Thanh Thanh thề rằng cô đã nghe thấy giọng phụ nữ ôn nhu nhẹ nhàng.
Là vô tình nghe được, âm thanh cứ thế truyền vào trong lỗ tai cô, làm sao lại khó chịu như vậy? Nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, khi nghe được giọng nói này, cô liền có thể hình dung là một người phụ nữ xinh đẹp đến mức nào.
Trong lòng cô cảm thấy khó chịu.Đoan Mộc Nam chuyển điện thoại sang tai trái, Thanh Thanh ngồi bên phải không còn nghe thấy gì.Đại khái là không muốn cho cô nghe thấy.Hành động của anh càng làm cô thêm lo lắng.Cô lặng lẽ quay đầu, nhìn vào nụ cười đẹp trai trên khuôn mặt của Đoan Mộc Nam, như thể đang dành cho người phụ nữ anh yêu thích.
Ít nhất giờ khắc này cô nghĩ như vậy, lửa giận trong bụng cô đang bốc lên.“Ồ, Lúc nào tới….Vui chứ….Suy nghĩ….”Đoan Mộc Nam chăm chú cầm điện thoại nói chuyện phiếm, hoàn toàn không cho Ngôn Thanh Thanh cảm giác tồn tại.Khi cô nghe thấy từ “suy nghĩ” cảm thấy chói tai vô cùng.
Cô không có cách nào bình tĩnh được, càng ngày càng khó kiềm chế cảm xúc của mình, đồ chuyên lừa gạt, đại củ cải, chẳng trách mấy ngày nay không nhìn thấy bóng dáng, nhất định là đang bận hẹn hò với phụ nữ khác.Hừ, một thanh niên lêu lổng như anh ta, công tử ăn chơi có lẽ không chỉ hẹn hò đơn giản như vậy.
Có lẽ những gì nên làm, không nên làm đều đã làm hết rồi.
Tóm lại, giờ phút này Đoan Mộc Nam ở trong lòng cô là một tên đại bại hoại, tội ác tày trời….Càng khó chịu hơn là nói chuyện điện thoại cứ ậm ậm ừ ừ cả mấy phút, hoàn toàn không xem Thanh Thanh đang ở bên cạnh.Thanh Thanh hận không thể lập tức nhảy xuống xe, để cho anh và người phụ nữ kia nói chuyện yêu đương cho thoải mái.Thanh Thanh vẫn không hề mở miệng cho đến khi anh kết thúc cuộc gọi.“Là con gái?” Cô đã cố gắng hết cỡ để kiềm chế cơn tức giận trong người.“Ừ.” Đoan Mộc Nam không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi tiếp tục lái xe.
Anh nở nụ cười trên môi, đoán chừng sắp có trò hay.Anh thừa nhận?“Bạn nữ.” Đoan Mộc Nam lại thêm một câu.
Đây là giải thích à, là muốn che giấu thì đúng hơn.“Dừng xe.” Thanh Thanh tức giận nói.“Sao vậy?”“Tôi muốn xuống xe.”“Tại sao?”Dù sao cũng nên có một lý do, lúc nãy vẫn đang bình thường.“Tôi sợ quấy rầy anh và bạn của anh.”“Làm sao có thể, ở đây chỉ có anh và em.”Hiện tại biết cô tồn tại?“Tôi muốn xuống xe, xuống xe xuống xe xuống xe xuống xe xuống xe xuống xe xuống xe….”Thanh Thanh bùng phát tính tình trẻ con đến cực điểm.
Vừa dậm chân vừa lặp lại hai từ đó.Một tiếng thét chói tai vang lên, xe đột nhiên dừng lại, bởi vì quán tính, cơ thể Thanh Thanh đập mạnh về phía trước dữ dội.“Anh có thể nói cho tôi biết tại sao lại ở đây với tôi không?” Anh đã có người thích, còn tìm cô làm gì, chẳng lẽ chính là vì trả ân tình của ông ngoại? Báo ân không cần thiết phải như vậy.“Để bồi dưỡng tình cảm với em!”Bồi dưỡng tình cảm? Ồ, hóa ra là anh không có tình cảm với cô, nên phải rời xa người phụ nữ anh đang yêu mến, để vun đắp tình cảm với cô.
Nếu đã không nguyện ý, cần gì phải ép buộc mình?“Cần gì phải bồi dưỡng, tôi sẽ không lấy anh.” Thanh Thanh trong lòng ủy khuất, cố gắng giữ gìn tôn nghiêm của mình.“Thật không, em chắc chứ?” Cô cứ liên tục lặp đi lặp lại ý muốn từ chối kết hôn với anh, chẳng lẽ cô không chịu nổi anh sao?“Đương nhiên là thật, lần trước anh không nhìn thấy chữ tôi viết à?” Thanh Thanh với đôi mắt hoa mai nhìn chằm chằm.Ngày đó trong siêu thị, Đoan Mộc Nam nói cô chờ anh đi lấy xe, khi lái xe đến thì không thấy bóng người đâu, chỉ nhìn thấy trên mặt đất mấy chứ không cưới.
Thật sự bất lực.Đoan Mộc Nam anh là ai, tùy tiện hô hấp cũng có thể khiến cho người ta run sợ, không biết có bao nhiêu thiên kim hào môn muốn nhào vào lòng anh.
Nhưng duy nhất vị hôn thê anh muốn cưới hỏi đàng hoàng lại trái một cái không lấy, phải một cái không lấy.Mặc dù trong lòng không vui, nhưng anh biết rằng cô dù sao cũng là một đứa trẻ, nên cần kiên nhẫn một chút chiều cô.
Thế là anh lái xe khắp các con phố để tìm cô, cho đến khi thấy thân hình nhỏ nhắn của cô đứng bên một cửa hàng bánh ngọt.Anh không trực tiếp xuống xe tìm cô, mà chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng đó và tự hỏi làm thế nào để khiến cô yêu mình.
Thế là Thanh Thanh đứng ngây người ở cửa hàng bao lâu thì anh cũng nhìn cô bao lâu.Loại hành vi này khiến anh cảm thấy kỳ quái, sao anh lại có thể dành nhiều tâm tư cho một người phụ nữ như vậy, anh chưa bao giờ khát vọng một người phụ nữ yêu mình như hôm nay.“Anh biết rồi, cho nên lần này anh muốn xác nhận một chút, anh sợ em sẽ hối hận.”“Heo mới hối hận.” Cô nói câu này nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.“Được rồi.” Đoan Mộc Nam nhẹ nhàng đáp lại, giống như có chút mệt mỏi.“Cái gì được rồi?” Cái chữ được rồi này làm cho lòng cô run rẩy.“Anh chính là chờ câu này của em.”“Anh có ý gì?” Ngôn Thanh Thanh run rẩy hỏi, cảm giác như mình sắp mất đi cái gì đó.“Em không thích anh, cũng không muốn gả cho anh, như thế thì anh cũng không thể lúc nào cũng trói em bên người được.
Ngày mai anh sẽ giải thích với ông nội, em cũng nói rõ với mẹ và cậu em đi.
Chúng ta hủy bỏ hôn ước, em cảm thấy như vậy được không?”“Có thể…..tôi….”Cô cố chấp đồng ý, trái tim cô sao lại đau nhức vậy? Thật sự muốn khóc.“Vậy anh đưa em về.” Đoan Mộc Nam trầm mặc một lúc nói.“Không, tôi sẽ tự đi...” Hai người, vậy là chia tay sao? Chưa có bắt đầu mà đã kết thúc rồi à? Cô làm sao có thể ngồi trên xe anh nữa? Anh gấp gáp muốn cô rời đi vậy sao? Cô cố nén nước mắt, hai tay run run mở cửa, đừng run, đừng khóc.
Ngôn Thanh Thanh, mày không thể khóc trước mặt anh như vậy, mất mặt lắm.Cô đờ đẫn đi ra khỏi xe, tay cầm cái hộp cứng ngắc.
Đây là đâu, đường ven biển sao? Gió biển chậm chậm thổi tung mái tóc cô.
Đây là nơi cô luôn muốn đến, nhưng không ngờ là hôm nay cô lại đến với tâm trạng như vậy.Đoan Mộc Nam nổ máy, lái xe đi, Thanh Thanh nhìn chiếc xe của anh đi xa, anh đi thật rồi.
Anh thật sự để cô lại nơi này….Ngôn Thanh Thanh cuối cùng không kìm được nước mắt..