Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 523: Làm việc không khó




Đột nhiên lão gia tử mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên với vẻ sắc bén:
- Cháu thương xót ông sao? Cháu đừng nghĩ gạt ông, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu.
Dương Phàm đang ngạc nhiên, lão gia tử lại cúi đầu xuống, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật. Lão gia tử giống như một con sư tử già yếu đang ngủ, thi thoảng phát ra tiếng gầm nhẹ chứng mính sự hùng mạnh của mình rồi lại tiếp tục nằm tại chỗ mà thở.
Ra khỏi biệt thự Tây Sơn thì đã là trưa, Dương Phàm bế bé gái không an phận, Dương Phàm cười hắc hắc không ngừng che dấu bàn tay nhỏ bé của đứa bé đang xâm phạm lên mặt.
- Con học ai mà lại thích túm mặt người thế.
Dương Phàm nói xong cười cười một tiếng, nhìn Trương Tư Tề ngồi bên cạnh một chút.
Trương Tư Tề nhìn với vẻ đầy xem thường, cười mắng:
- Em đã nắm mặt anh bao giờ chứ? Muốn thì em nắm thử xem nhé?
Dương Phàm cười ha hả giơ con gái béo mập lên cười nói:
- Con gái ngoan, con phải học theo mẹ nhé.
Về đến nhà, Dương Lệ Ảnh và bảo mẫu ôm hai đứa bé đi, Dương Phàm một mình ngồi trước hành lang, nhìn cảnh tượng trước mặt. Đột nhiên đột nhiên nhớ đến bãi cỏ xanh mướt ở biệt viện Tây Sơn, trong đầu Dương Phàm hiện ra cảnh lão gia tử đột nhiên quay đầu lại.
Cuộc đời ngắn ngủi.
Xe đã được độ của Trần Xương Bình tiến vào trong viện, tiếng động cơ ầm ầm làm cho Dương Phàm nhíu mày. Dương Phàm bị cắt ngang dòng suy nghĩ nên trong lòng vô cùng khó chịu. Dương Phàm nghiêng đầu trừng mắt nhìn lãnh đạo từ trên xe đi xuống.
- Anh nói lão Tứ, về mà không nói với mọi người một câu?
Trần Xương Bình cười ha hả đi tới, phát hiện Dương Phàm nhìn mình với ánh mắt không tốt đẹp gì, Trần Xương Bình vội vàng đứng lại, cẩn thận nhìn Dương Phàm mà nói:
- Lão Tứ, chú nhìn với ánh mắt gì thế?
Dương Phàm lười biếng ưỡn lưng mà nói:
- Liên lạc với lão Nhị một chút, tôi có chuyện tìm anh ta giúp.
Trần Xương Bình vỗ vỗ ngực ra vẻ vẫn sợ hãi, cười hắc hắc nói:
- Lúc này mới coi như bình thường một chút, sau này đừng có nhìn người ta như vậy chứ. Anh đã sớm thông báo với lão Nhị rồi, một lát nữa là tới.
Vừa dứt câu xe Porsche của Trần Xương Khoa đã tiến vào, giữa trời lạnh không ngờ Trần Xương Khoa còn đi xe mui trần, đây là không sợ lạnh chết. Vừa mới từ trên xe nhảy xuống, Trần Xương Khoa đã bị ánh mắt của Dương Phàm làm cho dừng chân, cúi đầu nhìn mình một chút, không khỏi có chút buồn bực mà hỏi:
- Lão Tứ, chú làm gì thế? Sao lại nhìn người như vậy hả?
- Tôi nhìn xem sao anh không bị lạnh cứng thành pho tượng chứ. Trời lạnh như vậy mà lái xe mui trần, không phải là chịu tội sao. Anh vào soi gương đi, mũi đỏ ửng lên rồi.
Dương Phàm cười cười nói một câu đầy tổn hại. Trần Xương Khoa mặt mày nhăn nhó rồi nói:
- Buồn cười, ở Bắc Kinh muốn tiến hành đua xe cũng khó. Từ chỗ anh đến đây, không tắc đường nhiều nhất anh đi 10 phút là đến. Chứ lúc tắc đường anh phải đi mất 50 phút.
- Chẳng có gì là buồn cười cả. Chiến đội không quân của nước Mỹ đến Bắc Kinh, kết quả khắp nơi tắc đường, nếu không thì là vòng khắp đường tìm lối thoát.
Trần Xương Bình cười cười nói một câu, Dương Phàm quay đầu lại bảo người mang ấm trà lên, ba người ngồi quanh uống nước nói chuyện.
- Lão Nhị, làm một bữa tiệc tối lớn chúc mừng lễ du lịch của thành phố Hải Tân. Anh xem phải đầu tư bao nhiêu. Tôi nói trước đó, tôi chỉ có thể bỏ ra 10 triệu mà thôi.
Dương Phàm đi thẳng vào vấn đề, nói con số cụ thể rồi cười cười nhìn Trần Xương Khoa một chút.
Nghe nói chỉ có 10 triệu, Trần Xương Khoa mặt liền nhăn như khỉ ăn ớt, thấy mặt Dương Phàm cũng sầm xuống, Trần Xương Khoa vội vàng ra vẻ đau khổ mà nói:
- Lão Tứ, không nên ức hiếp anh em trong nhà như vậy chứ? Chú làm việc công cũng không thể bảo anh bù tiến ra đúng không? Một bữa tiệc tối như vậy, ít nhất cũng phải bỏ ra 20 triệu, nếu không căn bản không mời được mấy người ra hồn.
Trần Xương Bình ở bên cạnh cũng nói giúp Trần Xương Khoa:
- Lão Tứ, tình hình bây giờ có lẽ chú không biết. 10 triệu xem như không ít, nhưng thật sự không làm gì được. Đám con cháu trong làng giải trí hiện nay, trong mắt chỉ có tiền. Cái này coi như tốt rồi, có người kiếm tiền ở trong nước rồi chạy ra nước ngoài lấy thân phận người ngoại quốc, quên hết tổ tiên.
Trần Xương Bình vừa nhắc đến đề tài này, Trần Xương Khoa lập tức nói theo:
- Công ty tôi có một quy định, người mà có thân phận nước ngoài sẽ không dùng đến. Bây giờ có bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp đại học không tìm được việc, đám con cháu kiếm được chút tiền ở trong nước rồi chạy ra nước ngoài, tôi không cho bọn chúng kiếm được một phân tiền.
Đây đúng là đang lẩn trốn đề tài, Dương Phàm biết được nhưng không mở miệng nhắc nhở. Loại người như anh em Trần gia có thể mở miệng châm biếm chuyện này, Dương Phàm xem ra cũng là một loại tiến bộ không nhỏ.
- Không phải tôi keo kiệt, mà là thành phố Hải Tân bây giờ chỗ nào cũng kêu thiếu tiền. Tôi nói một chuyện với các anh, đó là chuyện chân thật xảy ra ở tỉnh Thiên Nhai. Một ông lão nông thôn tham gia hoạt động xã hội, hàng tháng chỉ được có ba tệ tiền dưỡng lão, vì lấy tiền dưỡng lão này, ông lão phải bỏ ra 5 tệ tiền xe. Nực cười. Loại chuyện này tôi không cho phép xuất hiện ở thành phố Hải Tân. Sắp tới tôi có một ý định đó là tiến hành điều tra các viện dưỡng lão ở nông thôn. Căn cứ tình hình thực tế rồi do chính quyền thành phố đầu tư một phận, cá nhân bỏ ra một phần để làm chuyện này. Chuyện tương tự như vậy trên thực tế ở cơ sở rất nhiều, quốc gia đưa ra chính sách thì tốt, nhưng khi xuống bên dưới lại không được chấp hành tốt lắm. Nguyên nhân không chỉ đơn giản là vì thiếu tiền, mà là dính dáng rất nhiều vấn đề. Đương nhiên theo tôi mà nói, tôi chính là thiếu tiền, thiếu rất nhiều tiền để làm chuyện mà tôi muốn đi làm. Xã hội này có nhiều chuyện các anh không nhìn thấy. Tôi mặc dù nhìn thấy cũng chưa chắc có năng lực giải quyết.
Dương Phàm nói như vậy làm cho Trần Xương Bình và Trần Xương Khoa rơi vào im lặng. Ngồi trước mặt bọn họ là một bí thư thị ủy, một bí thư thị ủy có trách nhiệm công việc mãnh liệt.
- Chuyện này anh cho cậu một chiêu. Cậu đi tìm Chu lão, tranh thủ CCtv chuẩn bị một tiết mục phát sóng trực tiếp trên toàn quốc. Trong cục thông tin quốc gia có học trò của Chu lão, có thể làm chủ chuyện này. Bên anh sẽ miễn phí diễn viên, tiền vé máy bay coi như anh bỏ ra. Cứ như vậy 10 triệu đó chú chỉ việc bỏ ra chuẩn bị sân khấu mà thôi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Trần Xương Khoa cười cười nói một câu, có thể làm được đến điểm này đối với Trần Xương Khoa là rất không dễ dàng.
Dương Phàm nghe xong cười cười không nói gì, chỉ dùng ánh mắt liếc nhìn hai ông anh này.
Hai người bị nhìn như vậy có chút mơ hồ, tim không khỏi đập mạnh một chút. Cuối cùng Trần Xương Bình không nhịn được, nhỏ giọng nói:
- Lão Tứ, chú có suy nghĩ gì thì nói thẳng ra.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tôi không có suy nghĩ gì cụ thể cả, chỉ cảm thấy các anh cứ tiếp tục làm ăn như vậy thật chẳng có gì thú vị cả.
Trần Xương Khoa có chút khó hiểu nhìn Dương Phàm một cái, thản nhiên nói:
- Không đúng, chú nhất định là có âm mưu gì rồi.
Dương Phàm cười nói;
- Tôi ít nhất còn phải làm thêm 2 năm nữa ở thành phố Hải Tân. Hôm nay nhà ở khó khăn, khám bệnh khó khăn, đi học khó khăn. Tôi cuối cùng muốn giải quyết mấy vấn đề khó này ở thành phố Hải Tân trong hai năm tới.
Dương Phàm bắt đầu nói ra, hai ông anh Trần gia nghe xong cảm thấy đây là Dương Phàm đang muốn làm chiến tích cho con đường phía sau, tự nhiên đều tập trung tinh thần mà để ý, vì thế bọn họ không thấy được ánh mắt giảo hoạt của Dương Phàm.
- Nhiều vấn đề khó như vậy, chúng tôi cũng không có biện pháp gì cả. Hai người bọn anh tổng cộng chỉ có mấy trăm triệu, đương nhiên không tính bất động sản và cổ phần. Bên phía cô ba thật ra thu vào không ít, nhưng cô ấy giữ chặt không bỏ, hàng năm đều dồn không ít tài chính cho em rể nghiên cứu, làm cái gì mà bảo vệ môi trường trong khai thác than.
Trần Xương Khoa đây là đẩy họa cho người khác, Dương Phàm liếc mắt một cái là nhìn ra. Chẳng qua có chuyện Dương Phàm không hề có ý cưỡng ép hai người này tham gia cùng.
Lễ du lịch là do chính quyền thành phố tổ chức, phản ứng của hai anh em Trần gia cũng trong suy đoán. Dương Phàm rót trà cho hai người rồi cười nói:
- Cũng không hy vọng vào hai anh có thể làm được bao nhiêu. Thời gian vừa rồi tham gia một hoạt động từ thiện bên Thành đoàn, các nhà hảo tâm trong xã hội bỏ tiền ra giải quyết vấn đề sinh hoạt cho các sinh viên gia đình khó khăn học đại học.
Vừa nói Dương Phàm rút một bản danh sách ra, cười cười đặt lên bàn rồi nói:
- Đây đều là những người học ở Bắc Kinh, khoảng mười mấy người. Các anh liên lạc một chút, bố trí cho những người này làm thêm trong ngày nghỉ.
Trần Xương Khoa vỗ ngực mà nói:
- Sao không nói sớm, làm tôi cứ tưởng chuyện gì lớn, sợ quá.
- Nói sớm hay nói muộn cũng cần các anh đồng ý. Tôi không phải người theo chủ nghĩa lý tưởng, sẽ không cưỡng ép các anh làm việc thiện. Tình hình bên phía Chu lão tôi sẽ đi hỏi một chút. Nếu thật sự không được thì trong buổi tiệc tối lễ du lịch đó, chỉ cần lão Nhị ra mặt chủ trì, chỉ cần không kiếm tiền là được, còn đâu là giúp tôi. Bây giờ là kinh tế thị trường, không thể làm chuyện ngược lại quy luật thị trường.
Dương Phàm nói xong có chút bất đắc dĩ. Thân là bí thư thị ủy nhìn thấy rất nhiều vấn đề nhưng cảm giác bất lực không làm gì được, đúng là không tốt.
Ba người nói chuyện một lát, hẹn tối cùng ngồi ăn, Dương Phàm mời hai người này lại ăn trưa, hai người vội vàng xua tay. Trần Xương Bình cười hắc hắc nói:
- Đừng, anh sợ chú Ba thấy lại mắng anh.
Mấy người cười cười rồi rời đi.
Buổi trưa Trần Chính Hòa về nhà ăn cơm, khi nói đến công việc của Dương Phàm. Dương Phàm nói tới đủ loại tồn tại hiện nay ở thành phố Hải Tân: "Cải cách mang đến cơn đau" Dương Phàm thở dài một tiếng, rất bất đắc dĩ với loại lời này.
- Con đó, vẫn là chủ nghĩa lý tưởng. Thái độ này của con nếu như đặt vào 20 năm trước sẽ là nghi ngờ đường lối của Đảng và nhà nước. Rất nhiều vấn đề nếu như đơn thuần dựa vào chính quyền, thì trong hoàn cảnh lịch sử lúc đó sẽ vĩnh viễn không thể giải quyết.
Trần Chính Hòa cũng là từ cơ sở mà lên, nói ra tự nhiên rất quen thuộc.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không nghiêm trọng như bố nói đâu. Con chỉ là lén nói ra một câu, các nơi khác con không quản được. Nhưng vấn đề ở thành phố Hải Tân, con thật ra có suy nghĩ.
- Con có suy nghĩ gì?
Trần Chính Hòa cười cười hỏi lại một câu. Dương Phàm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Về vấn đề giá nhà cao, theo con thấy không chỉ là vấn đề kinh tế thị trường, mà là các ngành chính quyền vì giảm áp lực tài chính nên cố ý nâng giá lên. Trên thực tế trong quá trình chính quyền địa phương giải quyết nguy cơ tài chính, đây là sự cướp đoạt với quần chúng nhân dân. Con định trong thời gian hai năm tới sẽ làm một việc, chính là lấy quyền lực và tài nguyên trong tay xây dựng một loạt các nhà có giá thấp. Chuyện này rất nhiều chính quyền địa phương bây giờ đang làm, chẳng qua quy mô rất nhỏ, căn bản là một giọt nước giữa đại dương, là hình thức chủ nghĩa.
- Đầu cơ mưu lợi.
Một lời này của Trần Chính Hòa đã nói ra bản chất kế hoạch của Dương Phàm. Nói xong Dương Phàm ho khan một tiếng rồi nói tiếp:
- Không sai, thành phố Hải Tân là thành phố du lịch, trên thực tế người bản địa mua sắm nhà ở có hạn. Kế hoạch này con định kết hợp với xây dựng nông thôn mới.
- Lại vận dụng tài nguyên của tập đoàn Thiên Mỹ?
Trần Chính Hòa cười cười hỏi một câu. Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ có thể là tập đoàn Thiên Mỹ. Chẳng qua cũng không thể để tập đoàn Thiên Mỹ kinh doanh mà chịu lỗ. Vì thế sẽ do chính quyền thành phố đặt ra một giá cả kiếm lợi ít, bề ngoài thoạt nhìn là chính quyền thành phố đưa ra chính sách hợp tác mạnh mẽ.
- Lấy các nơi khác để đền bù sao?
Trần Chính Hòa đã nghe ra, cười cười mà hỏi. Dương Phàm gật đầu nói:
- Con đúng là có ý này. Các khu náo nhiệt ở thành phố Hải Tân hầu hết đều là các nơi xây dựng hơn 20 năm, ai muốn giúp đỡ chính quyền thành phố giải quyết vấn đề nhà thu nhập thấp, chỗ tốt cải tạo các khu vực kia là của họ. Người khác cũng có thể đến cạnh tranh mà.
Hai bố con Dương Phàm nói chuyện càng lúc càng xa, hai người đều có kinh nghiệm phong phú về công tác cơ sở, quả thật là có thể nói chuyện. Hai bố con dường như đều rất quý trọng cơ hội nói chuyện hiếm có này, rất nhiều vấn đề đưa ra đều là tranh chấp. Hai bố con nói chuyện rất sôi nổi trong phòng khách. Hai người Dương Lệ Ảnh và Trương Tư Tề ở phòng bên chơi với hai đứa bé cũng nói chuyện với nhau.
Cảnh tượng này đến khi Trần Chính Hòa đi làm, Dương Phàm ra ngoài tìm Chu Minh Đạo mới kết thúc. Hai bố con trước sau ra ngoài, Dương Lệ Ảnh thở dài một tiếng rồi nói với Trương Tư Tề:
- Hai người bọn họ mỗi ngày đều có thể như vậy thì tốt biết bao.
Chu Minh Đạo sau khi về hưu cứ giấu mình trong nhà. Khi Dương Phàm đến thì Chu Minh Đạo đang ở nhà đọc sách.
Bảo mẫu nghe thấy tiếng chuông cửa liền ra mở cửa. Chu Minh Đạo đeo kính cầm quyển sách từ trong phòng làm việc thò đầu nhìn ra ngoài, Dương Phàm vào cửa thấy cảnh này không khỏi chua xót trong lòng. Con cái của Chu Minh Đạo đều ở nước ngoài, vì thế người già chỉ có một mình trong nhà, đúng là có chút cô đơn.
- Nghe nói thầy thời gian gần đây đang viết sách, lúc nào em có thể đọc tác phẩm của thầy? Thầy phải chú ý giữ gìn sức khỏe, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Dương Phàm cười cười ân cần thăm hỏi. Chu Minh Đạo tháo kính bỏ sách xuống, cười ha hả bảo Dương Phàm ngồi xuống rồi nói:
- Mấy năm nay kinh tế Trung Quốc phát triển với tốc độ cao, nhưng thầy lại cảm thấy có tai họa ngầm. Nước Mỹ, Nhật Bản, Châu u cũng từng xuất hiện giai đoạn phát triển như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi lúc khủng hoảng và phát triển chậm. Thầy gần đây đang nghiên cứu vấn đề này, xem có thể tìm được khả năng nào giải tỏa hay không. Về phần viết sách thì là hợp tác với Viện khoa học xã hội Bắc Kinh, sau khi làm xong sẽ xuất bản mà.
Dương Phàm hiểu rõ người thế hệ trước như Chu Minh Đạo không thể nào ngồi im được, vì thế không khuyên lão ngừng công việc. Ngược lại Dương Phàm nói với Chu Minh Đạo về vấn đề này:
- Gần đây có chuyên gia nói rằng ưu thế lao động giá rẻ của Trung Quốc dần dần nhạt đi. Từ sau khi cải cách đến nay, đây vẫn là tiền vốn lớn nhất cho sự phát triển của Trung Quốc. Bây giờ xu thế dân số già càng lúc càng nhiều, đã có người lo lắng vấn đề này.
Chu Minh Đạo nghe xong không khỏi cười cười một tiếng rồi nói:
- Em là bí thư thị ủy bình thường chưa đủ bận hay sao mà còn chú ý mấy vấn đề này.
Dương Phàm cầm ấm trà rót đầy chén cho Chu Minh Đạo, rồi cười nói:
- Thói quen mà thầy. Lúc rảnh rỗi em thường lên mạng đọc tin tức, nếu không sẽ không theo kịp thời đại.
- Trên mạng có đủ mọi tin tức, mặc dù nói khá rõ ràng, nhưng cũng có không ít người đưa tin thất thiệt. Chiến lược phát triển của quốc gia không phải là kêu hai ba câu là xong. Thầy thật ra tán thành quốc gia tăng cường giám sát truyenfull.vn.
Dương Phàm không tiếp tục nói đề tài này. Về bản chất, Dương Phàm cho rằng sự tồn tại của truyenfull.vn chính là một hình thức giám sát bổ sung chính quyền. Gần đây rất nhiều hành động của chính quyền đều không phải lộ ra trên truyenfull.vn sao?
- Nghe nói có một Sư huynh làm ở cục Thông tin quốc gia. Thành phố Hải Tân muốn tuyên truyền cho lễ du lịch, em định đi cửa sau một chút.
Dương Phàm cười cười nói rõ ý đồ đến đây của mình. Chu Minh Đạo nghe xong tùy ý nói:
- Việc này cũng không khó, lát nữa thầy gọi điện thoại, gọi người tới cùng ăn tối.
Nghe xong Chu Minh Đạo nói, Dương Phàm không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng. Phó thị trưởng Từ Bình Bình của thành phố Hải Tân chạy lên chạy xuống Bắc Kinh mấy lần mà không làm ăn gì được, đến chỗ Chu Minh Đạo chỉ gọi một cuộc điện thoại là xong. Chu Minh Đạo lúc này mặc dù đã nghỉ hưu, nhưng sức ảnh hưởng của lão vẫn còn đó. Dương Phàm có thể tưởng tượng được lúc ấy Từ Bình Bình giống như con ruồi không đầu chạy đến tìm CCtv, cái này có cảm giác giống như mang theo thủ lợn mà không tìm thấy miếu để thắp hương vậy.
Chu Minh Đạo nói được làm được, lập tức cầm điện thoại gọi, dập máy xong rồi nói:
- Sư huynh này của em đã hơn 50 tuổi, năm trước được đề bạt làm chức phó tổng cục Thông tin. Nghe nói thầy muốn mời khách, cậu ta chết sống muốn làm chủ, lát nữa chúng ta ra ngoài.
- Sư huynh có thể ngồi lên vị trí này, thầy có phải là đã giúp sức không?
Dương Phàm cười cười hỏi một câu. Chu Minh Đạo thản nhiên nói:
- Cái này có thể nói là lão Trần giúp. Ảnh hưởng của lão Trần bên ban Tổ chức cán bộ trung ương và tổng cục Thông tin khá lớn.
Chu Minh Đạo không kể công, đây cũng phù hợp với tính cách đạm bạc của lão.
Nói chuyện một lát thấy thời gian không còn sớm, Chu Minh Đạo liền dẫn theo Dương Phàm ra ngoài. Khi đến một nhà hàng, một người đàn ông trung niên đã đứng ở cửa mà chờ. Chu Minh Đạo ngồi xe Dương Phàm, lái xe là Lâm Chí Quốc. Người đàn ông kia không nhận ra. Khi hai người xuống xe, người đàn ông sửng sốt một chút, vội vàng đi tới.
- Thầy Chu, thầy đổi xe rồi sao?
- Tôi ngồi xe Dương Phàm đến đây. Các cậu chưa từng gặp nhau phải không, làm quen một chút đi. Đây là Dương Phàm, bí thư thị ủy thành phố Hải Tân tỉnh Thiên Nhai. Dương Phàm, đây là Bối Minh Sư huynh, coi như là nghiên cứu sinh thạc sĩ đầu tiên mà thầy dậy.
Chu Minh Đạo cười cười giới thiệu, Dương Phàm và Bối Minh bắt tay, hai người tự đánh giá nhau một phen.
Phó cục trưởng tổng cục Thông tin, đây là một nhân vật rất giỏi. Chẳng qua khi đối mặt với Dương Phàm, Bối Minh thể hiện rất nhiệt tình, bắt tay còn không ngừng than thở:
- Đã nghe thấy tên của cậu từ lâu. Nghe nói thầy Chu nhận một học trò xuất sắc. Hôm nay vừa gặp quả nhiên đúng là thanh niên tuấn kiệt.
Từ cấp bậc thì thấy hai người là cùng cấp. Từ quyền lực mà xem thì Dương Phàm cũng không kém bao nhiêu. Vấn đề quan trọng là Dương Phàm còn rất trẻ, mới hơn 30 tuổi đã là cấp phó bộ và thường vụ thị ủy. Bối Minh nói những lời này cũng là thật tâm. Bao nhiêu người cả đời trầm luân trong chốn quan trường. Bối Minh có thể xem như thành công, nhưng còn lâu mới bằng Dương Phàm.
Người ở Bắc Kinh tin tức rất linh thông. Bối Minh cũng biết một chút về chuyện của Dương Phàm. Lần gặp mặt này không khỏi thầm vui mừng, thầm nói hôm nay thầy Chu coi như giới thiệu cho một nhân vật đỉnh cao.
Bối Minh cố gắng kết giao nên chuyện của Dương Phàm trở nên đơn giản hơn nhiều. Đương nhiên Bối Minh cũng phải tỏ vẻ chuyện này hơi khó khăn một chút. Ví dụ như CCtv có mình bố trí, về thời gian sợ rằng không biết có kịp không.
Chu Minh Đạo ở bên cạnh thản nhiên nói:
- Bối Minh, cậu đừng quá đề cao khó khăn.
Bối Minh vội vàng cười nói:
- Thầy đã nói có khó khăn là phải khắc phục, không có khó khăn thì sáng tạo khó khăn, cũng phải khắc phục.
Một câu nói đùa làm cho không khí vui vẻ hẳn lên.
- Sư huynh cũng đừng quá khó xử. Anh xem như vậy có được không, sang năm tùy tiện ngày nào cũng được, còn về chi phí thì cần chi tiền cũng không cần phải tiết kiệm. Dù sao đây cũng là công việc của chính quyền thành phố mà.
Dương Phàm cười cười nói một câu. Lời này của Dương Phàm có ý nhắc nhở Bối Minh rằng tôi không quên chỗ tốt anh dành cho tôi.
Trong bữa cơm và nói chuyện, chuyện này đã được quyết định xong. Còn các chuyện cụ thể thì ý của Bối Minh là để chính quyền thành phố Hải Tân phái một người tới, đưa tài liệu, công văn, còn các vấn đề khác do hắn ta làm.
Cơm nước xong xuôi, Bối Minh tự mình đưa hai người lên xe, một lần nữa nói với Dương Phàm lúc rảnh rỗi đi lại nhiều hơn. Dương Phàm đưa Chu Minh Đạo về nhà thì thấy ông thầy có chút mệt mỏi, Dương Phàm liền không quấy rầy Chu Minh Đạo nghỉ ngơi. Về phần cuộc hẹn của hai anh em Trần gia, thực ra Dương Phàm cũng không thích vòng tròn kia của bọn họ, luôn cảm thấy quá ồn ào. Chẳng qua vì tăng cường tình cảm với hai ông anh Trần gia, cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng với bọn họ.
Thời gian vẫn con sớm, về nhà lại lực lượng tắc đường, đi đi lại lại sẽ rất phiền phức. Dương Phàm nghĩ vậy liền trực tiếp lái xe đến quán bar lần trước gặp Long Siêu Quần. Nửa tiếng sau đến địa phương thì phát hiện không còn chỗ đỗ xe ở ngay đó, lái xe đi khoảng 50 mét mới tìm được chỗ đỗ xe. Dương Phàm xuống xe đi về phía quán bar. Dương Phàm rút điện thoại di động gọi cho Từ Bình Bình, bảo cô ta chuẩn bị tốt tài liệu rồi bay lên Bắc Kinh. Bối Minh mặc dù có vẻ rất khách khí, nhưng Dương Phàm vẫn cảm thấy cần có đại biểu của thị ủy, chính quyền thành phố chính thức cảm tạ Bối Minh đã ủng hộ công việc của thành phố Hải Tân. Đồng thời cũng là một thủ đoạn làm tăng cường quan hệ.
Vừa đến cửa quán bar, bên trong có một người lao vút ra ngoài, Dương Phàm muốn né tránh nhưng không kịp, bị đụng ngay vào người. Không đợi Dương Phàm kêu lên một tiếng, cô gái trong lòng đã hét lên trước:
- Anh mù sao?
Dương Phàm bị nói như vậy không khỏi sửng sốt một chút, thấy rõ trước mặt là cô bé mặt trang điểm mờ mờ, tóc cắt ngắn và rám nắng, nên Dương Phàm cũng không có tâm trạng mà so đo:
- Xin lỗi.
Dương Phàm lễ phép khách khí nói một câu. Cô gái kia không ngờ tức giận trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái, sau đó vội vàng rời đi.
Dương Phàm cười khổ một tiếng đưa tay định cho vào túi rút điện thoại di động ra gọi cho hai ông anh Trần gia, kết quả sờ không thấy điện thoại di động đâu cả, ví cũng không thấy.
- Mẹ nó chứ.
Thấy cô bé kia đi chưa được bao xa, Dương Phàm quát to một tiếng:
- Ăn trộm, đứng lại.
Cô gái lập tức bỏ chạy, Dương Phàm cũng co giò lên đuổi theo. Chân Dương Phàm dài hơn nên chỉ bảy tám bước đã sắp đuổi kịp cô gái. Lúc này trong một ngõ gần đó đột nhiên có một bóng người thơm phức lao ra, thiếu chút nữa va vào nhau. Dương Phàm linh hoạt lắc mình muốn tránh ra tiếp tục đuổi theo. Kết quả cô gái này ôm lấy quần áo Dương Phàm mà hét lên:
- Sàm sỡ.
Dương Phàm bị kéo làm cho lảo đảo, quay đầu lại đang định nói chuyện tốt xấu với cô gái kia, kết quả bên cạnh lại có hai cô gái và hai thằng thanh niên lao ra, trong tay còn cầm dao găm đập đập vào lòng bàn tay.
Lúc này cô gái ăn trộm không chạy nữa, vô cùng đắc ý vung vung điện thoại di động và ví của Dương Phàm lên.
Dương Phàm có chút hối hận vì không mang theo Lâm Chí Quốc đi, đúng là ngàn tính vạn tính cũng không tính đến sẽ xảy ra loại chuyện như thế này.
Vừa lúc một chiếc xe cảnh sát từ từ đi tới, Dương Phàm vốn đang lo lắng về đám ăn trộm này, vội vàng lớn tiếng hô:
- Cảnh sát.
Dương Phàm vừa hét lên, đám nam nữ thanh niên này liền chạy mất, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Kết quả Dương Phàm ngăn chiếc xe cảnh sát lại, nói rõ tình hình với cảnh sát trên xe. Không ngờ một cảnh sát trẻ tuổi cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Loại chuyện này gần đây xảy ra rất nhiều. Ngày mai anh đến đồn báo án đi.
Ý của tên cảnh sát này là có thể phá được án hay không chỉ có trời mới biết.
Dương Phàm bị trộm nên tâm trạng rõ ràng không tốt, bây giờ tên cảnh sát có thái độ này càng làm cho hắn tức giận, có chút không khống chế được chỉ vào mũi cảnh sát mà nói:
- Cảnh sát nhân dân như anh thì đám trộm cắp mới có thể hoành hành như vậy.
- Anh nói gì? Anh dám nói một câu nữa không? Nói xem.
Cảnh sát tức giận, ra vẻ muốn mở cửa xuống xe. Trên xe còn một cảnh sát nữa liền vội vàng khuyên bảo:
- Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta còn phải đi tuần tra.