Đoan Mộc Nam cười cười, như là nhìn thấu tâm tư của cô, lớn tiếng hỏi:“Sợ sao?”“Có một chút!” Cô thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện, giống như sợ sẽ đụng đến một số con thú ở gần đó.
“Đừng sợ, đi thêm một chút nữa sẽ đến!”Hai người ngồi trên lưng Caesar xuyên qua khu rừng rậm tối tăm và ảm đạm, qua những lùm cây và cành lá, giống như đang tiến vào một đại dương nguy hiểm, chỉ cẩn sơ sẩy sẽ bị nó nuốt chửng, rừng rậm vào mùa đông được bao trùm bởi sự im lặng, giống như đang chờ đợi điều gì đó!Hai người tiến vào phát ra một chút âm thanh, giống như có thứ gì đó bị đánh tức, vô số tiếng hét nhỏ vang lên, thì thầm xung quanh hai người, giống như là tiếng than khóc của một loại động vật nào đó, bất cứ lúc nào nó sẽ nhảy ra, Thanh Thanh bị dọa nhắm chặt mắt lại, vùi đầu vào ngực Đoan Mộc Nam, tai và lỗ chân lông toàn thân đều dựng lên.
Rõ ràng nơi họ muốn đến không gần như Đoan Mộc Nam nói, khu rừng u ám như biết có người đến, một cơn gió mạnh quét qua ngọn cây, khu rừng đã ngủ say một đêm như bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp….
Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, ở đây có gió thổi tới, nhưng gió ở đây rõ ràng là không lạnh buốt như phía ngoài, ngược lại còn có chút ấm áp như gió xuân.
Qua một lúc nữa, phía trước dần dần sáng lên, nhìn những đám lá cây thưa thớt, ngọn núi cách đó không xa có nhiều cây cối màu xanh đậm.
Cô bắt đầu cảm thấy khác biệt so với khu rừng rậm vừa mới đi qua, nơi này cây cối cũng rậm rạp, xanh ngắt, đi thêm một đoạn nữa, trước mắt sáng rực, hai người thoát ra khỏi khu rừng rậm tối răm, đứng trong một nơi trống trải lộ thiên đẹp đẽ như mùa xuân.
Hai người họ được bao quanh bởi những ngọn núi, những ngọn núi xung quanh thiên hình vạn trạng (hình dáng tư thế khác nhau), thần kỳ khó tin, một khoảng trời độc nhất vô nhị, giống như chui vào một thế giới khác.
“Bồng lai tiên cảnh?” Thanh Thanh thốt lên, cảm thán với cảnh tượng trước mắt, một ngọn núi đá um tùm, ánh mặt trời tỏa sáng, những loài hoa không tên đang nở rộ, tỏa hương thơm nồng nàn, những chú bướm xinh đẹp đủ màu sắc đang bay lượn trên bầu trời.
Tiếng nước suối chảy róc rách từ xa vọng lại, làn sương mờ ảo như làn khói làm khu rừng trở nên huyền ảo…“Thật đẹp, ở đây giống như mùa xuân vậy?” Thanh Thanh nhịn không được tán thưởng.
Đoan Mộc Nam nhảy xuống khỏi lưng Caesar, ôm eo Thanh Thanh đỡ cô xuống.
Caesar ngẩng cao đầu, ưu nhã bước qua một bên, như thể nó đã đến đây vô số lần.
Tại thung lũng cách đây không xa có một thác nước rất cao, nước suối chảy xuống tạo thành một hồ nước nhỏ nước trong vắt, hồ nước được chia thành nhiều vũng nhỏ, bọt nước bắn tung tóe dưới ánh mặt trời, giống như những ngôi sao lấp lánh.
Trên mặt nước, có một làn sương mờ ảo lượn lờ, như thể đang ở chốn thần tiên.
Thanh Thanh hiếu kỳ như một đứa trẻ, bước xuống bãi đá sạch, vươn tay ra nghịch nước suối.
Khi những ngón tay như ngọc của cô chạm vào nước suối, một luồng hơi ấm ập đến.
“Suối nước nóng?” Cô vui vẻ quay lại vẫy tay với Đoan Mộc Nam, lại vui vẻ nói: “Hóa ra là suối nước nóng!”Đoan Mộc Nam giương môi cười một tiếng, tựa hồ đang trách cô nhận thức quá muộn.
“Em thích nơi này không?” Anh bước đến bên cô hỏi.
“Thích!” Thanh Thanh không giấu được kích động trong lòng, cô không ngờ sau khi xuyên qua khu rừng rậm lớn lại có một kỳ quan đẹp đẽ đến thế.
“Nơi này chính là thiên đường trên mặt đất, nếu có thể sống ở đây có lẽ sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!” Cô tự thì thầm trong miệng, cô cảm thấy những gì mình thấy quá lý tưởng, khác xa thực tế.
“Nam, làm sao anh biết nơi này?”“Là Caesar đưa anh đến đây! ” Anh nhàn nhạt nói, ánh mắt đen trầm nhìn về phía bãi ghềnh Caesar đang đứng, trong lòng rất biết ơn.
Nếu không có nó có lẽ anh đã chết từ lâu rồi, vào một đêm đen, anh bị người ta phục kích và bị thương nặng, Caesar cõng anh chạy một đoạn đường dài, chạy đến khu rừng rậm âm u kinh khủng kia, những kẻ truy đuổi nhìn thấy khu rừng hắc ám thì sợ hãi, không dám tiếp tục truy sát, anh mới tránh thoát một kiếp, Caesar cõng Đoan Mộc Nam đang bị hôn mê trên lưng đi vòng quanh, cuối cùng tìm thấy một thiên đường như vậy trên mặt đất.
“Nam, anh sao vậy?” Thanh Thanh nhìn ra trong mắt anh âm trầm, nhẹ nhàng hỏi.
“Không sao, hôm nay có thể cùng em, chia sẻ thiên đường này tất cả đều là nhờ Caesar!” Anh giấu suy nghĩ của mình, ra vẻ nhẹ nhõm nói.
“Nam, có phải anh đã trải qua rất nhiều khổ cực không?” Cô lo lắng hỏi.
Khi Đoan Mộc Nam nghe được câu này, trái tim như bị chọc thủng vào chỗ mềm nhất, dù có che giấu kỹ đến đâu cũng không thể thoát khỏi con mắt cô, hoặc là nói giữa bọn họ không cần dùng ánh mắt nhìn trộm tâm tư của nhau, mà là dùng trái tim để cảm nhận đối phương, cho dù là một chút thay đổi cực nhỏ.
“Chỉ cần em ổn, anh sẽ ổn! biết không?”Thanh Thanh không hiểu anh nói gì, nhưng trong lòng luôn cảm thấy anh vì cô mà làm khổ chính mình…“Để anh cho em xem ngôi nhà nhỏ của anh!” Đoan Mộc Nam thay đổi chủ đề và nói.
“Ngôi nhà nhỏ?”“Ừm, em nhìn xem nó có hợp với bồng lai tiên cảnh như em nói! ”Anh nắm lấy tay cô, đi đến thác nước, đẩy một viên đá ra, bên trong xuất hiện một khóa mật mã.
Anh ấn một dãy số, sau đó “cạch” một tiếng, thác nước bị chia thành hai nửa, xuất hiện một cửa đi vào.
Trời ạ, đay có phải là động Thủy Liêm phiên bản thực tế không? Thanh Thanh che miệng kinh ngạc không nói thành lời.
.