Gặp quỷ, sao ở đây cũng có thể gặp anh.
Hơn nữa, cô còn vỗ mông anh.Cô sợ hãi, cô lo lắng và cô càng xấu hổ không chịu nổi.“Anh, anh, anh, tại sao anh lại ở đây?”“Rất vui với động tác của mình sao?”“A...ô..” Lúc này, Ngôn Thanh Thanh mới phát hiện tay cô vẫn đang đặt trên cặp mông của anh.“Vợ, sao em lại ở đây?” Gương mặt thiên sứ của Đoan Mộc Nam nở ra một nụ cười quyến rũ.“Vợ?” Trái tim Ngôn Thanh Thanh co rút dữ dội khi nghe từ này, ngồi phịch xuống mặt đất, gương mặt vốn đã đỏ ửng nay lại càng đỏ hơn.Cô dựng lên một tia cảnh giác, hình như mọi người đều đang nhìn về phía mình.
Vểnh tai lên nghe mọi người đang xì xào.Chẳng hạn như: “Còn nhỏ như vậy mà đã kết hôn?”“Vẫn còn đi học mà.”“Không phải tiểu tam chứ.”Tất nhiên, tất cả những điều đó đều là ảo giác của cô.“Sao vậy? Thích ngồi trên mặt đất à?” Đoan Mộc Nam ưu nhã duỗi tay ra.Ngôn Thanh Thanh lúng túng nắm tay anh đứng dậy, nhìn thấy Tiểu Vũ đang vẫy tay với cô, tỏ ý rằng cô ấy đi trước.
Chuyện của hai vợ chồng, cô ấy vẫn không nên can thiệp vào.“Cậu, cái đồ không có lương tâm.” Thấy Tiểu Vũ chuồn đi, Thanh Thanh thấp giọng chửi rủa.Thanh Thanh kéo tay Đoan Mộc Nam đứng lên, nhưng không để ý tới phía sao, có một người đang đẩy kệ hàng tới.Cũng may Đoan Mộc Nam nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy cô.
Chiếc kệ đẩy hàng đụng phải một chồng sách, đổ rầm xuống đất thành một mớ lộn xộn.“Thế nào, mỗi lần gặp nhau đều ôm ấp như thế, còn không có lương tâm?” Đoan Mộc Nam nói nhỏ bên tai cô, cố ý hiểu sai ý cô.“Tôi, tôi, thả tôi xuống.” Ngôn Thanh Thanh ngượng ngùng cầu xin.
Tại sao mỗi lần gặp anh ta, cô lại nói năng lộn xộn, đã thế còn có những hành động mập mờ như vậy.Chàng trai đẩy xe hàng vội vàng chạy lại xin lỗi.Lúc này một đám nhân viên trong trang phục chỉnh tề từ trong siêu thị chạy tới.
Đi đầu là một ông lão năm mươi, sáu mươi tuổi, khí thế bất phàm, thoạt nhìn như là lãnh đạo cấp cao của siêu thị.Ngôn Thanh Thanh cảm thấy lạnh gáy, chẳng lẽ tới để bắt cô đền bù phí tổn thất.
Loại chuyện nhỏ nhặt tầm thường này có cần phải chính lãnh đạo cấp cao ra tay không?Cô đâu có biết cái siêu thị này thuộc về Đoan Mộc gia, hôm nay Đoan Mộc Nam đến đây là để kiểm tra giúp mẹ anh.Lãnh đạo vừa định mở miệng liền nhìn thấy một người phía sau chạy đến, nên ông ta đành phải dừng lại.
Vui vẻ chạy đến trước mặt Đoan Mộc Nam cung kính chào một tiếng:“Thiếu gia.”Sau đó lại nhìn sang Ngôn Thanh Thanh chào một tiếng:“Thiếu phu nhân, tôi là thư ký riêng của thiếu gia, Tiểu Trung.”Nghe thấy ba chữ kia, Ngôn Thanh Thanh trợn tròn mắt.
Đầu óc rối bời, tình huống gì vậy? Cô từ lúc nào đã trở thành Thiếu phu nhân, chẳng phải cách xưng hô này chỉ có trong phim truyền hình Trung Hoa sao?Thanh Thanh cảm thấy tê dại sau gáy.Đoan Mộc Nam trừng mắt nhìn tiểu Trung, ý tứ không thể rõ ràng hơn, phụ nữ của tôi không cần biết cậu là ai.Sau đó không tiếp tục để ý đến người khác, kéo Ngôn Thanh Thanh đi ra ngoài.Ngôn Thanh Thanh bị anh kéo, thỉnh thoảng quay đầu nhìn đám nhân viên kia, thấy bọn họ cúi đầu lễ phép.Đoan Mộc Nam dắt Ngôn Thanh Thanh đi đến sảnh dưới lầu mới buông tay cô ra nói:“Chờ anh ở đây.” Sau đó anh đi vào bãi đỗ xe, lái xe đến.Ngôn Thanh Thanh lần này đã có kinh nghiệm, không trực tiếp phản kháng, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Chờ anh đi xa, lập tức chuồn đi.
Nghĩ thầm cô mới không nghe lời anh đâu, chờ anh mới lạ đó.Trước khi rời đi, cô làm thêm một việc.
Nhìn thấy có một thùng sơn ở bên cạnh, lại không có ai ở đó, cô đã len lén lấy sơn ra, viết mấy chữ chỗ cô đang đứng, sau đó nhanh chóng rời đi.Cô một mình đi dọc con phố náo nhiệt, trong lòng vui vẻ không thể nào tả được, tóm lại, càng đi xa Đoan Mộc Nam càng tốt.Ngôn Thanh Thanh thong thả bước đi, đột nhiên mắt cô nhìn chằm chằm vào một cửa hàng đồ ngọt bên cạnh.
Trong cửa sổ phòng bếp là một đĩa bánh macaron toát lên phong cách đậm chất Pháp.
Dưới ánh sáng chiếu vào, viền ren xinh đẹp hiện lên trên thân bánh, làm cho người ta có cảm giác mơ mộng, cho dù bị ngăn cách bởi cánh cửa sổ thủy tinh vẫn có thể ngửi thấy vị ngọt.Mấy ngày trước, Lương Hân Văn đưa một hộp bánh macaron cho Mộng Hạ, làm cho Thanh Thanh cảm thấy rất khó chịu.Trong căn tin hôm đó, Lương Hân Văn đưa hộp bánh macaron tinh xảo cho Mộng Hạ, Thanh Thanh ngồi cách đó không xa liền chứng kiến toàn bộ.
Nhìn thấy nụ cười của Mộng hạ ẩn chứa một niềm hạnh phúc không gì sánh được, khiến cho Ngôn Thanh Thanh có chút ghen tị.
Lúc đó, cô rất hy vọng người được nhận món quà đó chính là cô.Có lẽ đó chính là hương vị tình yêu.Điều khiến cô buồn bực là, chờ sau khi Lương Hân Văn rời khỏi, cô ta xoay người đi tới cạnh bàn ăn của cô, cười nói rằng Ngôn Thanh Thanh thích ăn đồ ngọt, và biết rằng cô nhìn chằn chằm vào đó rất lâu, giống như đang khẳng định Thanh Thanh thầm mến Lương Hân Văn.Mộng Hạ duỗi ngón tay thon dài của mình ra, lấy một chiếc bánh macaron đưa cho Thanh Thanh, còn cố ý khoe khoang Lương Hân Văn đã chạy rất nhiều cửa hàng, tìm được nhà hàng sang trọng nhất để mua cho cô ta.
Thanh Thanh không muốn lấy nhưng Mộng Hạ lại cầm cái bánh trực tiếp đặt vào tay cô.Sau đó duỗi thẳng lưng cao ngạo rời đi như một người chiến thắng.
Cô đâu biết rằng, sự thật về hộp bánh kia là Mộng Hạ dắt Lương Hân Văn đến cửa hàng mua đâu.Ngôn Thanh Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc bánh macaron thật lâu, cắn một miếng nhưng không cảm thấy ngọt ngào mà ngược lại trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.Chỉ có Tiểu Vũ một bên an ủi cô, sau đó cả hai thề rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ nhận được bánh macaron thuộc về mình.Kết quả là lời thề đã sớm thành hiện thực, sớm đến mức cô không kịp chuẩn bị a!.