Sỹ Quan Thế Giới Ngầm Bị Ép Lấy Vợ Trẻ

Chương 65: Một Người Khác Hoàn Toàn






Cố gia.

Cố Thái Anh ném vài tờ báo trên tay, đi đi lại lại trong căn phòng.

Cuối cùng cô ta gọi một cuộc điện thoại, sau khi kết nối, bên kia truyền đến một giọng nói miễn cưỡng: “Ừm?”“Chuyện Đoan Mộc Nam là anh làm sao?” Thái anh hỏi.

“!.

” Điện thoại bên kia dừng một chút, tựa hồ suy nghĩ điều gì, sau đó hỏi ngược lại: “Ý em là sao?”“Em đang hỏi anh! ”“Anh nghĩ, chuyện Đoan Mộc Nam kết hôn với bất kỳ ai ngoài em đều không liên quan gì đến chúng ta, việc gì anh phải làm những điều nhàm chán này.

”“!.

”“Hơn nữa, Đoan Mộc gia có biết bao nhiêu kẻ thù chứ, anh cảm thấy em ngược lại không cần lo lắng như vậy, có lẽ chuyện này là điều em muốn mới phải.


”“Không phải anh thật sao?”“Em không tin anh sao? Nếu anh không muốn để cho anh ta kết hôn, cũng sẽ không làm mọi chuyện phức tạp như vậy, trực tiếp xử lý cô gái đó là xong! ”“Thật sao? Em lại sợ anh không nỡ.

” Cố Thái Anh trêu chọc nói.

Bên kia truyền đến một nụ cười quyến rũ:“Em gái, em cứ nghĩ anh như vậy sao? Em biết tình cảm anh dành cho em mà, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể sánh được, còn nữa, em biết anh sẽ luôn tuân thủ lời thề của mình! ”Thái Anh nghe điện thoại, khuôn mặt u ám khó đoán, không phân biệt được đó là nụ cười hay là nỗi đau.

Buổi tối tại phòng ăn rộng rãi của Đoan Mộc gia, chiếc bàn dài màu đỏ sẫm bằng gỗ đàn hương, thức ăn phong phú, mọi người đều có mặt đầy đủ, nhưng không ai muốn động đũa, Lâm Kiều Kiều mời người nhà Ngôn gia ăn cơm, cố gắng che giấu lo lắng trong lòng.

Thanh Thanh cầm bát cơm lên không ngừng nhét cơm vào miệng, tất cả mọi người đều nhìn cô, Ngôn Tiểu Lan cảm thấy cô lần đầu tiên ăn cơm trước mặt nhà chồng, bộ dáng này rất không có lễ phép, nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

“Mẹ, con chỉ muốn ăn no để có sức chờ anh ấy quay lại.

” Thanh thanh buồn bã nói, đôi mi dài rũ xuống.

Nhìn lễ đính hôn đang đến gần, mấy ngày nay cô chìm đắm trong hạnh phúc, không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô cảm thấy bản thân thật vô dụng không thể giúp gì cho anh, việc duy nhất cô có thể làm là chăm sóc bản thân, không để anh lo lắng.

“Ừm, Thanh Thanh nói rất đúng, chúng ta không nên như thế này, chúng ta nên có lòng tin sẽ chiến thắng trận này, làm hậu thuẫn thật tốt cho Đoan Mộc Nam.

” Ngôn Đại Minh nói một cách chân thành.

“Ừm, đúng vậy, chúng ta phải chờ A Nam trở về, không thể để lúc con về, chúng ta lại ngã xuống.

Mọi người nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút.

” Lâm Kiều Kiều nở một nụ cười nói, sau đó lấy rất nhiều thức ăn vào chén Thanh Thanh.


Ngày hôm sau, Thanh Thanh nép mình vào một góc của đại sảnh nhìn mọi người bận rộn.

Đoan Mộc Hùng cũng thông qua các mối quan hệ khác nhau của mình để đưa Đoan Mộc Nam về nhà càng sớm càng tốt, còn Đoan Mộc Cầu thì không ngừng điều tra lai lịch của đối phương, đến cùng là còn tàn tích nào trong quá khứ còn chưa dọn xong.

Lâm Kiều Kiều cũng không rảnh, chuẩn bị tiền để lúc cần có dùng, liên lạc với quản lý, tất cả đều do bà phụ trách.

Rất nhiều chuyện, Đoan Mộc Hùng không tiện ra mặt, bà lấy thân phận doanh nghiệp ra để xử lý.

Sợ hãi cho đến tối, Dịch Tuấn dẫn thêm mấy người bạn của Đoan Mộc Nam đến biệt thự để hỏi thăm, muốn xem có giúp được việc gì không.

Nhất là Dịch Tuấn, anh ta biết có một đoạn tin tức là nói về anh ta, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bắt lấy tên khốn nào đã tung tin chặt thành tám mảnh.

Mà bên phía Đoan Mộc Nam cũng có chuyển biến, đội Sư Lang dưới tay anh tìm đến Mục Thiết Quân, nếu như thủ trưởng không ra mặt cứu Đoan Mộc Nam, bọn họ sẽ xông vào khu vực quân sự để giải cứu Đoan Mộc Nam.

Hành động này làm Đoan Mộc Nam rất cảm động, nhưng ngoài miệng không nhịn được mà hung hăng dạy dỗ bọn họ một trận, bảo bọn họ dừng lại, chút chuyện như vậy mà không giữ được bình tĩnh, nếu là kẻ địch, đã sớm lợi dụng hành động cảm tính này kích động để dọn sạch bọn họ.

Mấy người trong đội Sư Lang bị mắng cũng không giận anh, biết lời anh nói không sai, có đôi khi không chỉ dùng vũ lực giải quyết mọi chuyện, cũng hiểu rằng Đoan Mộc Nam sợ làm ảnh hưởng đến anh em của anh, anh tỉnh táo cơ trí là điều mà đám anh em nể phục, trong lòng ai cũng mấy phần kính trọng.

Biệt thự Đoan Mộc gia vào buổi tối.

Đoan Mộc Hùng nhận điện thoại, nói rằng Đoan Mộc Nam ngày mai có thể quay lại.

Tin tức này đối với Đoan Mộc gia đã mấy ngày chìm trong sương khói giống như một vầng thái dương chói lọi chiếu vào, khiến tất cả mọi người đều vui mừng.

Dường như tảng đá lớn trong lòng mọi người đều đã rơi xuống, cuối cùng ai cũng nhẹ lòng.


Nửa đêm, Thanh Thanh nhìn vào bầu trời đêm ngoài cửa sổ, không có một ngôi sao nào, cách đó không xa là một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương tây, đó là nơi Đoan Mộc gia sắp xếp cho người nhà họ Ôn ở tạm.

Lâm Kiều Kiều biết trong lòng Thanh Thanh vẫn đang suy nghĩ đến Đoan Mộc Nam, liền đưa cô đến phòng ngủ của anh.

Phòng của Đoan Mộc Nam nằm ở lầu hai bên cạnh tòa nhà chính của biệt thự, có một lối đi bằng kính dài năm sáu mét được thông với sảnh chỉnh.

Thanh Thanh bước vào phòng, mặc dù anh không thường xuyên sống ở đây, nhưng đây là căn phòng anh đã ở từ khi còn nhỏ, nó tràn ngập ký ức quen thuộc của anh.

Lâm Kiều Kiều nói Đoan Mộc Nam ngày mai mới trở về, nên đêm nay cô ngủ một đêm ở đây.

Bà nghĩ, gian phòng của con trai mình dù sao cũng mang một ít mùi hương quen thuộc có thể khiến Thanh Thanh ổn định hơn.

Sau khi Lâm Kiều Kiều rời đi, Thanh Thanh nhẹ nhàng nằm lên chiếc giường mềm mại của anh, tựa như cô đang ngủ yên bình bên cạnh anh.

Nghĩ đến ngày mai có thể gặp Đoan Mộc Nam, trong lòng cô kích động và vui sướng, nhưng lại sợ giữa chừng xảy ra biến cố, nằm trên giường như thế nào cũng không ngủ được, liền đứng dậy ngồi trên ghế sô pha, nghĩ rằng ngồi vậy chờ anh trở về.

Đêm khuya, tại thư phòng của Đoan Mộc Cầu.

Đoan Mộc Cầu ngồi trên chiếc ghế bành trong thư phòng, lộ ra vẻ mặt đầy thăng trầm dưới anh đèn, hỏi người cách đó không xa:“Điều tra thế nào rồi?”Người đàn ông tầm ba mươi tuổi, sắc mặt như sương không thấy rõ vui buồn, thân thể đứng vững như thanh thép, nghe được câu hỏi của Đoan Mộc Nam ông ta kính cẩn đáp:“Ông chủ, việc này không phải là người qua đường gây ra.

”Đoan Mộc Cầu trong lòng hơi động: “Người đó là ai?”.