Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 526: Công




Ở tình hình bình thường, giả vời đều là có mục đích, Dương Phàm mặc dù nhìn thấu nhưng không đành lòng vạch trần ả. Hơn nữa cô bé này cũng không dám có ý đồ gì với mình. Đơn giản là muốn mượn uy phong của mình hay gì gì đó.
- Lên xe, tôi đưa cô về nhà.
Vi Vi hoan hô một tiếng, quay đầu lại gọi vào bóng tối:
- Hiểu Tuyết đi ra đi, có xe đi rồi.
Hiểu Tuyết lúc trước hô to Dương Phàm sàm sỡ giờ phút này có chút khiếp sợ từ chỗ tối đi ra. Dương Phàm thấy thế không khỏi thầm buồn cười, lên xe chờ hai cô gái ngồi vào, khởi động xe rồi nói:
- Các cô ở chỗ nào?
- đại ca, bọn em đói bụng rồi, mời bọn em ăn tối đi.
Vi Vi bắt đầu hành động dụ dỗ của mình. Dương Phàm không nhịn được cơn buồn cười trong lòng nữa, hắn hiểu rõ cô ả này không có vết sẹo sẽ không quên đau. Dương Phàm nghiêm mặt lại lạnh lùng nói:
- Mau nói địa chỉ, nếu không cút cho tôi.
Có lẽ gặp nhiều người đàn ông rồi, cũng biết là loại như thế nào, Vi Vi không sợ, nũng nịu cười nói:
- đại ca giận sao? Thực ra bọn em không có nhà để về, ngài mang bọn em về đi, bọn em giải nhiệt cho anh.
Rốt cuộc đã kéo chiếc khăn xấu hổ xuống, bắt đầu khiêu khích một cách trắng trợn. Dương Phàm phanh két xe lại, quay đầu lại nhìn ả rồi nói:
- Cô dựa vào cái gì mà đòi dụ dỗ tôi? Chỉ bằng cái thân hình như que củi của cô? Chỉ bằng cô trang điểm như thế này sao? Hay là dựa vào bộ ngực to như chiếc bánh bao và cái mông có chút thịt kia? Tôi muốn giải nhiệt còn cần các cô sao?
Một loạt câu hỏi Dương Phàm đưa ra làm cho Vi Vi nghe được rất xấu hổ. Hiểu Tuyết ngồi phía sau có chút luống cuống, vội vàng kéo áo Vi Vi ngồi ghế trên mà nói:
- Vi Vi, hay là chúng ta xuống xe đi.
Vi Vi gạt mạnh tay Hiểu Tuyết ra, mở to mắt, hai tay kéo khóa áo lông xuống, lộ ra bộ ngực coi như cao vút bên dưới áo lót.
- Mắt mày có mù không, bà rõ ràng có hàng, mày mở to mắt ra mà nhìn.
Dương Phàm cười lạnh nói với Vi Vi:
- Trong xe bật điều hòa đó, cô có giỏi cởi hết ra. Muốn dụ dỗ tôi, chút đạo hạnh đó của cô thì kém xa. Lúc tôi ra lăn lộn, các cô còn mặc bỉm. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nói xong Dương Phàm xuống xe mở cửa xe, chỉ ra ngoài rồi nói:
- Cút ra ngoài cho tôi, nếu không tôi thu thập các cô.
Đóng kịch thất bại, hai cô gái thấy Dương Phàm trở mặt, vội vàng xuống xe đứng bên cạnh lo lắng nhìn Dương Phàm.
Dương Phàm đóng cửa rồi lên xe, Dương Phàm ném ra 200 tệ rồi lớn tiếng nói:
- Bắt taxi mà về nhà, nhận sai với bố mẹ.
- Tôi không có bố mẹ.
Vi Vi lớn tiếng hét lên với Dương Phàm. Dương Phàm vừa lái xe không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng hơi nhói lên.
- Mẹ nó chứ, giả vờ chính nhân quân tử.
Khẽ giơ ngón giữa lên, Vi Vi nhìn Hiểu Tuyết đang nhặt hai tờ tiền trên mặt đất, tức giận xông lên xé thành mảnh nhỏ. Hiểu Tuyết đau lòng nhìn tờ tiền rách nát trên mặt đất mà nói:
- 200 tệ đó, ngồi bàn cả ngày mới kiếm được từng đó, bây giờ thì thôi rồi.
Vi Vi cũng có chút hối hận. 200 tệ thoạt nhìn không nhiều, nhưng đối với các ả mà nói thì phải nở nụ cười tươi rói, bỏ lòng tự trọng và thời gian mới kiếm được.
Vi Vi mạnh miệng lẩm bẩm cười lạnh một tiếng:
- Tôi không cần tiền bẩn của thằng đó. Người như thế chẳng phải loại tốt đẹp gì.
Hiểu Tuyết do dự một chút, cắn môi suy nghĩ, nhỏ giọng nói:
- Tôi còn không biết nhà bà ở đâu đó.
Vi Vi biến sắc, mặt lập tức nhăn nhó lớn tiếng hét:
- Tôi không có nhà, mẹ tôi chết rồi, bố tôi chết rồi.
Dương Phàm lái xe chưa bao xa, hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía sau, phát hiện hành động xé tiền của Vi Vi, trong lòng không khỏi run lên một chút. Dương Phàm đột nhiên phanh két xe lại, tiếng phanh gấp làm cho hai cô gái kinh ngạc. Dương Phàm đã lái xe đến trước mặt hai cô ả.
Hạ cửa kính xuống, Dương Phàm thò đầu ra nói:
- Lên xe, tôi đưa các cô về nhà.
- Ra vẻ tốt bụng, cái đuôi cáo lòi ra rồi hả. Vừa nãy không phải ra vẻ lắm sao? Muốn song phi thì nói thẳng ra. Chẳng qua tôi nói cho anh, bà không chơi với loại người như anh.
Vi Vi ra vẻ không thèm để ý, giễu cợt Dương Phàm.
- Tôi quay lại là muốn nói cho cô, về nhà đi. Không cần biết cô làm sai bao nhiêu chuyện, về bên bố mẹ cô đi, nói những điều cô phải chịu đựng ở bên ngoài cho bọn họ. Bọn họ nhất định tha thứ cho cô. Có lẽ giờ phút này bọn họ đang lo lắng cho cô, đang tìm cô đó.
Nói xong Dương Phàm đánh xe rời khỏi hiện trường, lưu lại hai cô bé đứng ở dó, dùng ánh mắt khiếp sợ và kinh ngạc nhìn xe rời đi trong cơn gió rét.
Xe đã đi khuất, hai cô gái vẫn còn đứng đó. Đột nhiên Hiểu Tuyết xoay người lại, tay phải không ngừng lau lau trên mặt, nghẹn ngào nói:
- Vi Vi, tôi muốn về nhà.
- Quay về cái rắm à, bà có nhà để về sao?
Vi Vi hai mắt đỏ hồng hét lên một tiếng. Hiểu Tuyết khóc càng lớn hơn. Rốt cuộc xuất hiện cảnh hai cô gái ôm nhau khóc rống.
Khóc một trận, Vi Vi ngừng khóc cười nói với Hiểu Tuyết:
- Đi, chúng ta đi ăn đêm. Trong túi tôi còn có 50 tệ.
Hai cô gái sóng vai nhau mà đi trên đường, cười rất vui vẻ.
- Chân trời xa xôi, hùng ưng ca hát, chim chóc bay lượn, người thân đi mất. Tuyết Liên mở ra, dòng suối chảy xuôi ....
Đang đi trên đường, Vi Vi đột nhiên hát lên, dùng tiếng Thiên Vực. Tiếng hát của Vi Vi rất đặc biệt, mang theo giọng khàn khàn thản nhiên, cao vút. Hát xong, Vi Vi đứng lại cười nói với Hiểu Tuyết ở bên cạnh:
- Rất kỳ quái tôi biết tiếng Thiên Vực phải không. Thực ra tôi còn có một tên khác gọi là Trác Mã, là tên của một nữ thần.
Hiểu Tuyết coi như đã hiểu rõ, gật đầu nói:
- Thì ra bà là người Thiên Vực, sao bà lại chạy đến Bắc Kinh?
Vi Vi không giải thích, lắc đầu cười nói:
- Anh ta nói rất đúng, tôi cũng nên về nhà. Chẳng qua tôi muốn nhấn mạnh, hắn ta thật đáng ghét. Tôi ghét cái dáng vẻ giả vờ nghiêm trang của hắn.
Hiểu Tuyết còn tưởng rằng mình nhìn lầm người, không ngờ đây là Vi Vi thường hay gây sự với mọi người sao?
Từ Bình Bình hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã bay đến Bắc Kinh, Dương Phàm dẫn cô ta tìm đến phòng làm việc của Bối Minh, tất cả các thủ tục liên quan làm rất thuận lợi. Tối đó Dương Phàm đại biểu thành phố Hải Tân mời Bối Minh dùng cơm. Dương Phàm giơ chén rượu lên rồi nói:
- n tình của Sư huynh tôi nhớ kỹ, mời anh một chén.
Câu nói này của Dương Phàm làm cho Bối Minh rất vui vẻ, vội vàng cười cười đứng lên nói:
- Nên mà, Sư đệ quá khách khí rồi.
Dương Phàm về thành phố Hải Tân là chuyện ba ngày sau. Dương Phàm vốn định sớm rời đi, chẳng qua Dương Lệ Ảnh suốt ngày lẩm bẩm không dễ dàng gì về Bắc Kinh được, vì thế Dương Phàm liền ở lại vài ngày.
So sánh với mùa đông Bắc Kinh, Dương Phàm vừa ra khỏi sân bay thành phố Hải Tân là cảm nhận được một cơn sóng nhiệt đập vào mặt. Dương Phàm vào trong toilet thay quần áo rồi đi ra. Ra khỏi sảnh thì Tào Dĩnh Nguyên đã dẫn theo mấy thường vụ thị ủy chờ ở đây.
- Bí thư Dương vất vả rồi, cảm ơn ngài đã ủng hộ công việc của chính quyền thành phố.
Tào Dĩnh Nguyên nói lời này là xuất phát từ nội tâm. Có ai làm thị trưởng lại không muốn bỏ ít tiền nhưng làm được việc. Càng huống chi kinh tế vốn là công việc của Tào Dĩnh Nguyên. Dương Phàm là bí thư thị ủy lại tận lòng tận sức ủng hộ công việc chính quyền thành phố như vậy, đạt được thành tích thì trên mặt Tào Dĩnh Nguyên cũng sáng lên.
- Lão Tào tuyệt đối không nên nói như vậy. Tôi không phải giúp chính quyền thành phố, mà là hy vọng thông qua cố gắng của mình làm tốt mỗi một công việc của thành phố Hải Tân, cuối cùng làm cho quần chúng nhân dân thành phố Hải Tân đạt được lợi ích.
Dương Phàm cười nói như vậy, Tào Dĩnh Nguyên lộ ra chút xấu hổ, cười nói:
- Giác ngộ của Bí thư Dương thật cao.
Ra khỏi sân bay và lên xe, Tào Dĩnh Nguyên rất ngoài ý muốn lên xe của Dương Phàm. Sau khi xe lăn bánh, Tào Dĩnh Nguyên mới cười nói:
- Bí thư Dương, trong thời gian ngài lên Bắc Kinh, người lựa chọn vào chức chủ tịch tỉnh đã được xác định, đó chính là nguyên phó bộ trưởng Bộ Văn hóa Tạ Hỉ Tài. Chủ tịch tỉnh Tạ sau khi đến nhận chức, tôi đã lên báo cáo công việc một lần. Chủ tịch tỉnh Tạ cao độ tán dương ngài, nói ngài là đại biểu xuất sắc của đội ngũ cán bộ Đảng ta.
Tin tức này khi Dương Phàm ở Bắc Kinh cũng không cố ý đi nghe ngóng, không ngờ người này lại không một tiếng động hạ xuống. Đối với việc này, Dương Phàm nghĩ đến việc chủ tịch tỉnh Tạ im hơi lặng tiếng ra trận, đi lên còn nói bóng nói gió khen mình, nói như vậy là cố ý làm. Dương Phàm trước mặt Tào Dĩnh Nguyên thể hiện rất bình tĩnh. Về đến nhà thì gọi điện cho Hà Thiếu Hoa, Dương Phàm nói một câu:
- Thị ủy thành phố Hải Tân kiên định đoàn kết xung quanh tỉnh ủy.
Dương Phàm rõ ràng mình bây giờ không muốn cuốn vào vòng xoáy phân tranh lợi ích, đối với cách làm đoạt quyền lên tiếng trong hội nghị thường ủy của Đinh Duệ, Dương Phàm cũng không có ý kiến gì. Toàn lực phát triển thành phố Hải Tân, duy trì xu thế lực lượng đầy đủ, đây là cục diện mà Dương Phàm muốn nhất lúc này.
Lần này CCtv xuống rất nhanh, tiến hành ký hiệp định với chính quyền thành phố, năm sau lễ du lịch của thành phố Hải Tân thuận lợi khai mai.
Cùng ngày hôm đó khu giải trí dưới nước cũng đã khai trương. Hơn mười ngàn du khách vào tham gia.