Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 522




Đúng 9h30, Tào Dĩnh Nguyên xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Dương Phàm, phía sau còn có phó thị trưởng Từ Bình Bình, lễ du lịch là do chị ta phụ trách. Từ Bình Bình trông rất bình thường, ngồi ở vị trí trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng chính quyền thành phố ba năm, hôm nay mặc dù lên làm phó thị trưởng, tuy rằng không phải thường vụ thị ủy, nhưng quản 2 ngành du lịch và giáo dục, tiếng nói trong chính quyền thành phố cũng không kém gì thường vụ thị ủy. Trước đây mảng này là do Nguyễn Bình Hòa quản, nhưng biểu hiện kém trong cơn bão, thị ủy đã điểm danh phê bình, bây giờ đi quản tông giáo. Đây coi như là nể mặt Nguyễn Tú Tú, nếu không Nguyễn Bình Hòa cũng sẽ bị điều đi.
Quyền lên tiếng của Từ Bình Bình bên chính quyền thành phố, không thể nghi ngờ là do Tào Dĩnh Nguyên cố gắng nâng đỡ. Tào Dĩnh Nguyên làm như vậy ở trong nội bộ, Dương Phàm cho đến bây giờ đều là coi như không thấy. Một thị trưởng không có chút quyền lực này, thì còn có thể làm được gì nữa?
Báo cáo là do Từ Bình Bình đứng ra nói, Tào Dĩnh Nguyên ở bên cạnh bổ sung 2 câu. Quy hoạch tổng thể chia làm 3 bộ phận. Thứ nhất là hợp tác với CCTV, mời ca sĩ đến biểu diễn biểu diễn trước khi tuyên bố khai mạc lễ du lịch. Thứ hai là một lần nữa tiến hành cuộc thi người mẫu Tân Thời Đại mới dừng lại một lần. Thứ ba là tất cả các điểm du lịch chính của thành phố sẽ giảm giá 20% trong lễ du lịch này.
Hai hạng mục phía sau thực ra không khó làm. Hạng mục thứ nhất, Từ Bình Bình đã 2 lần lên Bắc Kinh nói chuyện với CCTV, nhưng vẫn chưa xong. Từ Bình Bình cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tìm Tào Dĩnh Nguyên dẫn đường, nhờ Dương Phàm ra tay giúp đỡ. Theo Từ Bình Bình thấy, chút chuyện nhỏ này nếu Dương Phàm ra tay có lẽ chỉ là mấy cuộc điện thoại mà thôi.
Quả nhiên sau khi Từ Bình Bình báo cáo xong, Tào Dĩnh Nguyên lập tức tiếp lời mà nói:
- Bí thư Dương, công việc bên chính quyền thành phố, ngài nhất định phải toàn lực ủng hộ.
Cái này đã quá rõ ràng, Dương Phàm cười cười nói tiếp:
- Tôi có bao giờ không ủng hộ công việc bên chính quyền thành phố không?
Tào Dĩnh Nguyên cười hắc hắc, biết Dương Phàm không có ý trốn tránh. Vì thế Tào Dĩnh Nguyên cười nói với Từ Bình Bình:
- Tiểu Từ, bí thư Dương đã gật đầu, có khó khăn gì cô cứ nói ra.
Từ Bình Bình lập tức theo lời lãnh đạo mà nói:
- Bí thư Dương, bên phía ca sĩ vẫn chưa nói chuyện xong. Tôi đã cho người tính toán qua, nếu như chúng ta tự mình bỏ tiền mời CCTV ra mặt tham gia một buổi tiệc tối khổng lồ, không có 30 triệu là không làm được.
Tào Dĩnh Nguyên ở bên cạnh cười khổ mà nói:
- Đều là tiền tiêu đâu đâu. Nghe Tiểu Từ báo cáo, tùy tiện mời một ngôi sao hạng ba, mở miệng đã đòi 500 ngàn, dựa theo tiêu chuẩn mà mời thì 20 người chính là 10 triệu. Đám ngôi sao nổi tiếng giá càng kinh người, không có 2, 3 triệu thì đừng mở miệng nói làm gì. Đúng là coi chính quyền địa phương là kẻ ngu hết sao, toàn ra giá trên trời!!!
Hai người kẻ xướng người họa, trong đó có ý gì Dương Phàm hiểu rất rõ. Đây là bọn họ muốn lợi dụng quan hệ của bí thư thị ủy ở Bắc Kinh. Dương Phàm đương nhiên sẽ không tức giận vì chuyện này, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Nếu CCTV không thể đồng ý, tôi thấy tự mình làm cũng được mà. Bên chính quyền thành phố tranh thủ đưa ra dự toán tài chính, xem bao nhiêu tiền thì có thể chấp nhận. Dựa theo tiêu chuẩn này tôi sẽ tự mình đến Bắc Kinh một chuyến, coi như mặt dày tìm chút quan hệ.
Từ Bình Bình vui mừng ra mặt, vốn chị ta tưởng rằng có thể gọi 1 cuộc điện thoại quan tâm một chút là được, không ngờ Dương Phàm lại còn định giúp hoàn toàn như vậy. Từ Bình Bình vừa vui vẻ đồng thời trong lòng cũng có chút cảm động. Chuyện này là do chính quyền thành phố xử lý, lẽ ra Dương Phàm cho dù không giúp cũng không có vấn đề gì. Chiến tích này thì cuối cùng chủ yếu tính lên đầu Tào Dĩnh Nguyên và Từ Bình Bình mà.
- Cảm ơn bí thư Dương đã ủng hộ công việc của tôi.
Từ Bình Bình nói rất chân thành, nhưng Dương Phàm không để lời cảm ơn này vào trong lòng. Từ Bình Bình dù là Tào Dĩnh Nguyên đề bạt lên, Dương Phàm cũng không muốn có gì hiểu lầm ở đây.
- Ha ha, chỉ cần xuất phát từ góc độ công việc, tôi thấy không cần cảm ơn. Chính quyền thành phố dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Tào, các công việc năm nay triển khai vô cùng thuận lợi, thành tích là của mọi người, tôi tự nhiên cũng phải làm gì đó chứ.
Dương Phàm rất hàm súc nhắc nhở Tào Dĩnh Nguyên một chút, rồi ra vẻ lơ đãng liếc nhìn Tào Dĩnh Nguyên. Quả nhiên mí mắt lão Tào khẽ nhảy lên một chút, đưa mắt nhìn Dương Phàm ra vẻ ngầm hiểu ý.
Đạt được mục đích, hai người Tào Dĩnh Nguyên và Từ Bình Bình cáo từ rời đi, Dương Phàm tiếp tục xem báo cáo của mình. Gần đến giờ nghỉ trưa, Từ Bình Bình một mình đến. Chỉ có vài tiếng đã chuẩn bị xong dự toán tài chính, có thể thấy Từ Bình Bình sốt ruột như thế nào.
- Bí thư Dương, tài chính của thành phố cuối năm có rất nhiều việc để dùng, tài chính chỉ có thể bỏ ra 6 triệu mà thôi. Thị trưởng Tào làm cho mấy phó thị trưởng huy động tài chính trong tay để cố gắng tiếp cận, cuối cùng coi như đạt được con số 10 triệu.
Từ Bình Bình có chút xấu hổ, vì thế nói ra có sơ hở.
Năm nay thành phố Hải Tân không ngừng cải tạo cựu thành, mấy mảnh đất bán cũng không rẻ, chính quyền thành phố không phải không có tiền, mà là muốn Dương Phàm ra mặt, có thể giảm được bao nhiêu thì giảm. Một triệu chẳng qua chỉ là thử dò xét, nếu Dương Phàm không có ý kiến thì tiền sẽ tiết kiệm được.
Dương Phàm cầm bản dự toán, đầy thâm ý nhìn Từ Bình Bình một chút, thản nhiên nói:
- Như vậy thì 10 triệu đi.
Dương Phàm còn muốn nói một chuyện nữa, chẳng qua cảm thấy thời cơ chưa đến mà thôi.
Hết giờ về nhà, Dương Phàm nói chuyện với Trương Tư Tề về việc phải lên Bắc Kinh. Trương Tư Tề nghe xong rất vui mừng, lập tức tỏ vẻ ngày mai đi làm sẽ xin nghỉ phép. Trương Tư Tề đề nghị buổi tối 2 vợ chồng ra đường phố mua một chút đặc sản để làm quà.
Dương Phàm cười nói:
- Sốt ruột gì chứ, ngày mai em tự mình đi mua cũng kịp mà, tối thì thôi.
Trương Tư Tề đang và cơm nên trong lúc nhất thời không có phản ứng, có chút mất hứng mà nói:
- Anh không muốn đi siêu thị với em sao? Tự đi thì tự đi!
Phụ nữ làm nũng và giận dỗi, Trương Tư Tề cũng biết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Dương Phàm cười khổ một tiếng, xắn tay áo lên đi rửa tay, sau khi đi ra liền cười nói:
- Em cảm thấy anh không muốn đi siêu thị với em sao?
- Vậy thì sao?
Trương Tư Tề còn chưa hiểu ra, Dương Phàm dùng hai mắt nhìn chằm chằm Trương Tư Tề, còn chuyên môn nhìn 2 vị trí đặc biệt của phụ nữ. Ánh mắt này của Dương Phàm, Trương Tư Tề tự nhiên rất quen thuộc, cuối cùng đã có phản ứng, vội vàng nhỏ giọng nói:
- Người ta muốn đi dạo phố thôi mà!
Dương Phàm cười cười giơ tay lên:
- Được, đi dạo phố..
Hai vợ chồng cùng ra phố đã là chuyện cách đây quá lâu rồi. Trước khi ra ngoài Lâm Chí Quốc đi tới trước mặt Dương Phàm mà nhỏ giọng nói:
- Thủ trưởng, đi dạo phố không cần thiết, nếu cần mua gì trực tiếp lái xe đến siêu thị là được mà.
Lâm Chí Quốc đi vòng khuyên một câu. Dương Phàm tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Lâm Chí Quốc. Hai vợ chồng nếu đi dạo ở trên đường, như vậy sẽ tạo áp lực rất lớn đối với việc bảo vệ của Lâm Chí Quốc và Tiểu Hà.
Dương Phàm cười cười quay đầu lại Trương Tư Tề hơi chu miệng lên, nói thầm một tiếng:
- Đi dạo phố là một niềm vui, muốn chính là đi bộ mà.
Tuy là nói như vậy, nhưng mà Trương Tư Tề cũng rõ ràng, lúc này Dương Phàm rất nổi tiếng ở thành phố Hải Tân, thậm chí là cả tỉnh Thiên Nhai. Không biết chừng có người có thể nhận ra Dương Phàm.
Cuối cùng kế hoạch đi dạo phố chỉ có thể sửa đổi một chút, trực tiếp lái xe chạy ra phố, sau đó đi dạo một lát trên phố thì Lâm Chí Quốc còn có thể chấp nhận.
Dương Phàm thật lâu không đi dạo phố cùng, vì thế Trương Tư Tề thể hiện ra lực chiến đấu rất mạnh, đồ mua không ít, gần như cửa hàng nào cũng đi vào. Về phần các đặc sản, Trương Tư Tề liền bảo Dương Phàm gọi điện cho Lý Thắng Lợi đối phó. Trương Tư Tề muốn chỉ đơn giản là chồng đi dạo phố với mình, mua các thứ lại là chuyện nhỏ.
Đi dạo hơn 2 tiếng, hai người mới về nhà. Đêm đó trên giường Trương Tư Tề có thể nói là vô cùng ngoan ngoãn, hai người triền miên một trận!
Trong biệt thự Tây Sơn, Dương Phàm và Trương Tư Tề cùng nhau đến thăm lão gia tử. Sau nửa năm, lão gia tử lại già hơn rất nhiều, đi lại nhất định cần có người đỡ. Thấy Dương Phàm và Trương Tư Tề đến, lão gia tử khá vui vẻ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười. Dương Phàm năm đó khi đối mặt với lão gia tử luôn luôn cẩn thận đã không còn nữa. Sau khi nghe Dương Phàm nói về thành phố Hải Tân một lát, lão gia tử không hề bình luận một chút nào, mà xoay người lại chơi với hai đứa bé đã có thể lật đật bước đi.
Lão gia tử chơi với cháu rất vui vẻ, lão gia tử ngồi trên xe lăn để Dương Phàm đẩy, phơi nắng ánh mặt trời mùa đông, cười cười nhìn cháu đi đi lại lại trên bãi cỏ. Nhìn một lát, lão gia tử có vẻ đã mệt, một lát sau là nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Dương Phàm có chút không đành lòng cúi đầu nhìn lão gia tử, đây là một nhân vật rung trời chuyển đất trong nền chính trị Trung Quốc!