Tùng Quân chỉ sang con Meo đang nằm liếm bi trên đống tuyết, Yên Nhược Tuyết ngồi bên cạnh nặn ra một cái nón tuyết đặt lên đầu nó.

Cảnh tượng đó khiến cho Ma Tùng Quân hết nói nổi.

Mấy cái đứa này, không bình thường một chút được sao?
Đột nhiên mặt đất rung nhẹ lên một cái, chim chóc trong rừng bắt đầu bay tán loạn.

Huyết Phong và Đại Cathay sớm đã leo lên ngọn cây đứng từ lúc nào, chẳng lẽ có cái gì đó đang diễn ra thật ư?
Là tuyết lở? Hay có chuyện gì khác?
[Túc chủ, ở dưới thung lũng Hồ Ma xảy ra chiến đấu giữa gấu mẹ và một con gấu đen khổng lồ khác.]
“Hử? Có chuyện gì? Còn một con gấu khác nữa?” – Ma Tùng Quân giật mình nói.
[Nó đang định giết gấu con để được giao phối với gấu mẹ.

Gấu mẹ vì thế nên đã xảy ra chiến đấu với nó.]
“Hả? Nó bị điên à? Nó giết gấu con rồi, gấu mẹ chịu giao phối với nó chắc?”
[Gấu mẹ thường chỉ mất vài ngày để nguôi ngoai, sau đó sẽ đồng ý giao phối để tạo ra thế hệ mới.

Đó là những gì Phiền Bỏ Mẹ tìm hiểu, còn tình hình trước mắt, có vẻ như gấu mẹ sẽ liều chết với gấu đen kia.

Có một con gấu con đã bị vồ chết, đó là con gấu nâu.]
“...”
— QUẢNG CÁO —
Event

Nghe thế Ma Tùng Quân nhịn không được tức giận, nhưng có tức giận hơn nữa cũng không làm được gì.

Bởi vì xen vào cuộc chiến giữa hai con gấu điên loạn đó, chỉ tổ đi hiến máu nhân đạo.
[Vì vết thương ở bụng và chân vẫn liên liền hẳn, gấu mẹ vì thế gặp bất lợi rất nhiều trước gấu đen.

Lúc chiến đấu với túc chủ, nó cũng dùng rất nhiều năng lượng để thoát khỏi lưới lôi điện.

Tình hình này cả gấu mẹ và gấu con đều sẽ chết hết.

Hay là túc chủ tranh thủ bắt một con gấu con đi để hoàn thành nhiệm vụ cũng được.]
Ma Tùng Quân thở dài một tiếng, chuyện này chung quy vẫn là do hắn.

Bất quá, vẫn phải tỉnh táo trước sự lựa chọn này, hắn nên làm cái gì đây?
Không thể quyết định được một mình, Ma Tùng Quân gọi tất cả mọi người xuống.

Hắn kể những gì đang xảy ra cho bọn họ nghe.

Không ai hỏi vì sao Ma Tùng Quân lại biết được, thay vào đó ai cũng nhíu mày, nhăn mặt.

Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết lại gần bấu vào vạt áo của hắn.

Muốn nói gì đó nhưng lại không dám.
Không gian trở nên yên tĩnh, trên bầu trời chỉ có tiếng chim bay tán loạn.

Để cắt đứt không gian yên tĩnh đó, hắn triệu hồi ra trọng kiếm, rồi đứng dậy cắm kiếm cái kịch xuống đất nói:
“Nếu có một trận chiến để cải thiện kinh nghiệm chiến đấu.

Mấy đứa có muốn tham gia không?”
“Đệ theo.” – Huyết Phong vỗ tay đứng dậy nói.
“Đệ nữa.” – Lưu Béo lấy ra khẩu súng, kiểm tra băng đạn rồi cười hắc hắc đáp.
“Dù sao đệ cũng bất tử, ngại gì mà không thử.

Nhưng có gì ăn sáng không Quân ca? Đệ hơi đói.”
Đại Cathay xoa xoa cái bụng nói.
“Có cơm cuộn, vừa đi vừa ăn.


Nhanh lên, chúng ở thung lũng Hồ Ma.”
Dứt lời Ma Tùng Quân ném cho mỗi người một phần cơm cuộn được bọc trong giấy bạc.
“Cho đệ thêm một phần nữa đi.” – Đại Cathay xòe tay ra nói.
“Thúc thúc, Đan Đan cũng muốn tham gia.” – Yên Nhược Đan nhảy cẫng lên nói.
“Không được, đứng quan sát đi.

Mấy ngày nay chỉ đánh với Ma thú nhỏ xíu, đánh còn không xong mà tham gia cái gì? Khi nào ta cảm thấy đủ khả năng ta sẽ cho hai đứa tham gia.” – Ma Tùng Quân nghiêm mặt nói.
Yên Nhược Đan lập tức xìu mặt xuống, phồng má, bĩu môi.

Đạo tâm của Ma Tùng Quân rất cứng, có làm bộ dạng đáng yêu hơn nữa cũng không được.
Thế là cả nhóm bắt đầu men theo đường núi để xuống thung lũng nhanh nhất có thể.

Càng lại gần, càng cảm nhận được mặt đất đang run rẩy.

Vốn Ma Tùng Quân thắc mắc tại sao lại có một con gấu khác ở đây, hắn nghĩ lại, phải có gấu đực lẫn gấu mẹ thì mới có gấu con được chứ?
...
“Phiền Bỏ Mẹ, quét được thuộc tính của gấu đực kia không?”
[Là hệ Hỏa và Phong.

Nó khắc hệ gấu mẹ, hiện tại gấu mẹ đang thất thế.

Vết thương trên người rất nhiều.

Túc chủ nếu muốn cứu nó hãy đi theo chỉ dẫn của Phiền Bỏ Mẹ.]
“Mấy đứa, đi hướng này.

Huyết Phong, bế Đan Đan đi, ta bế Tuyết Tuyết chạy cho lẹ.”
“Đan Đan, lên đây.” – Huyết Phong chạy ra sau bế Yên Nhược Đan lên trên cổ.
Còn Ma Tùng Quân lại bế Yên Nhược Tuyết kẹp con bé vào nách để chạy.

Thấy trọng kiếm vướng víu quá, hắn lại vứt vào trong kho đồ.

Hồi nãy hắn lấy ra chủ yếu để cho ngầu, giờ thì lại thấy vướng.

Sau đó hắn đặt Yên Nhược Tuyết lên vai, cắm đầu cắm cổ mà chạy theo hướng Phiền Bỏ Mẹ chỉ..