“Thả Dịch Tuấn ra!” Thành chủ nhẹ giọng nói.
“Khoan đã!” Nala lạnh lùng nói với phục vụ, sau đó lại nũng nịu hướng về thành chủ nói:“Thành! Việc tôi hiểu lần với Ngôn tiểu thư là do Dịch Tuấn, anh muốn thả anh ta, em không muốn thì sao?” Nala làm nũng trước mặt Thành tiên sinh.
“Tiểu quỷ, cô lại có ý tưởng quỷ quái gì?” Thành chủ cười.
Thanh Thanh có chút khẩn trương nhìn cô ta, không biết cô ta lại muốn làm chuyện gì quá phận, trong lòng sợ hãi do cô mở miệng nhờ vả lại gây phiền toái cho Dịch Tuấn, cô lo lắng nhìn Nala.
“Tôi muốn phạt anh ta nửa năm không thể đụng vào phụ nữ.
” Nala bĩu môi nói.
Thanh tiên sinh cười cười, giống như đồng ý với chủ ý của cô ta nói:“Nghe theo cô.
”Nala đắc ý mỉm cười, đem ánh mắt thắng lợi quét về phía Thanh Thanh, cô muốn cứu người, cô ta chính là không muốn cô thành cô, cô ta muốn cho cô biết Thành tiên sinh chiều chuộng cô ta như thế nào.
Bởi vì trong lòng Nala luôn có một tia lo lắng, người phụ nữ này dường như sẽ uy hiếp lợi ích nào đó của cô ta, mặc dù bây giờ vẫn chưa rõ ràng lắm.
“Ngôn tiểu thư, nếu ngày mai cô muốn đi, tôi sẽ cho người đưa cô đi.
” Nala đột nhiên nói.
Thanh Thanh vừa định đưa thức ăn vào miệng, động tác liền chậm lại, nghĩ thầm, nếu như cô không đi sớm, e rằng đại tiểu thư này sẽ không cho qua.
Cô liếc nhìn Thành tiên sinh, thấy anh đang chậm rãi nhai nuốt thức ăn trong miệng, thần sắc trầm mặc, giống như là không nghe thấy gì, vẫn đang ưu nhã thưởng thức đồ ăn.
Thanh Thanh đột nhiên nghĩ, anh trầm mặc không nói có phải là ngầm thừa nhận ý của Nala, cô cảm thấy mình thật sự rất ngốc, hai người họ vốn là một đôi, ý của cô ta cũng là ý của anh.
“Cảm ơn.
” Thanh Thanh nói.
Cô không muốn dùng lời nói khách sáo nữa, nơi này không có người bản địa, có lẽ chỉ bằng sức lực của cô sợ là không đi ra ngoài được.
“Vậy cô muốn đi lúc nào để tôi cho người đến?” Nala hỏi.
“Vậy thì! buổi sáng đi! ” Thanh Thanh vô lực nói.
“Xin lỗi, tôi còn có việc, hia người cứ tiếp tục dùng! ” Thành tiên sinh đột nhiên ngắt lời Thanh Thanh, chậm rãi đứng dậy và rời khỏi bàn.
Nala kinh ngạc nhìn anh, phải biết rằng nếu người phụ nữ vẫn còn ở đây mà anh rời đi thật sự là bất lịch sự, mặc dù cô ta không coi trọng Thanh Thanh, nhưng cô ta lo lắng đến cảm xúc của thành chủ, cô ta không muốn khiến cho tâm tình của anh không tốt, liền quăng dao nĩa đuổi theo, không hề bận tâm hôm nay là cô ta muốn mời Thanh Thanh ăn cơm, trong mắt cô ta ngoại trừ thành chủ căn bản không có bất cứ kẻ nào.
Thanh Thành thở dài, bữa cơm này thật là khó ăn, nhưng mà cũng may cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng hôm sau, Thanh Thanh và tiểu Niên sửa sang quần áo.
“Thanh Thanh, cô thật sự phải đi à?”“Ừm.
”“Nhưng mà vết thương của cô vẫn chưa lành?”“Cũng gần lành rồi! ”“Thanh Thanh, nghe nói cô tơi đây để tìm chồng à?”“Ừm!”“Tại sao anh ấy lại muốn rời khỏi cô?” Tiểu Niên thực sự không hiểu nổi, sao hai người đã đính hôn rồi lại chia tay? Trong lòng cô ấy vẫn còn một câu hỏi lớn, nhưng không dám nói ra.
“Đây cũng là điều tôi muốn biết!”“Vậy! anh ấy còn yêu cô không?”Yêu sao? Anh vẫn yêu cô sao? Cô cũng muốn biết, những gì cô đang làm bây giờ là vì cô tin rằng anh còn yêu cô, mới không quản ngại đường xa đến đây tìm anh…Cô nhìn quanh gian phòng này, không biết tại sao có chút lưu luyến, có chút không muốn rời đi, cô nghĩ mỗi ngày ở đây cô đều đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng còn lo lắng cho tính mạng của mình, nhưng tại sao lại cảm thấy không muốn rời khỏi nơi này?Đột nhiên tay gấp quần áo của Thanh Thanh cứng lại giữa không trung, màng nhĩ của cô du dương theo tiếng nhạc kia, âm nhạc rung động lòng người….
Are you really here or am I dreaming?I can’t tell dream from truthFor it’s been so long since I have seen youI can hardly remember your face any more…Thanh Thanh giật mình, cả người giống như bị điện giật, miệng lẩm bẩm:“Là anh! Là anh! Chẳng lẽ là anh?” đây là CD Đoan Mộc Nam tặng cô, nhưng bây giờ bài hát đang được vang lên trong lâu đài cổ, trừ Đoan Mộc Nam còn có ai sẽ nghe bài này ở nơi này?Trong phút chốc Thanh Thanh nhiệt huyết sôi trào, cô như đã trải qua hàng nghìn năm thời gian cuối cùng cũng tìm ra đáp án.
“Thanh Thanh, cô sao vậy?” Tiểu Niên nhìn thấy toàn thân cô trống rỗng, cứng ngắc bất động!“Tiểu Niên, cô có nghe thấy không, cô có nghe thấy gì không?” Thanh Thanh phấn khích cầm tay tiểu Niên nói.
Tiểu Niên bị cô làm cho giật mình, cô bị sao vậy? Trúng tà?“Không! không nghe thấy gì!” Tiểu Niên lo lắng nói.
“Là anh ấy, hóa ra anh ấy ở đây….
” Thanh Thanh giống như bị điên không ngừng lẩm bẩm, sau đó chạy ra cửa tìm kiếm nơi phát ra tiếng nhạc.
Nam, là anh đúng không, nhất định là anh, tại sao anh muốn trốn tránh em, Nam, chờ em…Thanh Thanh chạy trên hành lang của lâu đài cổ, váy dài tung xõa như một nàng tiên cá bơi trong nước, mái tóc đen xõa ra như mực, xẹt qua bức tường đá bên cạnh…For you’re everything to meAnd I’ll do what you ask me…m thanh êm đềm du dương, một bài hát thật hay, đây là cuộc gặp gỡ đẹp nhất, đáng nhớ nhất của hai người….