Tào Ny Ny nghe xong lời này liền lộ ra vẻ suy nghĩ, hơi buồn buồn vô cớ, thở dài một tiếng rồi nói;
- Còn nhớ rõ lúc đi học không, thầy giáo đưa ra một đề bài "Đi vào xã hội", các bạn học viết bài với nội dung rất đa dạng. Bài văn của anh được thầy giáo đưa ra đọc trước lớp. Hình như đây là duy nhất một lần thầy giáo dùng giọng phê bình mà nói cách viết bài như thế này thì khi thi đại học rất khó đạt được điểm cao.
Dương Phàm thật ra không ngờ Tào Ny Ny lại còn nhớ đến chuyện này. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi giọng nói nghi hoặc mà nói:
- Có chuyện này sao? Sao anh không nhớ nhỉ. Nếu là thật thì anh chỉ có thể nói các kỳ thi bây giờ mặc dù là đáng ghét, nhưng trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, có lẽ nó phù hợp nhất với chế độ phát triển. Người bất mãn nhiều nhất chỉ có thể phát tiết vài câu, cũng không thay đổi được gì cả.
Tào Ny Ny nghe thấy Dương Phàm nói như vậy không khỏi trừng mắt nhìn hắn, rồi cười nói với Dương Phàm:
- Anh đó, đúng là, cần gì phải ra vẻ nghiêm trang như vậy?
- Tối cùng nhau ăn cơm chứ?
Dương Phàm đột nhiên rất chân thành nhìn Tào Ny Ny mà nói. Tào Ny Ny giống như bị ánh mắt của Dương Phàm làm cho hoảng hốt, hai mắt chớp chớp, khẽ gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Muốn hẹn mấy bạn học cũ không?
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Cái này em tự quyết định, địa điểm cũng do em quyết định.
Tào Ny Ny gật đầu nói:
- Có việc thì anh đi làm đi, sáu giờ chiều đến cổng trường đón em.
Dương Phàm lắc đầu cười nói:
- Anh không có việc gì, tiếp tục đi lung tung thôi.
Tào Ny Ny đưa Dương Phàm ra khỏi Nhất Trung, đột nhiên gọi Dương Phàm lại mà nói:
- Chờ chút, em có chuyện muốn nhờ anh giúp.
Dương Phàm cười cười đứng lại nhìn, Tào Ny Ny nói tiếp:
- Trường học muốn xây một khu ký túc xá mới, bên phía chính quyền thành phố vẫn không chịu phê duyệt, anh nói giúp em mấy câu.
Dương Phàm cười khổ một tiếng rồi nói:
- Thật đúng là không hổ chị lớp trưởng, đúng là biết sai người. Được, chuyện này anh đáp ứng, nhưng thành công hay không lại là chuyện khác. Bây giờ anh không còn là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng mà.
- Đừng nói với em cái này. Lần trước em còn nghe người khác nói qua, lúc anh rời đi, trong lễ đưa tiễn mọi người đều nghiêm nghị, buồn bã.
- Ha ha ha.
Dương Phàm cười to ba tiếng, xua xua tay rồi lên xe rời đi.
- Anh lái xe cẩn thận.
Tào Ny Ny ở phía sau hô một câu, không biết như thế nào mà trong lòng đột nhiên cảm thấy ngọt ngào.
Dương Phàm cũng không quay đầu lại, đưa tay lên vẫy vẫy.
Nếu đã đáp ứng giúp Tào Ny Ny, Dương Phàm liền gọi điện cho Tô Diệu Nga. Tào Dĩnh Nguyên chủ quản bên xây dựng liền nhiệt tình tỏ vẻ trong điện thoại:
- Bí thư Dương quan tâm trường học, việc này nhất định phải ủng hộ. Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với Ngô Yến, trong hội nghị thị trưởng lần sau Ngô Yến sẽ nhắc đến chuyện này, tôi sẽ ủng hộ.
Tào Ny Ny có dũng khí nói như vậy, chuyện này trên cơ bản đã được quyết định. Dương Phàm cũng không khách khí mà cười nói:
- Nhờ chị đó, đây là chuyện tôi đáp ứng người khác.
Tào Ny Ny giả vờ mất hứng mà nói:
- Lão lãnh đạo, không được nói như vậy chứ?
Bỏ điện thoại xuống, Dương Phàm ít nhiều thở dài một tiếng trong lòng. Tào Ny Ny chịu mở miệng nhờ mình, xem ra là chuyện bị ngăn ở chỗ nào đó. Tào Ny Ny trước đây rất không thích nhờ vả người khác. Lúc ở trong viện Kiểm sát, Tào Ny Ny nổi tiếng là mặt sắt.
Tất cả mọi người kể cả mình đều không thể quay lại trước kia. Người khi đến một số tuổi nhất định thì luôn thích cảm giác nhớ về quá khứ. Dương Phàm không dám nói quá khứ của mình tốt như thế nào, nhưng rất đơn thuần, luôn hướng về phía trước.
Ít nhiều nhớ lại chuyện xưa một chút, Dương Phàm đi trên đường qua vài điểm trước đây mình thích đến, sau đó lái xe đến Nhất Trung. Dương Phàm vừa dừng xe lại, Tào Ny Ny đã từ trong cửa lao ra, thấy Dương Phàm liền chạy tới gọi:
- Anh đến vừa lúc, đưa em đến cục Công an thành phố.
Bữa tối Dương Phàm dự định có lẽ sẽ chậm trễ rồi. Hắn rất phối hợp mở cửa xe ra. Tào Ny Ny lên xe ngồi xuống, xe liền được lái ra ngoài.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Một học sinh lấy đao chém người bị thương, cục Công an thành phố thông báo đến trường, cụ thể bây giờ vẫn không rõ ràng lắm. Chẳng qua học sinh kia em biết, đây là một học sinh rất ngoan, sao có thể lấy đao chém người chứ? Hơn nữa còn chém một nhân viên đội quản lý thị trường và người của đội giải tỏa.
Trên mặt Tào Ny Ny đầy vẻ khó tin, cũng đầy lo lắng, trên miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Soa có thể chứ? Đứa nhỏ này thành tích đứng hàng đầu trong cả trường mà.
Dương Phàm nghe xong mặt không chút thay đổi mà nói:
- Đến nơi nhìn xem sao. Bây giờ không thể như trước kia, nhân viên nhà nước chấp pháp đã bị chế độ hạn chế hơn nhiều.
Năm đó khi Dương Phàm trên vị trí trí từng tốn rất nhiều công sức trong vấn đề chấp pháp văn minh, chỉ cần phát hiện chấp pháp dã man sẽ xử lý rất nghiêm khắc. Hôm nay Dương Phàm mới rời đi có mấy năm, nói vậy lãnh đạo mới đến cũng không quá buông lỏng phương diện này chứ.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên thực tế Dương Phàm cũng không ôm bất cứ hi vọng nào. Con thỏ tức giận cũng có thể cắn người. Một học sinh trung học, một học sinh xuất sắc có thể lấy đao chém người, điều này cần dũng khí như thế nào chứ?
Xe đến cục Công an thành phố, xe vừa dừng lại, Tào Ny Ny đã vội vàng xuống xe. Dương Phàm cười khổ tìm địa điểm dừng xe, không ngờ vừa mới tìm được một vị trí dừng lại thì bên cạnh có một người cảnh sát đi tới, vỗ vỗ cửa sổ.
Dương Phàm hạ cửa sổ xuống cười cười rồi nói với cảnh sát:
- Có việc gì sao?
Tên cảnh sát trừng mắt nhìn Dương Phàm mà nói:
- Sao anh lại đỗ xe ở đây? Chiếm chỗ đỗ xe của tôi.
Dương Phàm nhìn quanh một chút, khó hiểu quay đầu lại nói:
- Không phải chứ? Đây là điểm đỗ xe trên đường mà, từ lúc nào trên đường thành đất của cục Công an thành phố.
- Đừng nói nhảm, mau đi chỗ khác, nếu không tao bắt mày đó.
Thằng cảnh sát không cho chút đường sống. Dương Phàm thấy bộ dạng của hắn, mặt mày trẻ tuổi, dáng khá cao, chỉ là quá gầy.
Nhìn lướt qua số hiệu của hắn, lặng lẽ mà nhớ, Dương Phàm mặt không chút thay đổi lái xe rời đi, trước khi đi tên cảnh sát kia còn mắng một câu:
- Tự tìm đánh.
Đi hơi xa một chút mới có điểm đỗ xe, sau đó Dương Phàm đi về phía cục Công an thành phố. Chuyện này nếu là trước kia Dương Phàm có lẽ đã gọi điện mời cục trưởng cục Công an thành phố xuống lầu. Chẳng qua bây giờ hắn không còn là phó bí thư thị ủy thành phố Uyển Lăng nữa, không quản nơi này, không tiện làm quá kiêu ngạo. Lát nữa Dương Phàm định gọi điện cho Mẫn Kiến, xem một chút thằng ranh cảnh sát này là gì rồi tính toán.
Dương Phàm vào cục Công an thành phố, đưa mắt tìm Tào Ny Ny một chút. Cô bé này trước kia cũng có mấy người quen trong cục Công an thành phố. Sau này khi Trầm Ninh lên chức đã đổi mọi người khá nhiều. Vua nào triều thần lấy, không biết cục trưởng mới nhận chức có tiến hành điều chỉnh lớn hay không.
Thấy Tào Ny Ny đang đứng trên hành lang trên lầu, đang nói chuyện với một cảnh sát, Dương Phàm liền lững thững đi trên lầu. Lúc đi đến lầu ba đang định rẽ ngang, thì trong hành lang có một thằng lao ra, Dương Phàm tránh một chút nhưng kết quả vẫn bị va vào vai. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Mắt chó à ... sao lại là mày?
Đúng là oan gia thì hay gặp nhau, thằng cảnh sát vừa mới chiếm vị trí đỗ xe của Dương Phàm, bây giờ lại xuất hiện trước mặt Dương Phàm. Thằng cảnh sát xoa xoa vai, hắn rất tức giận, nói còn chưa xong, còn vung tay lên đẩy:
- Cút ngay.
Dương Phàm dù tốt tính đến đâu giờ phút này cũng không thể nhịn được, hơi tránh sang một bên. Thằng cảnh sát thấy đẩy vào không khí, trợn trừng mắt mà nói:
- Mày còn dám tránh?
Dương Phàm mặt không chút thay đổi, không chút hoang mang mà nói:
- Đồng chí có thể đẩy, tôi vì sao không thể trốn?
- Ở trong cục Công an thành phố mà mày dám ngang ngược như vậy sao? Tao nghi ngờ mày là tội phạm đang bỏ trốn.
Vừa nói thằng cảnh sát lấy còng số tám ra. Dương Phàm không ngờ còn có người kiêu ngạo như vậy, lập tức không thèm trốn tránh, trực tiếp đưa hai tay ra mà nói:
- Mời.
Tào Ny Ny thấy bên này có động tĩnh lập tức hét lên:
- Làm gì đó? Dựa vào cái gì mà bắt người?
- Người đẹp, không phải chuyện của cô, tránh ra, đừng ảnh hưởng đến cảnh sát làm nhiệm vụ.
Trong mắt thằng cảnh sát căn bản không coi hai người Dương Phàm, Tào Ny Ny vào đâu, cạch một tiếng, còng số tám đã khóa tay Dương Phàm lại. Lúc này Dương Phàm còn cười cười, cười đến độ làm thằng cảnh sát ngẩy ra. Thằng cảnh sát thấy Dương Phàm đang nhe răng cười, nhưng hai mắt lại lạnh như băng.
Cảnh sát vừa nói chuyện với Tào Ny Ny liền đi tới, không chú ý đến Dương Phàm mà nói với thằng cảnh sát:
- phó hiệu trưởng Tào, cậu làm gì thế hả? Mau thả người ra, người mà Tiểu Tống Nhất Trung mang tới, sao có thể là tội phạm truy nã?
Dương Phàm nhận ra người này là Lưu Chính Khôn – em trai của nguyên trưởng ban thư ký thị ủy, bây giờ xem ra đến cục Công an thành phố làm rồi. Thằng cảnh sát này bắt người lung tung ở bắt người, loại chuyện này cũng không nhỏ, ảnh hưởng quá lớn. Quan trọng là Lưu Chính Khôn nói một câu khá tùy tiện, không có ý phê bình thằng cảnh sát. Dương Phàm không cần suy nghĩ cũng biết là có nguyên nhân. Lưu Chính Khôn hời hợt như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì khác.