Một tuần sau đó, vào ngày cuối tuần, Đoan Mộc Nam lái xe đến trường để đón Ngôn Thanh Thanh tan học.Trong dòng người đông đúc, Đoan Mộc Nam chỉ cần nhìn thoáng qua liền tìm thấy cô vợ bé nhỏ của mình.
Anh đậu xe ở đằng xa, sau đó đi bộ đến đón cô, toàn bộ đều là suy nghĩ cho cô, vì cô không thích người khác quá để ý đến mình.Thanh Thanh nhìn thấy Đoan Mộc Nam cách cô không xa, đang vẫy vay với cô, nụ cười hạnh phúc lan tỏa trên khuôn mặt.
Cô cũng nghe thấy những lời xì xào của những cô gái xung quanh.“Ai vậy! Thật đẹp trai!”“Là minh tinh sao?”“Nam thần….”Trong ánh mắt ao ước ghen tị của mọi người, Ngôn Thanh Thanh giống như con nai nhảy đến bên cạnh Đoan Mộc Nam.Đoan Mộc Nam cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cả hai vui vẻ bước đi.“Vết thương của anh sao rồi?” Thanh Thanh nhìn trán anh hỏi.
Vết thương bị che khuất bởi mái tóc đen rậm rạp, cô không thể nhìn được.“Đã khỏi rồi.” Không nghĩ rằng câu đầu tiên khi hai người gặp nhau của cô là quan tâm đến vết thương của anh, trong lòng bỗng có một dòng nước ấm áp chảy qua.“Chúng ta đi đâu?” Hai người vừa đi vừa hỏi.“Đi ăn cơm trước, sau đó muốn tặng em một niềm vui bất ngờ.”“Bất ngờ? Bất ngờ gì?” Thanh Thanh hưng phấn hỏi.“Nói ra thì không còn là bất ngờ nữa.” Đoan Mộc Nam cười đáp.Sau đó anh đi đến cửa xe, mở cửa cho cô.Lái xe đến một nhà hàng phương tây, hai người bước vào một căn phòng riêng sang trọng, tấm thảm nhung đỏ thêu hoa, cửa sổ lớn kiểu Pháp cổ điển, đèn chùm pha lê tinh xảo và một bàn ăn ngập tràn ánh nến.Cửa sổ thủy tinh xuyên thấu từ trần nhà đến sàn nhà, phía đối diện là một studio áo cưới, bên khung cửa sổ đang trưng bày vài chiếc áo cưới trắng tinh, đẹp đẽ.
Tầng váy trắng tao nhã, sáng lên biểu tượng cho tình yêu trong sáng, thuần khiết, và là cái đích đến đẹp nhất của một người phụ nữ, ánh mắt cô bị hình ảnh đó khóa lại.Đoan Mộc Nam nở nụ cười xấu xa, giả vờ như không phát hiện ra vẻ ngẩn ngơ, thất thần của cô, kéo ghế ra, mời cô ngồi xuống.Hai người lặng lẽ ngồi thưởng thức món ngon, nhưng Thanh Thanh cảm thấy không được thoải mái lắm.“Sao vậy?” Đoan Mộc Nam đặt dao nĩa xuống, hỏi.“Em cảm thấy khoảng cách quá xa.” Thanh Thanh ngượng ngùng nói, để cô xuất hiện ở đây, chẳng khác nào một con ma cà rồng trong các bộ phim phương Tây.Đoan Mộc Nam mỉm cười, dáng người thẳng tắp đi tới, phong thái bá đạo.Như một quý ông, anh kéo ghế ra cho cô.
Đợi Thanh Thanh đứng lên, anh chuyển ghế cô đến cạnh chỗ ngồi của anh.Sau khi hai người ngồi xuống, Thanh Thanh cười nói:“Như thế này cảm giác tốt hơn nhiều.”“Nhanh như vậy liền không thể xa anh rồi sao?” Đoan Mộc Nam câu khóe môi lên, cười xấu xa một cái.“Không có nha, tại em thấy bữa ăn này có chút trầm lắng.” Thanh Thanh nhẹ giọng nói.“Cô bé ngốc...” Anh cưng chiều vuốt ve đầu cô.“Là thật mà!”“Vậy chúng ta đổi chỗ khác đi, nếu không em lại không có khẩu vị.”“Haha, thế thì không cần, bây giờ ngồi bên cạnh anh thì không sao rồi.” Thanh Thanh vui vẻ nói.
Thật vất vả mới gặp mặt, còn ngồi cách xa nhau như vậy, đây không phải là cố tình hành hạ người ta sao?Đã là người yêu, nên ngồi gần nhau mới đúng, Thanh Thanh nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không nói ra miệng.Cô chăm chú ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đoan Mộc Nam, còn Đoan Mộc Nam vẫn luôn ngẩng đầu nhìn cô, thỉnh thoảng hai cặp mắt nhìn nhau, Thanh Thanh xấu hổ cúi đầu xuống.Qua mấy phút, cô đột nhiên đặt dao nĩa xuống, bình tĩnh nhìn Đoan Mộc Nam, nhiều chuyện một chút:“Ách, em có thể bớt dè dặt hơn không? Em muốn nhìn chằm chằm vào anh được không?”Đoan Mộc Nam trong lòng chấn động, lúc nãy anh cũng muốn nói lời này, không ngờ bị cô nhóc này lại nói thẳng như vậy.
Tự nhiên anh vui lên nói:“Còn gì nữa?”“Còn có chuyện gì nữa?” Thanh Thanh khó hiểu hỏi.“Em thật sự có thể dè mặt hơn, và em cũng có thể chủ động hơn.”“Chủ động hơn?” Thanh Thanh đảo tròng mắt trong veo như nước của cô, mặt đỏ lên, cô không phải không hiểu, cũng thường xuyên thấy các cô gái ôm hôn người yêu thân mật trong sân trường.
Cô nghĩ thầm, có anh đang nói đến chuyện này.Cô nhìn trái nhìn phải, chậm rãi đứng lên như một tên trộm, trong lòng đang nhảy dựng lên, rón rén đi đến bên cạnh Đoan Mộc Nam, dừng một chút, dùng cái miệng nhỏ hôn thật nhanh một cái vào má Đoan Mộc Nam, sau đó cười tủm tỉm, khuôn mặt ửng hồng, vui vẻ, muốn quay lại chỗ ngồi.
Nhưng không ngờ, bên hông bị siết chặt, cánh tay Đoan Mộc Nam ôm chặt lấy cô, ôm cô vào lòng, ngồi trên hai chân của anh.Khuôn mặt ấm áp của anh áp vào cổ cô, âm thanh trầm thấp mê ly vang lên bên tai cô:“Chúng ta không phải yêu đương vụng trộm, có cần phải cẩn thận như vậy không?”“Mau thả em xuống, cẩn thận bị người ta nhìn thấy.” Cô vừa lo lắng vừa hoảng sợ, hối hận vì cho anh phúc lợi.“Xuỵt.” Đoan Mộc Nam trấn an cô, ôn nhu nói: “Chẳng lẽ một tuần nay em chưa từng nhớ anh sao?” Thanh Thanh cúi đầu, cô cảm nhận được nhiệt độ sau lưng, cô làm sao có thể không nhớ anh.
Từ khi yêu nhau đến nay, hai người bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nhìn thấy những cặp đôi nắm tay nhau đi trong sân trường, cô cũng hy vọng anh cũng ở bên cô như vậy.Anh nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ trắng nõn như thiên nga của cô, cơ thể Thanh Thanh run lên, anh càng ôm cô dịu dàng hơn, như thể đang bảo vệ một nụ hoa mỏng manh bằng tình yêu mãnh liệt.
Anh nhẹ nhàng di chuyển thân thể cô, để hai người đối diện nhau, dưới ánh nến thân ảnh xinh đẹp của cô như bước ra từ truyện cổ tích, lóe lên một tia quyến rũ, anh nâng gáy cô, nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi phấn nộn mềm mại của cô….Đầu óc cô trống rỗng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, niềm vui sướng tuyệt vời từ từ dâng lên, hai tay cô áp vào ngực anh, và bất giác ôm lấy chiếc cổ gợi cảm của anh....