Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 614




Dương Phàm cầm lấy áo ngủ sửng sốt một chút, phát hiện mặt Tiếu Vũ sau khi được tưới tắm trông càng sinh động hơn trước, da dẻ cũng càng thêm trắng hồng. Tiếu Vũ bị Dương Phàm nhìn có chút xấu hổ, nhất là bây giờ Dương Phàm đang cởi trần, ánh mắt này càng thêm mờ ám.
- Mặt em có gì sao?
Tiếu Vũ đưa tay lên sờ sờ mặt mình, cảm thấy mặt mình nóng lên, không khỏi ngượng ngùng, nhất là trước mặt là thân hình mạnh khỏe của người đàn ông.
- Không có gì.
Dương Phàm xoay người đi vào trong toilet. Trong lòng Tiếu Vũ có chút là lạ, vừa nãy đúng là Tiếu Vũ mong chờ Dương Phàm nói lời tán tỉnh gì đó. Bây giờ Dương Phàm không nói làm Tiếu Vũ hơi mất mát.
Thấy cửa toilet sắp đóng lại, Tiếu Vũ mặt đỏ tận mang tai cố lấy can đảm nhỏ giọng nói:
- Có cần em giúp ngài không?
- Vào đây.
Dương Phàm đang đóng cửa liền dừng lại, không quay đầu lại mà nói một câu.
...
Xe cảnh sát đi trước mở đường, phía sau cùng cũng có xe cảnh sát bảo vệ. Xe số 2 tỉnh ủy được bảo vệ lao ra khỏi sân bay. Phía sau xe Đỗ Trường Phong và Triệu Phong cùng ngồi ở đó, không khí có chút nặng nề. Hai người cùng bay về tỉnh Giang Nam, nguyên nhân đều là nhận được thông báo ngày mai diễn ra hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Trên Bắc Kinh không nhận được tin tức tốt, điều này đối với hai người bọn họ cũng không phải chuyện tốt.
- Tiểu Triệu, cậu cảm thấy hội nghị thường ủy ngày mai sẽ như thế nào?
Đỗ Trường Phong ủ rũ nhỏ giọng nói một câu có vẻ như rất tùy ý. Triệu Phong bên cạnh giống như đang suy nghĩ đến điều gì đó. Thực ra Triệu Phong đang chờ nghe Đỗ Trường Phong nói chuyện. Nghe thấy Đỗ Trường Phong nói thế liền đột nhiên có phản ứng. Triệu Phong sửng sốt một chút rồi cười khổ nói:
- Không rõ ràng lắm. Lần này đến Bắc Kinh, tôi may mắn gặp được phó thủ tướng P. Khi Phó thủ tướng hỏi về Hác Nam, tôi cũng nói Hác Nam là một chính khách, trong thời gian nắm quyền ở tỉnh Giang Nam thường xuyên có thái độ thuận thì sống, nghịch thì chết, lúc này toàn bộ các lãnh đạo cao nhất thành phố địa cấp có ai không phải do Hác Nam đề bạt? Nghĩ lại cả tôi và anh vừa đến sao không khó khăn. Chủ tịch tỉnh Đỗ ngài còn đỡ một chút, tôi ở ban Tổ chức cán bộ nói là quản nhân sự, trên thực tế có cái số mệnh phòng 2. Khi họ Vương còn đương chức, tôi không thể nói. Họ Vương xảy ra chuyện thì đến Dương Phàm, không ngờ lại đi lại cùng với Hác Nam.
Đỗ Trường Phong nghe nói như vậy không khỏi cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Tôi cũng đã gặp chủ nhiệm L - Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc. Lãnh đạo cũng rất quan tâm chuyện ở tỉnh Giang Nam. Khi nhắc đến việc kinh tế tỉnh Giang Nam hai năm nay ngừng không tiến, ngược lại còn bắt đầu chênh lệch so với các tỉnh xung quanh, chủ nhiệm L rất nghiêm khắc phê bình tôi. Tôi cũng chỉ có thể để lãnh đạo phê bình trước, sau đó mới từ từ giải thích. Không phải tôi không muốn phát triển kinh tế địa phương, nhưng trong thời gian nhận chức, những người này thường hay chống đối nên dù muốn làm cũng không làm được. Tôi đến tỉnh Giang Nam đầu tiên phải đứng vững gót chân đã, sau đó mới có thể nói chuyện nên làm như thế nào chứ?
Hai người nhắc đến phó thủ tướng P và chủ nhiệm L – Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đây đều là một trong chín thành viên nội các Quốc vụ viện. Hai bên đều là ám chỉ đối phương, tất cả mọi người đều không rảnh rỗi gì, điều cần làm đã làm hết. Nhưng đến lúc mấu chốt, một vài lão già khi ngồi nói chuyện với lãnh đạo trung ương đã nói ra lời vô cùng nghiêm khắc, phê bình một số người trong Đảng không làm chuyện chính, dồn hết tinh thần vào việc đấu tranh quyền lực nội bộ. Những lão già này mặc dù không điểm danh nói họ, nhưng ý của bọn họ rất rõ ràng. Mấy lão già này tùy tiện tìm ra một người, chín thành viên nội các thấy đều phải cung kính gọi một tiếng "X lão". Lúc này trong cuộc hội đàm lại cùng nhau gây khó dễ, sức ảnh hưởng tạo thành đúng là rất lớn. Nhất là chuyện của Hác Nam, đến thời khắc quyết định lại bị mấy lão già xen vào giữa, kết quả có thể đoán ra. Là người đều phạm sai lầm, khi không phát hiện vấn đề của cá nhân Hác Nam, muốn động vị trí của Hác Nam thì phải mạo hiểm vị trí bản thân. Nguy hiểm như vậy sẽ không ai đi làm.
Hai người trong xe không nói chuyện, nhưng trong lòng lại đang oán thán Hác Nam số tốt. Tranh thủ được Dương Phàm còn chưa tính, dù sao hai người cũng là chung một chiến tuyến. Quan trọng là đột nhiên nhảy ra Điền Trọng – bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Tô. Phía sau Điền Trọng là ai, trong lòng hai người hiểu rõ. Hai người vừa nuối tiếc vừa cảnh tỉnh bản thân, đây là do mượn sức Dương Phàm không đủ. Đương nhiên trong đó cũng có một điểm do lập trường bản thân.
Cuối cùng hai người chỉ than khóc mà thôi.
- Hội nghị thường ủy ngày mai chỉ có thể buồn bực ngậm miệng ăn tiền.
Triệu Phong cười cười tự giễu bản thân. Đỗ Trường Phong lạnh nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói:
- Giữ tốt phần đất nhà mình, đây là điều kiện kiên quyết.
...
Dương Phàm nằm trong bồn tắm không nhúc nhích, hai mắt nhìn trần nhà để mặc Tiếu Vũ muốn làm gì thì làm. Không xuất hiện cảnh mà Tiếu Vũ tưởng tượng, điều này làm cô bé Tiếu Vũ có chút thất vọng. Thông qua tình dục để đến được thật gần người đàn ông này, đó là sách lược của Tiếu Vũ đã định ra từ trước. Chẳng qua bây giờ xem ra đối phương không có ý chủ động. Mặc dù là Tiếu Vũ cố ý làm cho áo ngủ trước ngực bị ướt một phần, dán sát vào da thịt lộ ra hai điểm anh đào không có áo lót che đi. Nhưng Dương Phàm vẫn duy trì trạng thái ngửa mặt nhìn lên trần nhà.
- Anh ta rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?"
Tiếu Vũ không khỏi thầm đặt ra câu hỏi trong lòng.
Dương Phàm đang suy nghĩ điều gì? Mấy chữ, dự định tương lai. Hác Nam nhiều nhất làm 2 năm nữa là đến tuổi. Trước thời điểm đó Dương Phàm phải làm điều gì đó. Mặc dù tương lai không thể tiến lên một bước, nhưng cũng phải tạo dựng cơ nghiệp cho sau này.
Hội nghị thường ủy ngày mai điều kiện kiên quyết là ủng hộ Hác Nam, một cơn "
vận động" diễn ra, nhất định sẽ dẫn đến cuộc điều động lớn về nhân sự. Trong thời gian gần đây xuất hiện một loạt vấn đề về nhân sự, với tính cách của Hác Nam thì tuyệt đối không bỏ qua. Như vậy có thể lấy được bao nhiêu chỗ tốt trong bữa tiệc lớn này, Dương Phàm phải cẩn thận lo lắng về vấn đề chừng mực. Điều kiện kiên quyết là không thể ảnh hưởng đến việc hợp tác hiện nay với Hác Nam. Đương nhiên quan trọng là cần phải xem Hác Nam nghĩ như thế nào.
- Ngồi dậy, em chà lưng cho ngài.
Tiếu Vũ nhỏ giọng nói, Dương Phàm bị đánh thức, sửng sốt một chút nhìn lướt qua kiệt tác mà Tiếu Vũ cố ý chế tạo. Dương Phàm không khỏi cười cười một tiếng. ÁNh mắt của Dương Phàm làm mặt Tiếu Vũ đỏ lên, bản năng cúi đầu một chút, áo ngủ mỏng manh không che được bộ ngực không quá lớn nhưng lại cao vút, hai điểm anh đào hiện rõ ở bên dưới.
Loại nửa che nửa đậy này thường có hiệu quả dụ dỗ hơn lộ hoàn toàn. Tiếu Vũ len lén nhìn xuống, đã xuất hiện hiệu quả mà mình hy vọng, cột cờ nhỏ đã dựng thẳng lên. Đối mặt với Tiếu Vũ, Dương Phàm luôn có cảm giác một tên địa chủ khi dễ phụ nữ, loại cảm giác này đối với người đàn ông mà nói là rất có sức hấp dẫn. Dương Phàm quy kết cảm giác kích thích này là thú tính còn tồn tại trong cơ thể. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Dương Phàm chỉ nhẹ nhàng kéo một cái, Tiếu Vũ giống như cây liễu ngả người vào Dương Phàm, cái miệng đỏ hồng chủ động dâng lên.
....
Sáng sớm trời khá âm trầm, một cơn mưa phùn rơi xuống. Trong một căn phòng ngủ trên tầng ba quán trà của Vu Lỵ Lỵ, Chu Tử Dương đã sớm thức dậy, bởi vì phải đi làm. Trên sàn nhà vứt đầy quần áo. Lúc này muốn tìm đủ quần áo mặc vào xem ra cũng là một công việc khá khó khăn.
Chu Tử Dương vén chăn tìm quần sịp đã làm cho Vu Lỵ Lỵ tỉnh giấc. Vu Lỵ Lỵ mở đôi mắt mờ ảo nhìn Chu Tử Dương đang trần truồng. Vu Lỵ Lỵ không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Đêm qua Vu Lỵ Lỵ coi như được ăn no. Mặc dù đã 40 tuổi nhưng sức chiến đấu của Chu Tử Dương vẫn còn. Mặc dù Vu Lỵ Lỵ rất nghi ngờ Chu Tử Dương có phải là lén ăn gì vào bụng không, nhưng biểu hiện hôm qua của Chu Tử Dương vẫn làm cho Vu Lỵ Lỵ rất hài lòng.
- Đừng tìm, ngăn tủ đầu giường có bộ mới.
So sánh với Chu Tử Dương, Vu Lỵ Lỵ đã sớm chuẩn bị từ trước. Nhìn thời gian, Vu Lỵ Lỵ ngồi dậy lộ ra nửa thân trên mà nói:
- Mới có 7 giờ, sao anh dậy sớm như vậy?
- Sáng nay có cuộc họp rất quan trọng.
Chu Tử Dương cười cười cầm lấy quần áo, Vu Lỵ Lỵ lấy một chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng mặc vào, xuống giường liền cười nói:
- Em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.
...
Cơn mưa buổi sáng cũng không ảnh hưởng đến thói quen sống của Dương Phàm. 6 rưỡi sáng hắn đúng giờ mà dậy, sau khi rửa mặt xong liền từ từ đi lại vài vòng trong sân. Vừa đi Dương Phàm vừa cẩn thận suy nghĩ những biến hoá có thể xảy ra trong hôm nay cùng với biện pháp đối phó.